Nhưng vào hơn nửa tháng trước, người nhà họ Chu đều dọn đến đây ở, Tôn Văn Thục cũng phát hiện có gì đó không đúng, còn có một chuyện khác.
Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, sau khi Trương Tú Mai bị đả kích vì nghe những lời kia từ chỗ Lâm Khê, có hai lần đã tới nhà Tôn Văn Thục khóc lóc kể lể cầu an ủi và nhờ giúp đỡ.
Tôn Văn Thục thấy Trương Tú Mai khóc đến bi thương thiết tha như vậy, nhưng trong lòng lại không phúc hậu mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí còn vui mừng.
Từ lúc người nhà họ Chu đều chạy tới đấy, dì ấy đã cảm thấy không đúng rồi, trong khoảng thời gian này khi trò chuyện cùng Trương Tú Mai, dì ấy luôn nói rất ít lời, lại càng thay Lâm Khê lo lắng.
Nhưng đây là mẹ ruột của Lâm Khê, Lâm Khê rõ ràng tín nhiệm và ỷ lại Trương Tú Mai, những chuyện dì ấy làm thật sự rất có hạn.
Cho nên khi nghe xong Trương Tú Mai khóc lóc kể lể, dì ấy chỉ cảm thấy may mắn, còn đỏ mắt theo Trương Tú Mai, làm cho bà ta tưởng rằng đã tìm thấy được người đồng cảm, bà ta càng thêm thương tâm kích động, những gì nói ra cũng càng thêm nhiều hơn, kết quả lại bị Tôn Văn Thục nghe ra rất nhiều thứ.
Ví dụ như Trương Tú Mai muốn Lâm Khê có thể chăm sóc Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo giống như chăm sóc Trần Dã, để bọn chúng có thể dời hộ khẩu đến thành phố Tân An, có tương lai tốt hơn, ngay cả chuyện Chu Lai Căn nói nào là Lương Triệu Thành thô lỗ, không thích hợp với Lâm Khê, lỡ như Lâm Khê bị ăn h.i.ế.p bọn họ cũng không biết, cũng không giúp đỡ được cái gì, không bằng gả Lâm Khê cho Chu Gia Lương, như vậy bọn họ có thể không cần phải lo lắng cái gì.
Tôn Văn Thục quả thực nghe đến giật mình một cái.
Dì ấy không biết Trương Tú Mai là thật sự không biết ý đồ chân chính của Chu Lai Căn hay chỉ là bịt mắt làm bộ không biết?
Hoặc là từ tận đáy lòng bà ta chưa chắc không có ý đồ giống vậy.
Bởi vì ở trong mắt bà ta, chồng và con trai bà ta là quan trọng nhất, tiền tài gì đó đương nhiên tốt nhất là cho con trai nhỏ của bà ta, còn Lâm Khê, có thể gả cho Chu Gia Lương cả đời an ổn, đã là phúc khí của cô rồi.
Tôn Văn Thục tức giận không thôi.
Bởi vì kia cũng là động vào chỗ đau của dì ấy.
Thậm chí Trương Tú Mai còn khuyên dì ấy, kêu dì ấy thừa dịp không ở quê, nơi này không ai quản, còn có thể sinh thêm nữa, nhanh chóng sinh một đứa con trai, bằng không dù có kiếm thêm nhiều tiền nữa thì cũng có ích gì? Không phải đều là tiện nghi người khác sao?!!!
Tôn Văn Thục thầm nghĩ, hoá ra Lâm Khê gả cho Chu Gia Lương, nhà cửa tiền bạc đều trở thành của nhà các người, vậy thì theo lý đó có nghĩa là gả cho người khác chính là tiện nghi cho người khác?
Tôn Văn Thục cảm thấy vạn phần may mắn là Lâm Khê và Lương Triệu Thành có hôn ước.
Lương Triệu Thành ở tại dưới lầu, làm hàng xóm lầu trên lầu dưới hai năm, một năm trở lại đây còn mang lại cho chồng dì ấy rất nhiều dự án, dì ấy đương nhiên đối với người này có một chút hiểu biết nhất định.
Lâm Khê nói: “Dì Tôn, lần này đến đây thật sự ngại quá, kỳ thật là có một số việc muốn nhờ dì giúp. Từ khi bà nội mất, trong nhà cũng chỉ còn dư lại mấy ngàn đồng, sau đó mẹ cháu và bác Chu đến đây, còn có bà ngoại cháu, bọn họ mượn cháu rất nhiều tiền, bây giờ chỉ có thể ngượng ngùng mà nói với dì Tôn, hiện tại trên người cháu chỉ còn dư lại mấy trăm đồng.”
Tươi cười trên mặt Tôn Văn Thục lập tức biến mất, nói: “Tiểu Khê, sao cháu lại chưa từng nói với dì chuyện này?”
Lâm Khê lắc đầu, cười nói: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi, hiện tại nói cũng không muộn.”
“Là cần tiền sao? Muốn bao nhiêu, cứ nói với dì Tôn”
Dừng một chút, Tôn Văn Thục lại nói: “Nhưng mà Tiểu Khê, cháu đừng trách dì Tôn nói nhiều, trên đời này, luôn sẽ có người mẹ thiên vị, tựa như mẹ chồng dì, luôn cảm thấy chú Lý kiếm được tiền, chúng ta lại không có con trai, kiếm tiền tiêu tiền cho con trai và cháu trai bà ta chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, theo lý thường mà nói, những chuyện này không chỉ xảy ra ở nhà họ Lý.”
“Huống chi tình cảm đã không còn, mẹ cháu từ lúc cháu mới sáu bảy tuổi đã bỏ đi rồi, chỉ có con trai nhỏ và con gái nhỏ của bà ta mới là đứa lớn lên ở bên người bà ta, bà ta đối với cháu chắc chắn là vẫn còn tình cảm, nhưng thứ tình cảm kia thật sự quá mỏng. Ngược lại bà ta sẽ cảm thấy cháu thân là con gái của bà ta, của cải tài sản của cháu đem đi trợ cấp cho Mỹ Châu và Gia Bảo, bà ta cũng sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên, về sau nếu như cháu không còn trợ cấp nữa, bà ta ngược lại còn sẽ oán hận cháu.”
Những chuyện này cũng không có gì hiếm lạ.
Thiên hạ không biết có biết bao nhiêu cặp cha mẹ như vậy.
Mấu chốt là, bọn họ thật sự cảm thấy đó là đương nhiên, là thiên kinh địa nghĩa, nếu bạn không làm như vậy thì chính là bạn không có lương tâm, là đồ vong ân bội nghĩa.
Dì ấy lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Khê lại thêm chút thương tiếc, nói tiếp: “Cho nên, nếu cháu thiếu tiền, cứ nói với dì Tôn, dì Tôn cho cháu là được, nhưng nhất định phải tiêu ở trên người mình, nếu là mượn thay người khác thì dì Tôn không thể trực tiếp đưa cho cháu được, cháu kêu người nọ trực tiếp tới tìm dì mà mượn.”
Lâm Khê: “...”
Thời điểm Lâm Khê tới nơi này còn cảm thấy bản thân mình quá thảm, khắp nơi lọt gió, đâu đâu cũng có người đang chực chờ như hổ rình mồi.
Hiện tại mới phát hiện, ngoại trừ mấy người phiền toái kia, đa số những người xung quanh cô kỳ thật đều là người tốt.
Hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.
Cô gật đầu xong lại lắc đầu, cười nói, “Dì Tôn, cháu không phải tới để mượn tiền, cháu là tới xin ứng tiền, không có liên quan tới những người khác, cháu chỉ là nghĩ đến sắp tới tháng Chín rồi, Tiểu Dã sắp phải khai giảng, cháu cũng tính đi học lại một năm cấp ba để chuẩn bị thi đại học, học phí cũng không ít, cái gì cũng cần tiền, cho nên cháu chỉ nghĩ là có thể tới tìm dì Tôn và một số khách thuê nhà khác để ứng trước tiền thuê nhà tháng Tám với tháng Chín hay không thôi, lại chờ đến khi đem căn phòng ban đầu của anh Lương và căn phòng ở lầu ba cho thuê là đủ rồi, không cần mượn tiền.”
“Nhưng dì Tôn, nếu dì nhất thời không tiện, không cần cho cháu ứng tiền cũng được, cháu có thể tìm những người khác, còn nữa, nếu dì Tôn có quen biết với những người thuê nhà còn lại thì xin làm phiền dì Tôn giúp cháu chuyển lời lại một chút.”
Tôn Văn Thục cười nói: “Tiện chứ, cháu cứ từ từ, chờ buổi tối dì lại đưa qua cho cháu, những người thuê nhà còn lại, nếu dì gặp được, nhất định sẽ trực tiếp giúp cháu chuyển lời, để bọn họ buổi tối hoặc là hôm nào đó cùng nhau đưa qua cho cháu.”
“Vậy thì cám ơn dì ạ.”
Không nghĩ tới Tôn Văn Thục bên này lại thuận lợi như vậy, Lâm Khê vô cùng vui vẻ, phải biết rằng chỉ có nhà của Tôn Văn Thục là thuê hai phòng, mỗi tháng tiền thuê là 250 đồng, những người khác đều chỉ thuê một phòng.
Nói xong chuyện tiền nong, hai người lại trò chuyện thêm một chút.
Tôn Văn Thục cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi cô chuyện cô đính hôn cùng Lương Triệu Thành.
Bởi vì cảm giác được Tôn Văn Thục đối với mình là thực lòng quan tâm, nên Lâm Khê trả lời dì ấy cũng rất chân thành, nói: “Là việc đính hôn trước khi bà nội qua đời quyết định, nhưng chuyện này hoàn toàn là do bà nội không yên tâm về cháu nên mới xin anh Lương đồng ý. Vốn dĩ cháu cũng không tính làm khó người khác, chuyện hôn nhân đại sự cũng không nên cứ dễ dàng như vậy mà định ra, trên lưng của anh Lương vốn dĩ không nên chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng dì Tôn, dì cùng biết tình cảnh hiện tại của cháu, chỉ có thể tạm thời cột lấy anh Lương một đoạn thời gian, chuyện của tương lai thì chờ đến tương lai rồi tính sau.”
Tôn Văn Thục vốn đang vui vẻ mỉm cười nghe Lâm Khê nói chuyện, nhưng nghe được những lời sau lại nhíu mày, nói: “Tiểu Khê, lời này của cháu là không đúng rồi, cái gì mà gọi là cột lấy một đoạn thời gian, cái gì mà gọi là chuyện tương lai chờ tương lai lại nói? Anh Lương của cháu nếu đã đáp ứng cọc hôn sự này rồi, lấy tính cách và nhân phẩm của cậu ấy, thì đó là chuyện nghiêm túc, chờ các cháu thương lượng tốt, khi nào kết hôn, về sau phải sống cùng nhau cho tốt. Tiểu Khê, bây giờ những lời dì Tôn nói với cháu, cháu còn nhỏ, có lẽ sẽ không hiểu, nhưng anh Lương của cháu tuy rằng tính tình hơi nghiêm túc một chút, nhưng thật sự là một đối tượng kết hôn tốt, dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không thấy đâu.”
Lâm Khê mới tới không được mấy ngày.
Cùng Lương Triệu Thành cũng chỉ mới ở chung được hai ngày, nhưng cũng rất kỳ quái, rõ ràng là ở chung không nhiều lắm, lại dường như rất hiểu về anh.
Người này ở cái thời đại này mà nói, đích xác là một đối tượng tốt để kết hôn.
Nhưng chẳng lẽ cứ là đối tượng tốt để kết hôn là phải kết hôn với người đó sao?
Nếu giữa hai người không có tình cảm với nhau, còn không có hiểu rõ về tính của nhau, thì cũng thật sự không hợp để làm vợ chồng.
Song lời này đương nhiên không thể nói với Tôn Văn Thục.
“Cảm ơn dì Tôn, cháu biết rồi.”
Lâm Khê cười nói: “Dù có thế nào đi chăng nữa, cuộc sống nhất định rồi sẽ tốt hơn.”
Lâm Khê vừa nói xong, “Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, đồng thời còn nghe thấy giọng nói của Huệ Huệ, cô bé nói: “Mỹ Châu, chị đừng đi vào, chị Lâm còn đang nói chuyện với mẹ em mà.”
Chỉ là Chu Mỹ Châu đã bước vào phòng rồi.
Chu Mỹ Châu mười hai tuổi.
Cô ta cùng Lâm Khê có một nửa huyết thống, nhưng lớn lên lại không giống nhau.
Nghe nói Lâm Khê giống cha cô hơn, mà Chu Mỹ Châu lại giống Trương Tú Mai, còn Chu Gia Bảo giống cha ruột Chu Lai Căn của cậu ta.