Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 92



“30% cổ phần.”

Ra khỏi cửa nhà họ Lâm, vừa lên xe, Trần Đông Bình đã quay đầu nói với ông cụ Trần và bà cụ Trần ở ghế sau: “Cha, sao cha có thể đồng ý cho cô ta 30% cổ phần xưởng quần áo? Còn phải đưa cho cô ta báo cáo tài chính của nhiều năm như vậy, cho phép cô ta đưa người vào phòng tài chính của chúng ta, để cô ta tham dự vào việc vận hành nhà máy?”

Lúc trước nói gì mà lập di chúc, sau trăm tuổi chia cho Trần Dã một phần ba tài sản.

Nhưng cơ hội để thực hiện trong đó rất lớn.

Đầu tiên, đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau, hơn nữa chẳng qua chỉ là một bản di chúc, di chúc do người viết, qua vài năm viết lại một bản cũng không sao.

Ngoài ra, vốn dĩ trong nhà rõ ràng đã có mấy căn nhà đứng tên cha mình, dù sao mấy việc này tương lai thế nào thì rất khó nói, cho nên tuy rằng bị ép tới cửa không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải đồng ý với cha đến đây thoả hiệp với nhà họ Lâm.

Nhưng đưa ra 30% cổ phần của xưởng quần áo thì hoàn toàn là một chuyện khác.

Xưởng quần áo của nhà họ Trần bọn họ cũng không phải là mấy xưởng bày hàng cẩu thả ở ngoài kia.

Bọn họ có nguồn tiêu thụ ổn định, vận chuyển sang Hồng Kông, là nhà máy nước ngoài có mấy nhãn hiệu, đồng thời cũng có nhãn hiệu của nhà mình.

Có thể nói con gà đã nuôi lớn có thể đẻ trứng vàng.

Trực tiếp đưa 30% cổ phần?

Đây quả thực còn khiến Trần Đông Bình khó chịu hơn cắt thịt.

Hơn nữa cho đưa gấp như vậy, còn trực tiếp đòi báo cáo tài chính, đưa người đến phòng tài chính, muốn giở trò ở trung gian trực tiếp gây hư cấu cho xưởng quần áo, ngoài ra lập công ty khác cũng không được.

Còn tài chính mấy năm nay của xưởng quần áo có nhiều chỗ không rõ, tuy bên ngoài sổ sách cũng bằng nhưng truy đến cùng thì cũng là một chuyện phiền phức.

Con bé kia vừa nhìn là biết không phải đèn cạn dầu, ai biết cô ta lấy được báo cáo thì sẽ làm ra chuyện gì?

Trước kia rốt cuộc là sai lầm thế nào mà lại cho rằng đó chỉ là con ma ốm mềm yếu dễ bắt chẹt?

Trần Đông Bình nhịn không được hung hăng đập lên ghế ngồi.

“Đúng vậy, ông à, sao có thể cứ vậy mà đưa nhà máy ra, đó đều là tâm huyết của Đông Bình. Hơn nữa, nói là cho Tiểu Dã, nhưng Tiểu Dã rõ ràng là bị con bé kia bắt chẹt, hiện tại đưa ra còn không phải là đều cho con bé đó sao?” Bà cụ Trần cũng vô cùng đau lòng.

Ban đầu ông cụ Trần nói chờ qua đời thì chia một phần ba tài sản cho Trần Dã, bà không quá phản đối, đó là bởi vì Trần Dã cũng cháu trai ruột của mình, cho cũng là chờ ông nhà qua đời rồi cho.

Nhưng hiện tại cháu trai không về, muốn cho đi, nhà máy của con trai cũng phải đưa ra, chuyện này thì bà ta không thể chập nhận.

Bà ta căm giận nói: “Cô ta nói mấy lời đó là nói kiểu gì, mẹ Tiểu Dã đã mất sắp bốn năm rồi, bệnh c.h.ế.t chính là bệnh chết, cô ta nói bị hại c.h.ế.t thì là bị hại c.h.ế.t sao? Đúng thật là một con bé xảo quyệt, đúng là nói hươu nói vượn muốn lấy tiền chúng ta, quả thực ham tiền!”

“Về rồi nói!”

Chuyện ông cụ Trần vốn đã nghĩ đến bị bọn họ nói ra thì càng đau đầu, nắm nắm tay trầm giọng nói.

Lại nói: “Đông Bình, về tìm luật sự quen biết tới để làm rõ ràng.”

Về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy

Diệp Mỹ Dung cùng hai đứa nhỏ ở bên trong đang ngẩng cổ chờ bọn họ.

Diệp Mỹ Dung mang theo nụ cười lấy lòng, hô một tiếng “cha, mẹ”, ông cụ Trần liếc bà ta, căn bản không để ý tới bà ta. Quay đầu lại nói với Trần Đông Bình một tiếng “cha đến phòng làm việc” rồi trực tiếp đi về hướng phòng làm việc của mình.

Trần Đông Bình cũng không thèm nhìn Diệp Mỹ Dung, đi theo ông cụ Trần vào phòng làm việc.

Nụ cười trên mặt Diệp Mỹ Dung cứng đờ, tiến lên đỡ bà cụ Trần, nói: “Mẹ, mệt rồi ạ, cần con pha trà gì cho mẹ?”

Bà cụ Trần hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Mỹ Dung, không để ý tới bà ta, đi thẳng đến sô pha mạnh mẽ ngồi xuống.

Nụ cười trên mặt Diệp Mỹ Dung thiếu chút nữa không trưng ra nổi.

Bà ta cắn chặt răng, quay đầu ẩn ý với con trai Trần Trần Phúc ở bên cạnh.

Trần Gia Phúc lập tức dẫn theo em gái Trần Gia An vây quanh bà cụ Trần, một đứa ngồi xuống một bên của bà.

Trần Gia Phúc ôm cánh tay bà cụ Trần, nói: “Bà, sau này chúng cháu thật sự phải dọn đến thành phố Hoa, ngày thường đều không thể về thăm ông bà sao? Cháu và Tiểu An nhớ bà thì làm sao?”

Một câu nói khiến bà cụ Trần mềm lòng.

Bà ta mỗi tay ôm một đứa, nói: “Không cần, các cháu không cần dọn đi, cứ ở cùng với ông bà.”

Diệp Mỹ Dung đầu tiên là vui vẻ, chỉ là vui xong rồi lại càng lo lắng

Bà ta rót ly trà, đưa qua cho bà cụ Trần, nói: “Chúng con không đi, vậy bên nhà họ Lâm chịu sao?”

Bà cụ Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mỹ Dung, biểu cảm mềm lòng lúc trước lập tức lạnh nhạt lại, đưa tay nhận trà Diệp Mỹ Dung đưa qua: “Nó không trở lại, sau này nó và nhà họ Trần chúng ta không có quan hệ!”

Nói đến câu sau thì đã đầy bất mãn và oán hận.

Vốn dĩ đã bốn năm không gặp mặt gì, hiện tại vừa xuất hiện thì là cấu kết với nhà họ Lâm tính kế lấy tiền của nhà họ Trần, đây nào còn là cháu trai nhà họ Trần, quả thực là quỷ đòi nợ!

Trong phòng làm việc của ông cụ Trần.

Trần Đông Bình vẫn phản đối chia cổ phần nhà máy cho nhà họ Lâm.

Hai mắt ông cụ Trần âm u nhìn ông ta nói: “Vậy là con muốn kiện?”

Trần Đông Bình nghẹn lời.

Khởi kiện, nếu là nhà họ Lâm còn lúc trước thì không nói, kiện thì kiện, chuyện cũng không lớn nổi.

Nhưng hiện tại có Lương Triệu Thành kia, cho dù cuối cùng bên mình tính không phán ra tội gì, nhưng lại làm lớn chuyện. Với sự nỗ lực của cô gái nhà họ Lâm kia, bản thân mình, nhà họ Trần bọn họ rất có khả năng thân bại danh liệt, đến lúc đó đừng nói là 30% cổ phần của nhà máy, dù là toàn bộ nhà máy đều có khả năng không làm ăn tiếp được.

“Con muốn khiến chuyện này tốt…”

Ông cụ Trần chậm rãi nói: “Cái nhà máy kia tuy kiếm được tiền, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì không dễ dàng, cho dù là thương hiệu của con hay bất kỳ nhà máy có thương hiệu nào khác thì cũng không khác biệt nhiều. Cho dù dùng nguyên liệu tốt, giá cả cũng không thể tăng thêm, kiếm không được bao nhiêu tiền.”

“Ngược lại công ty sản xuất quần áo của Hạ Hướng Viễn, trong mấy tháng ngắn ngủi, nghe nói đã giành được rất nhiều đơn hàng lớn. Việc sản xuất quần áo của bọn họ con cũng thấy đó, ở trung tâm Tân An của chúng ta bán rất được.”

“Nghe nói cậu ta tình nghĩa sâu nặng với cô gái nhà họ Lâm kia, còn bị Lương Triệu Thành quản lý gắt gao. Đông Bình à, nếu con có bản lĩnh như Hạ Hướng Viễn, nhà máy của con cũng đâu phải tình cảnh như hiện giờ.”

“Còn nữa, con cũng điều tra bối cảnh của Lương Triệu Thành kia, cậu ta là người xứ khác, đến Tân An chúng ta mở công ty, mỗi đơn hàng lấy được đều là của tập đoàn lớn, cái đó người bình thường có thể lấy được sao?”

“Không nói cái khác, có bối cảnh này, con ngẫm lại xem có thể nhiều hơn bao nhiêu đơn? Chỉ nghĩ bề ngoài, 30% cổ phần này đưa ra cũng đáng giá, huống chi không phải cho người khác mà là con trai con.”

Trên mặt Trần Đông Bình hết xanh lại trắng.

Một hồi lâu, ông ta mới nói: “Cô gái kia đòi tiền, lại cứ lặp lại nói đòi món nợ cũ của nhà máy ta, con thấy bọn họ hận Mỹ Dung đến thấu xương, con sợ bọn họ không chỉ muốn nhà máy, không chừng còn ý đồ gì khác.”

“Vậy con đi chỉnh đốn ngay đi!”

Ông cụ Trần đột nhiên nóng nảy, nói: “Vốn dĩ cha đã phản đối con đưa nhà họ Diệp vào nhà máy, con không nghe, cha thấy nhà máy này nếu không cho Tiểu Dã thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà họ Diệp lấy hết!”

“Con còn ở đây làm gì? Đi làm rõ sổ sách, phải đưa đến cục cảnh sát thì mau đưa đến cục cảnh sát, đừng chờ người khác tiễn con vào cục cảnh sát!”
— QUẢNG CÁO —