Môi mím chặt nhìn Hạ Hướng Viễn, vì dùng sức nên tay đều run lên.
Hạ Hướng Viễn đương nhiên nhìn ra cô bỗng căng thẳng, vốn dĩ anh ấy cho rằng lúc anh ấy nói ra tin tức này mình hẳn là người ăn trên ngồi trước, nhưng thấy cô căng thẳng, anh ấy phát hiện anh ấy vốn không như vậy, ngược lại trong lòng như đột nhiên bị người ta mạnh mẽ bắt lấy, hít thở không thông lại còn đau đớn.
“Bởi vì em rời bỏ anh, gả cho anh ấy, cho dù sau này hai người ly hôn, anh cũng không thể nào không quan tâm đến anh ấy.”
Anh nhìn cô rồi dời đi ánh mắt, uống một ngụm nước lạnh trên tay, nặng nề thở ra một hơi mới tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy ly hôn với em thì vốn không hề tái hôn, hoặc là nói, anh ấy còn chưa kịp tái hôn, sau khi em qua đời mấy năm, anh ấy gặp tai nạn máy bay rồi qua đời. Nếu anh nhớ không sai thì là năm 1995, nhưng tình huống cụ thể thì anh không rõ, bởi vì lúc anh về Tân An thì anh ấy đã qua đời, anh cũng chỉ kiểm tra một chút, lúc ấy công ty anh ấy đã đứng tên Tiểu Dã.”
Tiểu Dã, sao lại là Tiểu Dã?
Gia thế nhà họ Lương lớn, công ty của anh sao lại vào tay Tiểu Dã?
Cô nhìn anh ấy, anh ấy lại cười khổ, nói: “Anh không biết, anh cũng không rõ tình hình cụ thể. Anh đoán là Tiểu Dã đã giao dịch với nhà họ Lương, kiếp trước Tiểu Dã không giống bây giờ, sau khi em và anh Lương ly hôn thì vẫn luôn là anh Lương nuôi nó, không ai dám chọc nó. Em biết vì sao sau đó Trương Tú Mai và nhà họ Chu lại c.h.ế.t không?”
Bao gồm em gái anh ấy.
“Bọn họ toàn bộ chôn thân trong biển lửa, thiêu đến cả tro cốt cũng không còn.”
Đời này, mặc kệ là Trương Tú Mai hoặc cả nhà Chu Lai Căn, hay là gia đình nhà họ Trần, tuy nghèo túng nhưng kỳ thật đã tốt hơn kết cục ở kiếp trước nhiều.
Dù là anh ấy, sau đó cũng đã vật lộn với cậu mấy lần.
Ai dám xem thường cậu, xem cậu là con nít sao?
“Xin lỗi, Tiểu Khê.”
Anh ấy nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì thấy cô đã đứng dậy, anh ấy nhìn vạt áo của cô: “Anh không cố gắng hết sức, kiếp trước anh không thể dùng hết sức mình để bảo vệ em, xin lỗi, nhưng đời này ngay từ đầu đã là quá muộn, hy vọng đời này em có thể bình yên.”
Lâm Khê nhìn anh ấy.
Tâm trạng của cô thật sự quá phức tạp, cảm xúc cuộn trào không dễ gì mới có thể miễn cưỡng kiềm chế, cho nên cũng không thể chỉnh đốn cảm xúc khác để thấy sự cô đơn của anh ấy.
Cuối cùng cô chỉ nói một câu “cảm ơn” rồi xoay người rời đi.
Hạ Hướng Viễn nhìn cô rời đi, nhìn cô vội vàng đi đến trước mặt Lương Triệu Thành, đưa tay nắm lấy tay anh, nhìn hai người ôm nhau rời đi, nhìn đến mức gần như c.h.ế.t lặng, như một bức tượng.
Anh ấy lại rót một ly nước lạnh, uống một ngụm.
Nhưng có nhiều nước hơn nữa cũng không trấn tĩnh được trái tim buồn đau.
Thật ra rõ ràng anh ấy có thể chờ, chờ Lương Triệu Thành xảy ra chuyện, khi đó anh ấy sẽ có trăm ngàn cách chậm rãi đến gần cô, nhưng rốt cuộc anh ấy vẫn không làm vậy.
Mà Lương Triệu Thành rõ ràng nhìn thấy Lâm Khê hoảng loạn đi đến.
Trước giờ anh chưa từng thấy cô hoảng loạn như vậy.
Anh kéo tay cô, quan tâm mà nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Khê lắc đầu, anh bèn không nói gì nữa, mãi cho đến khi ra ngoài, lên xe, anh mới đưa tay ôm cô, trấn an mà vỗ về cô: “Dù có chuyện gì, anh đều ở đây. Có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ xử lý.”
Hiện tại anh cảm thấy mình thật sự quá mức nhân từ.
Có lẽ là ngay từ khi bắt đầu, biết được người kia là người sống lại một đời thì không nên để anh ấy lại có cơ hội mở miệng và làm loạn.
Anh không nói như vậy thì cũng thôi đi, nhưng anh nói như vậy, nước mắt của cô lập tức tuôn ra.
Đúng vậy, từ khi cô đến thế giới này, anh vẫn luôn ở đây.
Lúc cô là Nhạc Khê, cô rất độc lập, cô cảm thấy cô đã qua tuổi dựa dẫm ỷ lại vào một người, mất đi một người sẽ thấp thỏm lo âu.
Nhưng giờ mới phát hiện, hoá ra là bởi vì cô không yêu một người như thế.
Nếu thực sự yêu một người, nghe thấy anh sẽ xảy ra chuyện, sẽ vĩnh viễn rời khỏi mình thì sẽ sợ hãi như vậy.
Lúc này Lương Triệu Thành đã thầm lăng trì Hạ Hướng Viễn đến hàng ngàn lần.
Vốn định về nhà rồi mới nói, nhưng lúc này cũng không thèm quản, đưa tay ôm cô chặt hơn nữa: “Em biết cậu ta có trăm phương nghìn kế, chẳng qua chỉ là muốn khiến chúng ta không thoải mái, mặc kệ cậu ta nói gì đều không cần tin cậu ta.”
Lâm Khê lắc đầu.
Chuyện khác cô có thể không tin anh ấy, nhưng chuyện này thì cô tuyệt đối phải đề phòng với chuyện chưa xảy ra.
Cho dù là giả.
Hiện tại là năm 1992, anh ấy nói là năm 1995.
Không, ai biết anh ấy có nhớ nhầm hay không, dù sao người thời nay rất ít đi máy bay, cô định mười năm tới sẽ không cho anh đi máy bay!
Máy bay, máy bay trực thăng, khinh khí cầu gì cũng không được đi!
Lương Triệu Thành dỗ cô, trong lòng chán ghét Hạ Hướng Viễn vô cùng, lại hoàn toàn không biết nhiều năm tới mình đi ra ngoài đều phải bị Lâm Khê nghiêm khắc quản lý.
Nếu biết, chỉ sợ là trong lòng anh sẽ lăng trì Hạ Hướng Viễn thêm vài lần.
Lương Triệu Thành hỏi Lâm Khê, nhưng Lâm Khê lại không chịu nói gì, anh đành phải vỗ về cô, lái xe về nhà.
Dọc đường đi, Lâm Khê đều túm lấy quần áo anh, dường như sợ quấy rầy anh lái xe nên mới không dựa vào người anh, Lương Triệu Thành thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy dáng vẻ đó của cô thì vô cùng chua xót mềm lòng, chỉ hận không thể lập tức ôm cô, trấn an cô một hồi, dĩ nhiên lại thầm mắng Hạ Hướng Viễn trăm ngàn lần.
Chỉ là đến khi tới nhà, anh kéo cô xuống xe mới nhìn thấy trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Anh cũng yên tâm, vậy thì không phải chuyện lớn gì.
Hai người về đến nhà, thím Ngô và Tiểu Dã đã ăn cơm tối xong.
Tiểu Dã đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị Lâm Khê một tay túm chặt.
Giờ chiều cao Tiểu Dã chỉ thấp hơn Lâm Khê một chút, cậu bị chị cậu túm như vậy thì ngây ngốc, sau đó lẩm bẩm: “Chị, chị dè dặt một chút, dè dặt một chút, em thì thôi đi, ở ngoài đừng có túm bậy lấy người đàn ông khác.”
Đàn ông?
Lâm Khê đưa tay đánh mạnh một cái lên đầu cậu, với thân thủ của Tiểu Dã, muốn tránh ra dĩ nhiên là có thể tránh được, có điều chị cậu muốn đánh cậu, cậu cũng để cô thỏa mãn như thường, chịu là được, dù sao chút sức lực và cái tay mềm oặt kia của cô quả thực chỉ như gãi ngứa.
Sau đó cậu nghe thấy chị cậu hỏi: “Chị hỏi em, Tiểu Dã, nếu chị và anh rể em ly hôn, em theo ai, theo chị, hay là theo anh rể em?”
Tiểu Dã và những người khác trong phòng:???
Có thể thấy rõ mặt Lương Triệu Thành đen đi.
Dù là thím Ngô đang lau bàn cũng lập tức quay đầu nhìn Lâm Khê, nhìn Lâm Khê xong lại nhanh chóng nhìn Lương Triệu Thành, nhìn qua nhìn lại, như đang xác nhận có phải hai người này đã xảy ra mâu thuẫn gì không.
Tiểu Dã giơ tay, nhìn chị cậu, lại nhìn Lương Triệu Thành, rồi lại nhìn chị cậu, nói: “Chị, chị lại làm khổ anh Lương?”
Lâm Khê làm mặt dữ: “Hỏi em đấy, em không cần thay đổi trọng điểm!”
Tiểu Dã “xùy” một tiếng, nói: “Chị, chị càng ngày càng trẻ con.”
Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, bóng dáng muốn có bao nhiêu dứt khoát thì có bấy nhiêu dứt khoát.
Lâm Khê:
Dù thím Ngô nhìn không ra manh mối gì cũng mặc kệ chuyện cô ly hôn hay không ly hôn, quay đầu hỏi Lương Triệu Thành: “Triệu Thành, các cháu giờ này mới về, ăn cơm chưa? Thím nấu mì cho các cháu nhé?”
Lương Triệu Thành đồng ý, cảm ơn thím Ngô rồi đưa tay dắt Lâm Khê lên lầu.
Lên lầu, anh lạnh mặt hỏi cô: “Rốt cuộc tên họ Hạ kia nói gì với em?”
Đầu tiên là hoảng sợ bất an, sau đó lại nói gì mà ly hôn.
Nói có một lát mà đã muốn ly hôn với anh?
Lâm Khê nhìn sắc mặt anh, lúc này mới nhớ tới lời mình hỏi Tiểu Dã trước đó có lẽ khiến anh hiểu lầm.
Nhưng có gì đâu mà hiểu lầm, sao cô có thể ly hôn với anh?
Có điều lời Hạ Hướng Viễn nói, quả thật cô phải nói với anh đàng hoàng.
Cô nói: “Là một vài chuyện về anh ở đời trước.”
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm lấy anh tay: “Anh còn nhớ em đã nói với anh, em từng mơ thấy Lâm Khê kia và chuyện của cô ấy chứ? Tuy hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng sau khi anh từ thành phố Bắc trở về, bởi vì tính cách không hợp, cuối cùng vẫn là ly hôn cho xong. Hạ Hướng Viễn nói, sau khi hai người ly hôn, Tiểu Dã cũng không theo cô ấy mà là anh nuôi nó, em đã mơ giấc mơ đó, vốn không có chuyện liên quan đến anh sau đó. Hạ Hướng Viễn còn nói, năm 1995, anh ấy cũng không nhớ rõ lắm, đại khái trước hoặc sau năm đó đi, anh gặp tai nạn máy bay, sau đó công ty anh lại do Tiểu Dã kế thừa.”
“Anh Lương, anh nói với em xem, chuyện tai nạn máy bay này trước đây nào có thể đoán trước được, đang êm đẹp, anh cũng sẽ không lập di chúc sớm như vậy, hơn nữa cha anh, anh cả anh đều còn, công ty anh sao lại vào tay Tiểu Dã. Năm 1995, Tiểu Dã mới có mười lăm tuổi.”
Cô nghĩ không thông.
Nhưng trực giác của cô lại nói với cô, Hạ Hướng Viễn vốn không lừa cô.
Lương Triệu Thành nhìn cô chằm chằm.
Anh cũng vô cùng bất ngờ, Hạ Hướng Viễn lại nói với cô điều này.
Anh hơi mở miệng, nhưng không nói với cô.
Anh sẽ làm.
Sau khi anh bàn chuyện với phòng pháp vụ của công ty nửa năm trước thì cũng đã lập di chúc.
Toàn bộ tài sản của anh, cô là người duy nhất được lợi.
Nếu cô nói, trong tình huống như trong giấc mơ kia, Tiểu Dã do anh nuôi nấng, sau đó cô bị người ta hại chết, anh để lại tài sản và công ty cho Tiểu Dã thì vốn cũng không có gì ngạc nhiên.
Có điều anh không nói những việc này với cô, chỉ là trấn an mà vỗ về cô: “Cậu ta còn nói gì nữa?”
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh bình tĩnh hờ hững, hình như nghe thấy lời cô vừa nói cũng không để ý chút nào.
Cô thấy anh như vậy, tim đều treo trên người anh, nào còn muốn nói việc Hạ Hướng Viễn nói gì nữa?
Trừ việc sống c.h.ế.t của anh, trong lòng cô, những việc khác đều là thứ linh tinh, nhỏ nhặt mà thôi.