Trong lòng anh dâng lên lửa giận, nhưng trên tay vẫn buông lỏng một chút, lại xoa xoa giúp cô: “Em không sai, cũng không khiến anh khó xử, anh chỉ nhìn thấy anh ấy là phiền lòng, vừa mở miệng lại càng khiến người khác thấy phiền. Em không thấy cái mặt đó của anh ấy khiến người ta vừa nhìn là đã ghét sao?”
Lâm Khê bật cười.
“Thực ra anh và anh ấy trông cũng giống nhau, khí chất cũng hơi giống.”
Trước khi mặt anh xụ xuống, lại vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng em vẫn không biết tại sao, bộ dạng của anh em cảm thấy cũng được, mặc dù lúc ban đầu cảm thấy hơi nhức đầu một chút, nhưng vẫn luôn đẹp trai. Nhưng anh cả của anh, nhìn một cái là khiến người ta rất không thoải mái, cứ như Thần Chung Quỳ vậy.”
Sắc mặt của Lương Triệu Thành vẫn không tốt lên.
Lâm Khê sà vào lòng anh: “Được rồi, em buồn ngủ rồi, anh bế em đi ngủ một lúc đi.”
Lúc không có ai ở nhà, cô luôn thích như vậy.
Anh trực tiếp bế cô dậy, tay của cô vòng lấy cổ anh, chân quấn lấy eo anh. Ngọn lửa anh khó khăn lắm mới đè ép xuống nay lại bùng lên. Nâng cô lên, chưa đợi đi đến phòng đã cúi xuống tìm môi của cô, Lâm Khê ôm chặt lấy cổ anh, nghiêng đầu sang đặt đầu lên vai anh: “Về phòng.”
Mãi đến khi về đến phòng, anh đặt cô lên giường, cô mới quỳ ngồi lên giường, níu lấy anh, thò đầu lên hôn anh.
Nhưng lúc này anh lại lạnh mặt, có chút lạnh lùng.
Lâm Khê từng chút từng chút một, hôn lên gò má anh, cằm của anh, lại tìm đến môi của anh, lướt qua nhè nhẹ, sau đó mới ôm lấy cổ anh, nói bên tai anh: “Trước kia em rất ghét người khác hút thuốc, cho dù là lúc chạy bộ chạy qua bên cạnh người hút thuốc lá, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá cũng cảm thấy ghét. Nhưng bây giờ lại phát hiện cũng không phải vậy, hóa ra con người đều tiêu chuẩn kép.”
Bàn tay đang nắm ở bên eo cô dần dần dùng sức, cuối cùng cũng không lạnh như băng nữa, cúi đầu tìm đến cô đang dựa lên cổ anh, bắt đầu hôn cô.
Lúc này hoàn toàn không giống với sự mãnh liệt như trước đây, một nụ hôn như đang dò xét. Nhưng cô vẫn đáp lại, dần dần lâu dài.
Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, cuối cùng anh cũng khôi phục dáng vẻ như thường ngày, xoa xoa cô ở trong lòng để cô ngủ.
Lâm Khê lúc này mới hỏi anh: “Có phải anh cả anh đã nói gì khiến anh không vui không?”
Đương nhiên là cô có thể nhìn ra anh có gì đó không đúng.
Đã rất nhiều ngày anh không lạnh lùng với cô như vậy rồi.
Cũng không phải lạnh lùng, mà là kiềm chế, bình tĩnh xem xét.
Mặc dù anh khống chế rất tốt, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Hôn một lúc lâu mới ấm lại được một chút.
Anh không lên tiếng.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có phải nói anh và em không phù hợp? Ồ, hoặc là nói em không thật lòng với anh?”
Cô hiểu anh, nếu như anh cả anh chỉ nói xấu cô trước mặt anh, nói cô không xứng với anh thì anh chắc chắn không phải như vậy.
Tay của anh vẫn bóp trên eo cô, từ từ xoa nắn: “Những thứ này có điều gì mà anh không biết? Không cần em bận tâm, đi ngủ đi.”
Lúc Tiểu Dã đi một vòng quanh thôn về, Lâm Khê đã đi ngủ.
Lương Triệu Thành gọi thẳng cậu vào nói chuyện.
Lâm Khê quả nhiên không tin nhầm người, Trần Dã đi vào thôn tìm những người bạn nhỏ của cậu, cũng đã tìm hiểu rõ ràng sáng nay Lương Hằng Nghị đã tiếp xúc với những ai ở thôn Lâm Hạ.
Thực ra Lương Triệu Thành không cần hỏi Trần Dã thì anh cũng đã sớm biết, nhân vật mấu chốt trong này là Hạ Mỹ Liên.
Anh không hề có chút lòng nhân từ.
Ngày hôm sau, anh bảo Triệu Bắc chỉnh sửa lại một phần tài liệu trước đây đã điều tra về Hạ Hướng Viễn.
Anh mượn cớ công việc đến công ti Hạ Hướng Viễn một chuyến, đồng thời bảo Triệu Bắc gọi điện cho Hạ Hướng Viễn trước, mời mẹ của anh ấy Hà Quế Phân cùng em gái Hạ Mỹ Liên đến, nói là có chuyện muốn truyền lời cho hai người họ.
Hạ Hướng Viễn đã sống đến ngần ấy tuổi, còn có chuyện gì mà không ngồi yên được chứ?
Lương Triệu Thành muốn tìm mẹ và em gái anh ấy nói chuyện, cho dù không ở trước mặt anh ấy cũng có thể nói.
Anh có thể nói, anh ấy còn không dám nghe sao?
Hơn nữa Lương Triệu Thành và mẹ cùng em gái của anh ấy còn có thể có liên hệ gì, cũng chỉ là vì Lâm Khê mà thôi.
Anh ấy cũng muốn biết, mẹ hoặc em gái mình lại ở sau lưng làm điều gì chọc giận Lương Triệu Thành.
Cho nên sau khi hai người nói xong chuyện công việc trong phòng làm việc của Hạ Hướng Viễn, thư ký đưa mẹ và em gái anh ấy đến gõ cửa.
Hai người đi vào, Hạ Hướng Viễn nhìn về phía Lương Triệu Thành.
Hà Quế Phân và Hạ Mỹ Liên nhìn thấy Lương Triệu Thành trong phòng làm việc của Hạ Hướng Viễn cũng rất bất ngờ.
Hạ Hướng Viễn nhìn hai người rồi nói: “Mẹ, Mỹ Liên, hôm nay không phải con gọi hai người đến, là tổng giám đốc Lương nói có chuyện cần chuyển lời đến hai người.”
Đối mặt với sự thấp thỏm của Hà Quế Phân và ánh mắt của Hạ Mỹ Liên, gương mặt Lương Triệu Thành cũng không nhìn ra điều gì, anh trực tiếp đẩy tài liệu trên tay ra đến trước mặt Hà Quế Phân và Hạ Mỹ Liên, sau đó nhìn hai người nói.
“Mấy ngày trước anh cả tôi đã đến thôn Lâm Hạ một chuyến, đây là lần đầu tiên anh ấy đến Tân An, cũng là lần đầu tiên gặp vợ tôi. Trên đường đến đây, anh ấy bị cô Hạ ngăn lại, nghe nói cô Hạ nói với anh ấy rất nhiều điều, nhưng trong đó có bao nhiêu phần phỉ báng và xuyên tạc, chắc hẳn trong lòng cô Hạ hiểu rõ.”
Sắc mặt Hạ Mỹ Liên thay đổi, lúc thì trắng lúc thì đỏ.
Hà Quế Phân vừa sợ vừa hoảng hốt nhìn cô ta nói: “Mỹ Liên, con, con chạy đến trước mặt anh cả của tổng giám đốc Lương nói cái gì rồi?”
Cho dù Hạ Hướng Viễn có thể nén giận, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
“Tôi không hề nói láo.”
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Lương Triệu Thành, Hạ Mỹ Liên ban đầu còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Khê cũng không ở đây, bên cạnh là mẹ và anh của cô ta. Lương Triệu Thành là chồng của Lâm Khê, cô ta không muốn Lâm Khê sống tốt, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?
Nghĩ đến đây, cô ta kích động đến mức có chút run rẩy ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng không hề nói dối gì với trung đoàn trưởng Lương, mỗi câu tôi nói đều là sự thật, chuyện trước đây của cô ta và anh trai tôi, trong lúc nhà tôi xảy ra chuyện cô ta đá anh trai tôi luôn.”
“Những điều này đều là sự thật.”
Lương Triệu Thành trực tiếp ngắt lời cô ta.
Anh cũng không muốn nghe cô ta lặp lại những lời vụn vặt nhạt nhẽo đó nữa.
Anh nhìn qua thứ trên bàn, lạnh lùng nói: “Trong tài liệu này có những chủ nợ mà cha cô đã nợ tiền đánh bạc, còn có một vài người liên quan. Trong số bọn họ hiện giờ có một vài người cũng giống như cha cô, đang ở trong tù, có một vài người ở bên ngoài tiếp tục đánh bạc, lừa gạt hàng xóm.”
“Còn nữa, xưởng trưởng Hạ bày kế đưa cha cô và những người này vào tù như thế nào, trong này cũng có một vài tư liệu, so sánh với những kết luận chủ quan rồi coi là sự thật của cô Hạ kia, đây mới là sự thật có ghi chép của cục cảnh sát. Tôi nghĩ nhà họ Hạ các người chắc là không muốn những sự thật này bị mang ra cho cả thiên hạ cùng biết, đến lúc đó đừng nói đến cuộc sống yên ổn của mấy người, nhà máy của xưởng trưởng Hạ, ngay cả an toàn tính mạng của mấy người chưa chắc đã được đảm bảo.”
Hà Quế Phân bị dọa đến ngây người, dường như đang không biết Lương Triệu Thành đang nói gì.
Hạ Mỹ Liên cũng trợn to mắt, giống như đang nghe được chuyện kinh khủng nhất, đương nhiên ban đầu chỉ nghe thấy những chủ nợ sòng bạc gì đó, chẳng qua là bản năng nghe thấy những chuyện kinh khủng kia cho đến khi phản ứng lại, lại càng kinh ngạc, chợt nhìn về phía anh trai của mình.
Người trong cuộc là Hạ Hướng Viễn thì lại bình tĩnh, không giống như mình đã làm ra chuyện gì không thể gặp người bị người khác bắt được.
Lương Triệu Thành cũng lười quan tâm phản ứng của người nhà họ Hạ.
Anh chỉ cảnh cáo mà thôi.
Chỉ cần đạt đến mục đích là được, về phần phản ứng của người nhà họ Hạ, anh không hề có hứng thú thưởng thức.
“Đây, đây không phải là sự thật, chuyện cha nó vào tù sao lại có liên quan đến Viễn chứ?”
Sau khi Hà Quế Phân tỉnh táo lại gần như muốn nhào đến bên người Lương Triệu Thành, ánh mắt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.
“Đây là chuyện của nhà họ Hạ mấy người.”
Lương Triệu Thành lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú nhúng tay vào, cũng không có hứng thú giải thích thay con trai bà, bà muốn biết thì đi hỏi con trai mình là được. Có điều cô Hạ, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng cô nói lung tung về vợ của tôi, lần sau nếu tôi lại nghe được hoặc là biết từ chỗ người khác thì những thứ này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mấy người nữa.”
“Tin tôi đi, Hạ Hướng Viễn có thể hao hết tâm sức kéo nhà các người từ vũng bùn đi lên, nhưng mà đẩy quay về cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.”
Anh nói xong quay lại nhìn Hạ Hướng Viễn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc đó, Hạ Hướng Viễn suýt nữa thì thốt lên: “Vậy Tiểu Khê thì sao, anh định làm thế nào với cô ấy?”
Nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Bởi vì anh ấy biết mình sẽ không có được bất cứ câu trả lời nào.
Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong chốc lát, Lương Triệu Thành thu hồi tầm mắt, đi thẳng ra cửa, mở cửa rời đi.