Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 78



Cô không ngờ rằng chỉ là nói vài câu mà anh lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn nói chuyện khó nghe như vậy, người gì vậy chứ?

Đương nhiên là cô biết rằng bản thân mình cũng không biết anh họ Phương Đại Phú có tâm tư gì, có tình huống gì.

Nhưng mà cô cũng đâu có nhờ anh ta hỗ trợ xin du học gì đó, cô chỉ nhờ Phương Đại Phú lấy tài liệu tuyển sinh của bên kia, phải xin thế nào, liên lạc thế nào. Nếu như cô muốn xin đi thì chắc chắn những thứ này cũng phải do cô đích thân đi làm, cô quan tâm anh họ của Phương Đại Phú có tâm tư gì để làm gì?

Hơn nữa chẳng qua là tìm hiểu một chút, chỉ là một đại học Trung văn cách nhau một cái sông bảo vệ thành phố, có thể có vấn đề lớn đến đâu?

Cô nhất thời tức giận đến mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn anh một hồi lâu mà không nói gì.

Lúc này thím Ngô cũng bưng mâm từ dưới bếp đi ra, bà ấy đặt cái mâm lên bàn rồi nói: “Đúng đấy Tiểu Khê, theo thím thấy Phương Đại Phú kia cũng không có lòng tốt gì, suốt ngày xúi giục cháu đi du học. Ôi chao, chúng ta ở đây yên ổn, sao phải đi du học?”

“Cháu tuyệt đối đừng học theo mấy cô gái kia, cứ cảm thấy trăng ở nước ngoài tròn hơn nước Hoa chúng ta, một lòng một dạ muốn ra nước ngoài, sau đó gả cho mấy tên quỷ tây mắt xanh tóc đỏ, thím thấy như vậy thì có gì tốt chứ. Cuộc sống của chúng ta bây giờ tốt đến nhường nào, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, người xa quê thấp kém thì những chỗ của bọn quỷ tây kia có thể tốt đến đâu? Suy cho cùng cũng không phải nơi của chúng ta.”

Lúc nãy Phương Đại Phú đến thím Ngô đang ở trong bếp.

Bà ấy biết chuyện Phương Đại Phú xúi giục Lâm Khê du học nên để tâm hơn một chút, mặc dù bản thân ở trong bếp nhưng vẫn luôn giữ lại một tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Bà ấy nghe thấy Lâm Khê còn nói muốn gửi tranh cho người ta, đây không phải muốn làm thật sao? Cũng bắt đầu lo lắng.

Cho nên lúc này nghe thấy Lương Triệu Thành nói Lâm Khê nên bà ấy cũng đứng một bên lải nhải khuyên cô.

Bà ấy quan tâm Lâm Khê, nói chuyện cũng không có logic gì, nghĩ đến đâu nói đến đó. Nhưng những lời này là đang đ.â.m vào tim Lương Triệu Thành một cách không nghi ngờ, khiến lửa giận trong lòng anh càng dâng cao.

Anh lạnh lùng nói: “Phía Phương Đại Phú anh sẽ điều tra rõ, nhưng chuyện này đến đây là chấm dứt, em nên đi học thì cứ đi học, không muốn đi học thì anh sẽ tìm cho em một công việc, đừng nghĩ đến việc ra nước ngoài du học nữa.”

Lâm Khê tức giận đến mức muốn trực tiếp đập tài liệu lên đầu anh.

Cũng may cô không phải người nóng nảy như vậy.

Cô cắn răng nói: “Chắc chắn là em sẽ đi học, nên làm gì trong lòng em cũng tự có suy nghĩ. Còn nữa, đây là tài liệu tuyển sinh chính thức của người ta, không có bất cứ liên quan gì đến Phương Đại Phú và người anh họ kia của anh ta, đừng có vì em lấy một tập tài liệu mà gán tội cho em.”

Nói xong hoàn toàn không muốn để ý đến Lương Triệu Thành nữa.

Nhưng thấy thím Ngô đứng ở một bên lo lắng cho cô, có lẽ là sợ cô phạm sai lầm, cãi nhau với Lương Triệu Thành, cô thở ra một chút, vẫn giải thích vài câu: “Thím Ngô, cháu không ra nước ngoài, đây chỉ là tài liệu của một trường đại học bên Hồng Kông. Lát nữa cháu không xuống ăn cơm, thím bưng lên cho cháu một ít đi.”

Hoàn toàn không muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa.

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Lương Triệu Thành, xoay người đùng đùng đi lên lầu.

Thím Ngô nhìn Lương Triệu Thành, lại nhìn Lâm Khê đang chạy lên lầu, gọi một tiếng ‘Tiểu Khê’, biết rằng không ngăn được, lại lo lắng quay đầu lại nhìn Lương Triệu Thành, có chút sốt ruột, cẩn thận nói.

“Ui, đúng thật là, Triệu Thành, Tiểu Khê vẫn còn nhỏ, không biết lòng người bên ngoài xấu xa đến nhường nào, cháu đừng so đo với con bé. Con bé tâm địa hiền lành, thích mềm không thích cứng, cháu dỗ dành con bé một chút, nói rõ với con bé thì chắc chắn con bé sẽ nghe lời cháu.”

Sắc mặt Lương Triệu Thành cũng rất khó coi.

Cô có kiêu ngạo, nhưng thực ra tính cách cũng tốt, không quá chăm chỉ, luôn luôn tươi cười, đây là lần đầu tiên cô nổi giận với anh như vậy, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện với anh.

Nhưng chuyện này là vấn đề nguyên tắc.

Anh biết cô rất muốn học đại học, nhưng nguyên nhân gốc vẫn là ở thành tích, không ngoan ngoãn đi học mà động tâm tư vào việc khác là dễ có vấn đề nhất.

Anh lạnh nhạt nói: “Không cần để ý đến cô ấy, để cô ấy tự kiểm điểm lại.”

“Ài.” Trong lòng thím Ngô cực kỳ sốt ruột.

Nhưng bà ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm xỉ vả Phương Đại Phú đó trong lòng, suốt ngày lòe loẹt đỏm dáng, lời ngon tiếng ngọt xúi giục mấy cô gái, đúng là không phải thứ tốt lành.

Một lúc sau thím Ngô mang cơm lên, Trần Dã mới đeo cặp sách quay về.

Trên mặt có vài vết bầm tím, vẻ mặt cũng hầm hầm, quần áo cũng rối loạn.

Thím Ngô ‘ôi chao’ một tiếng, hỏi: “Tiểu Dã, cháu làm sao vậy? Lại đánh nhau à? Ôi trời, sao cháu cứ đi đánh nhau với người ta vậy chứ?”

Nói xong lại hỏi cậu có bị thương gì không.

Có điều cũng vì Trần Dã luôn luôn đánh nhau, bà ấy cũng quen rồi, không phải quá lo lắng.

Trần Dã lười biếng nói một câu ‘không có, cháu chỉ bị ngã thôi’, rồi xoay người chạy đùng đùng lên lầu, đoán chừng là đi thay quần áo.

Thím Ngô vội vàng nói với bóng lưng của cậu: “Thay quần áo xong thì xuống đây rửa mặt ăn cơm nhé.”

Sau khi nói xong, Trần Dã đã rẽ qua cửa cầu thang, không thấy bóng dáng.

Thím Ngô thở dài, nói lầm bầm: “Sao mà đứa nào cũng không khiến người ta bớt lo vậy chứ?”

Quay đầu nhìn Lương Triệu Thành lạnh mặt ngồi ở đó, thầm nghĩ, cậu Lương cũng thật không dễ dàng. Ài, vẫn là bác gái Lâm ban đầu suy nghĩ chu đáo, nếu không hai chị em này người nào người nấy đều không khiến người ta bớt lo, vậy thì phải làm sao đây?

Nghĩ như vậy, bà ấy cầm cái bát lên múc cơm, sau đó lấy ra một cái đĩa nhỏ gắp mỗi món ăn một chút, bưng qua cho Lương Triệu Thành, cẩn thận nói: “Triệu Thành, cháu vẫn nên mang cơm canh lên cho Tiểu Khê đi, đứa nhỏ này thích giận dỗi, cháu bưng lên cho con bé, dỗ dành con bé một chút là tốt rồi.”

Lương Triệu Thành nhìn mâm cơm canh kia, lửa giận càng lớn hơn.

Đứa trẻ, đứa trẻ, đã lớn như vậy rồi còn là đứa trẻ sao?

Đều là tật xấu do nuông chiều mà ra.

Từ nhỏ anh đã lớn lên trong bộ đội, chưa từng thấy ai nổi giận không ăn cơm, lại còn phải để người ta sắp xếp cơm canh đưa đến trước mặt.

Anh lạnh giọng nói: “Thím đặt ở đó, không ăn cơm thì đừng ăn nữa, bưng lên cái gì chứ?”

Thím Ngô:

Bà ấy thật hối hận vì đã hỏi Lương Triệu Thành.

Không hỏi, bà ấy tự bưng lên thì cứ bưng lên. Lúc này, bà ấy bưng mang xuống hay là mang lên trên cũng đều không được.

Nếu như Tiểu Khê biết Lương Triệu Thành không cho cô ăn cơm, há chẳng phải càng ấm ức hơn sao?

Bà ấy do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám làm trái lời Lương Triệu Thành, chỉ đành đặt cái mâm lại trên bàn, định để lát nữa rồi khuyên tiếp.

Cho đến khi Trần Dã xuống nhà ăn cơm, Lương Triệu Thành cũng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Trần Dã, hỏi cậu vài câu rồi cùng vào bàn ăn cơm, trên lầu một chút động tĩnh cũng không có.

Trần Dã vốn là một người không tinh tế, hôm nay lại còn đánh nhau quay về, tâm trạng không đặt ở đây. Ban đầu cũng không để ý chị mình ăn cơm hay chưa, càng không để ý đến sắc mặt anh rể đen đến mức nào, Lương Triệu Thành luôn khá là nghiêm túc.

Nhưng khi ăn được một nửa, Lương Triệu Thành cũng sắp ăn xong rồi, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều không đúng, nhìn qua trên bàn một lượt, cuối cùng dừng lại ở mâm thức ăn đã chuẩn bị sẵn kia một chút rồi quay lại hỏi thím Ngô: “Thím, sao chị cháu không xuống ăn cơm?”

Trước đó cậu lên lầu thay quần áo nhìn thấy chị đang ngồi trong phòng khách nhỏ trên lầu đọc sách.
— QUẢNG CÁO —