Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 73



Hạ Hướng Viễn đập nát bàn đọc sách, đập nát giá sách, đập nát tủ quần áo, đập mọi thứ trong phòng nát tanh bành, sau đó ngồi xuống đống lộn xộn đó thở hổn hển.

Anh ấy đột nhiên nghĩ rằng, mình đã bao lâu không trút giận như vậy rồi?

Đã bao lâu không mất kiểm soát cảm xúc như vậy rồi?

Mấy chục năm trước cũng là sống như vậy, quay về, cũng là xử lý từng chuyện từng chuyện một cách có thứ tự, cho dù có chán ghét hơn đi chăng nữa cũng chưa từng mất khống chế cảm xúc.

Anh ấy cũng biết rằng, không phải là mình còn yêu Lâm Khê đến bao nhiêu.

Chẳng qua là cuộc sống của anh, không có cô, anh gần như có thể vừa nhìn đã thấy được sẽ giống như kiếp trước, có thể có yến tiệc linh đình, có thể có áo gấm mũ miện. Nhưng quay đầu nhìn lại, cũng chỉ có một mình anh ấy trong căn nhà trống rỗng lạnh lẽo, vắng vẻ đến vô cùng.

Có cô rồi, mới có thể có chút khác biệt.

Mỗi khi trong đầu hiện lên ánh mắt, gương mặt của cô, ý nghĩ ‘thử một chút đi, thử sống cuộc sống có cô ở bên cạnh một chút xem’ sẽ càng sâu hơn một lần.

Anh ấy dần dần bình tĩnh lại, đứng lên chuẩn bị ra ngoài tìm người về thu dọn đống lộn xộn này.

Vừa mới mở cửa phòng thì thấy Hạ Mỹ Liên đang tươi cười đứng ở cửa.

Hôm nay tâm trạng của Hạ Mỹ Liên không tệ lắm.

Cô ta cũng nghe nói việc Lâm Khê đã kết hôn.

Là chị em trước kia của cô ta nói cho cô ta biết.

Chị em đó biết cô ta ghét Lâm Khê, mang theo giọng điệu vui mừng và cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Nghe nói là đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi, có điều họ Lương kia không muốn thừa nhận nên mới kéo dài đến tận bây giờ, có lẽ là dùng thủ đoạn gì đó, cuối cùng để người ta ngủ cùng cô ta.”

“Nhưng tớ đoán bây giờ cô ta cũng hối hận đến xanh cả ruột rồi, dù sao họ Lương đó cũng là người ngoại tỉnh, ngay cả một cái nhà cũng không có, còn phải ở lại nhà của cô ta, đâu được tốt như anh của cậu. Gả cho người khác rồi cũng miễn đi gây họa cho anh của cậu nữa.”

Hạ Mỹ Liên biết rằng mẹ mình vẫn còn muốn hàn gắn cho Lâm Khê cùng anh mình.

Hạ Mỹ Liên căm ghét Lâm Khê.

Bây giờ nhà cô ta đã vực dậy rồi, anh cô ta bây giờ giỏi giang như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn làm chị dâu của cô ta, cô ta đương nhiên không muốn Lâm Khê đến hái quả ngọt này.

Nhưng cô ta hiểu anh mình, anh ấy thích Lâm Khê đến nhường nào, trước kia anh ấy đối xử với cô có thể nói là nâng trên bàn tay để cưng chiều, em gái như cô ta còn phải đứng sang một bên.

Cho nên bây giờ cô ta rất sợ Lâm Khê sẽ quay lại tìm anh mình.

Bây giờ rất tốt, Lâm Khê kết hôn rồi.

Còn là gả cho cái tên Lương Triệu Thành hung ác như sát thần kia.

Cô ta vui vẻ đi về nhà.

Thấy anh trai đi ra, cô ta miễn cưỡng thu lại nụ cười trên gương mặt, mang theo chút cẩn thận gọi: “Anh.”

Hạ Hướng Viễn nhìn lướt qua cô ta, cũng không thèm để ý đến cô ta, khóa cửa phòng rồi đi thẳng ra cửa.

Mặt của Hạ Mỹ Liên lập tức đỏ lên.

Chính là như vậy, chính là như vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, anh cô ta đối xử với cô ta luôn là bộ dạng lạnh như băng. Rõ ràng ban đầu người tham phú phụ bần vứt bỏ anh ấy là Lâm Khê, đá anh ấy một cái, đá nhà họ Hạ một cái là Lâm Khê, tại sao anh ấy lại đối xử với cô ta như vậy?

Cô ta thực sự vô cùng ấm ức, vừa tức giận vừa ấm ức.

Trưa thứ bảy hôm nay, lúc Lâm Khê về đến nhà, hiếm khi thấy được Lương Triệu Thành cũng đã ở nhà trước.

Ngoài ra còn có một vị khách đến.

Mặc quân trang, có chút giống với Lương Triệu Thành, nhưng cũng không phải quá giống.

Trông có vẻ lớn hơn anh rất nhiều, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm khắc khiến người ta không được tự nhiên.

Lâm Khê vẫn luôn cảm thấy tướng mạo của Lương Triệu Thành đã quá nghiêm khắc hung dữ rồi. Gặp được người này, mới biết tướng mạo của anh gọi là đẹp trai, người này mới thực sự gọi là cứng nhắc nghiêm nghị, nhìn thôi cũng khiến người ta không thoải mái.

Người đến là anh cả của Lương Triệu Thành, Lương Hằng Nghị.

Lúc tháng bảy, cha của Lương Triệu Thành ông tướng quân Lương bị bệnh nặng, Lương Triệu Thành quay về thành phố Bắc, đồng thời còn mang theo một tin tức khiến người ta khó chịu về, nói là ở thành phố Tân An đã kết hôn với con gái của cấp dưới cũ nhiều năm về trước của ông tướng quân Lương, cả nhà đều kinh ngạc.

Lương Triệu Thành không đưa vợ về, bọn họ không biết cuộc hôn nhân này là thật hay là giả.

Dù sao Lương Triệu Thành trước nay luôn phản nghịch, vì cự tuyệt hôn sự trong nhà sắp xếp cho anh mà thuận miệng nói ra chuyện này cũng không có gì kì lạ.

Cho nên lần này Lương Hằng Nghị xuống phía Nam đã đặc biệt đến Tân An một chuyến, muốn xem xem cuộc hôn nhân này rốt cuộc là chuyện gì.

Là thật hay là giả.

Nếu như là thật, vậy đối phương là loại người gì?

Cho nên sau khi anh ấy tới không trực tiếp đi gặp Lương Triệu Thành.

Anh ấy đã gặp rất nhiều người.

Chiến hữu cũ của Lương Triệu Thành, Diêu An Quốc, một số người của thôn Lâm Hạ.

Sau đó ở thôn Lâm Hạ, anh ấy còn gặp một cô gái, tự xưng là em gái của bạn trai cũ của em dâu “Lâm Khê” của anh ấy.

Lương Hằng Nghị điều tra ra những chuyện này, đâu còn muốn đến nhà họ Lâm trước nữa?

Anh ấy sa sầm mặt, đi thẳng đến công ti của Lương Triệu Thành.

“Chuyện kết hôn rốt cuộc là thật hay là giả?”

Cho dù tất cả mọi người mà anh ấy hỏi đều nói với anh ấy rằng hai người họ đã đăng ký kết hôn, anh ấy vẫn cảm thấy chuyện này không hề có chỗ nào giống là thật.

Lương Triệu Thành thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh ấy, đáp: “Là thật.”

“Là thật, là thật.”

Lương Hằng Nghị nhìn chằm chằm vào anh, cắn răng nói: “Chú điên rồi sao? Cho dù chú không muốn hôn sự mà cha sắp xếp nhưng cũng có vô số cách để giải quyết chuyện này, sao chú phải dùng một cách tệ hại như vậy để xử lý? Kết hôn?”

Anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đập lên bàn ‘ầm’ một tiếng, ly trà bình mực trên bàn cũng kêu loảng xoảng theo.

Anh ấy nói tiếp: “Cho dù là kết hôn, chú tìm ai không tìm, chỉ vì một chút ân tình của nhà họ Lâm mà chú lại làm nhục hôn nhân của mình như vậy?”

Đương nhiên là anh ấy không tin hoàn toàn những lời bôi nhọ Lâm Khê của Hạ Mỹ Liên, nhưng cho dù là lời khen của người khác hay là lời nói xấu của Hạ Mỹ Liên, thì những điều như cô gái kia tính cách mềm yếu, có tình xưa với người đàn ông khác, trong lúc gia đình đối phương có biến cố liền chia tay, chỉ trong chớp mắt đã gả cho em trai mình này đều là sự thật.

“Làm nhục hôn nhân?”

Lương Triệu Thành đang rũ mắt nhìn những ống bút và bình mực rơi lách tách loảng xoảng kia, lúc này nghe thấy những lời đó của Lương Hằng Nghị liền nâng mắt lên nhìn Lương Hằng Nghị, lạnh nhạt nói: “Thế nào mới được coi là không làm nhục hôn nhân? Cưới những người mà anh hoặc là cha đẩy đến đó sao?”

“Cho nên, đây chính là sự đối kháng của chú?”

Lương Hằng Nghị mấp máy môi, im lặng một lúc rồi nói: “Anh không hiểu lắm, Triệu Thành, anh biết vì chuyện của mẹ và dì Chu nên chú có ý kiến với cha, cho nên lúc nào cũng đối nghịch với ông ấy. Nhưng còn anh? Đề nghị của anh thì sao?”

“Trong mắt anh, không phải chú đang đối nghịch với cha mà chú luôn luôn đối xử một cách tùy ý với tiền đồ của mình. Chuyển trường, giải ngũ, kết hôn, từng chuyện từng chuyện một, anh tưởng rằng chú không còn nhỏ nữa, chắc là có thể biết mình đang làm gì, không nên làm gì. Nhưng chú thực sự khiến anh cực kỳ thất vọng.”

Lương Triệu Thành nhíu mày một cách chán ghét: “Em vẫn luôn biết mình đang làm gì.”

Mỗi lần nói chuyện đều là như vậy, nói xong hoàn toàn không có cách nào nói tiếp được nữa.

Lương Hằng Nghị ôm một bụng tức giận theo Lương Triệu Thành đến nhà họ Lâm.

Vậy nên khi Lâm Khê về nhà, anh ấy đương nhiên là không có sắc mặt tốt đẹp gì để nhìn Lâm Khê.

Trước kia Lâm Khê đã nghe Lương Triệu Thành nói qua về gia đình của anh.

Cha, một người anh cùng cha cùng mẹ, mẹ kế và một cặp anh em khác cha khác mẹ.

Cô nghĩ nếu người này đã là anh trai cùng cha cùng mẹ, vậy thì tình cảm chắc cũng không tệ.

Cho nên mặc dù thấy người anh trai này sắc mặt không thân thiện, nhưng vẫn rất lễ phép gọi một tiếng: “Anh cả.”

Vẻ mặt Lương Hằng Nghị hằm hằm.

Lương Triệu Thành dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ấy, Lương Hằng Nghị cũng chỉ có thể nén giận gật đầu với Lâm Khê.

Có điều anh ấy cũng giật mình, anh ấy không ngờ rằng ‘em dâu’ này lại xinh đẹp như vậy.

Đương nhiên, cô gái họ Hạ kia cũng nói, cô là một con hồ ly tinh, dĩ nhiên là phải xinh đẹp. Nhưng lúc nghe cũng chỉ là một từ, gặp được rồi, cảm giác tấn công thị giác đó rất trực tiếp.

Anh ấy thấy sau khi mình gật đầu với cô, cô liền cười cười đứng sang bên cạnh em trai.

Người em trai từ nhỏ tính cách cứng như đá, trước nay chưa từng cho người khác vẻ mặt tốt của anh ấy vậy mà lại đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Sau đó vừa nói chuyện câu được câu không với anh ấy, vừa gắp hoa quả cho cô, chăm sóc cô. Mỗi lần anh gắp hoa quả cho cô, cô sẽ quay sang cười với anh một chút, mặc dù anh không cười, nhưng ánh mắt nhìn cô lại là sự dịu dàng mà anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy.
— QUẢNG CÁO —