Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 94



Nhà họ Trần kia, cô lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, bọn họ bỏ ra bao nhiêu m.á.u mới là lạ, tám phần là cho cô cổ phần, sau đó hoặc xài hết để lại một cái xưởng trống rỗng hoặc như anh nói, giở trò gì đó khiến cô không lấy được gì.

Nhưng cô mong bọn họ sẽ đưa ra ý này, sau đó thấy được tới tay thì sẽ xử lý hết.

Đến lúc đó, Diệp Mỹ Dung và người nhà họ Diệp tự nhiên sẽ có người xử lý.

Nhưng cô không định phải tự mình ra tay, khiến lông gà đầy đất.

Cô nói như vậy, Lương Triệu Thành lại nghĩ đến gì đó, mặt có hơi trầm xuống.

Anh nghĩ đến Hạ Hướng Viễn kia.

Nếu nhà họ Trần thật sự đưa cổ phần nhà máy, cô muốn bán, có phải là muốn bán cho Hạ Hướng Viễn không?

Lòng dạ Hạ Hướng Viễn gian trá bao nhiêu, cô lại là người cố chấp, anh không muốn bọn họ có bất kỳ sự tiếp xúc gì.

Huống chi cô nói cô đã quên rất nhiều chuyện trước kia, nếu tiếp xúc nhiều rồi nhớ lại thì làm sao bây?

Lâm Khê thấy vẻ mặt anh không vui, cô cũng biết mình mà có hứng thú, rất có thể suy xét không được toàn diện nên lại đi xuống hai bước, nói: “Nếu em có chỗ nào suy xét không chu toàn thì anh cứ nói với em, em biết em suy xét vấn đề không kỹ càng như anh.”

Anh có thể nói chỉ là anh ghét Hạ Hướng Viễn, không muốn bọn họ có bất kỳ tiếp xúc gì sao?

“Không có.”

Anh nói: “Xem người nhà họ Trần ra quyết định thế nào vậy.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Lâm Khê nhìn bóng dáng anh, có hơi không hiểu.

Cô cũng chỉ là nghĩ thần kinh cô tương đối thô, có thể chịu được anh, nếu không quả thực cô khó mà tin nếu anh và người khác cùng nhau sinh sống, vậy cuộc sống sẽ ngột ngạt và vô vị như thế nào.

Đương nhiên có lẽ anh hoàn toàn không cảm thấy.

Bên phía Lâm Khê rất thoải mái.

Bởi vì vốn dĩ mục đích của Lâm Khê chỉ là muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, cắt đứt hậu hoạn, còn về cổ phần nhà máy gì đó đều chỉ là thuận tiện, đó chỉ là vừa cho Tiểu Dã chút lợi ích, vừa khiến nhà họ Trần tấm tức.

Nhưng phía nhà họ Trần thì hầu như là trải qua một đêm mất ngủ.

Sau khi Trần Đông Bình và ông cụ Trần nói xong thì ra khỏi phòng việc, Diệp Mỹ Dung đã chờ ông ta ở bên ngoài, kéo ông ta về phòng nói chuyện.

“Thật sự phải cho Tiểu Dã 30% cổ phần nhà máy sao?” Diệp Mỹ Dung hỏi Trần Đông Bình.

Vừa rồi bà ta đã sớm moi ra được từ chỗ bà cụ Trần.

Hoàn toàn giao quyền nuôi dưỡng Trần Dã cho nhà họ Lâm, bà ta không nên quá vui mừng.

Bao nhiêu năm nay bà ta dùng trăm phương ngàn kế cũng chính là sợ ông cụ Trần còn chưa từ bỏ ý định, một hai phải đưa thằng nhóc mồ côi Trần Dã kia trở về bên mình để nuôi dưỡng. Trẻ con bình thường bà ta không sợ, bà ta thật sự sợ đồ mồ côi kia, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, nhưng chạm mắt với cậu lại khiến bà ta sợ hãi trong lòng.

Nhưng đưa ra 30% cổ phần nhà máy?

Bà ta lại không vui.

Cho dù trong đầu bà ta hiện lên trăm ngàn cách để vắt kiệt nhà máy, làm lại cái khác nhưng vẫn không vui.

Hơn nữa nhà máy này là của Trần Đông Bình và bà ta, vốn không liên quan gì lắm với ông cụ.

Trần Đông Bình liếc bà ta, không lên tiếng.

Diệp Mỹ Dung lập tức nói: “Vốn dĩ Tiểu Dã được nuôi bên cạnh anh, đồng lòng với anh, anh có giao hết toàn bộ nhà máy cho nó em cũng không có ý kiến. Nhưng bọn họ lại không trả Tiểu Dã cho nhà họ Trần chúng ta, Tiểu Dã cũng không có ý định trở về, rồi lại muốn chúng ta nhà máy. Đây không biến nhà máy nhà họ Trần chúng ta thành của nhà họ Lâm sao?”

“Vậy em nói xen làm sao?”

Trần Đông Bình đi ra từ chỗ ông cụ nhà mình, lúc này khó khăn lắm mới bình tĩnh tâm trạng lại bị Diệp Mỹ Dung nhảy ra nên nói: “Em nói làm sao đây? Em có biết Lương Triệu Thành kia là ai không? Em để con bé nhà họ họ Lâm kia đi kiện, đi náo loạn, tố em mưu sát mẹ Tiểu Dã, lại vu khống Tiểu Dã mưu sát em ruột, hất nước bẩn cho Tiểu Dã khắp nơi, muốn đặt nó vào chỗ chết? Những việc này không phải đều là em làm ra sao?”

“Bảo em đừng sinh em lén lút sinh, sinh xong rồi còn phải đến trước mặt mẹ Tiểu Dã nhảy nhót cho cô ấy thêm tức, khiến cô ấy tức chết, vào cửa rồi từng chỗ đều không chấp nhận Tiểu Dã. Nếu em có một chút áy náy, có một chút lòng bao dung, làm việc không tuyệt tình như vậy cũng sẽ không làm đến nước này!”

Diệp Mỹ Dung:

Mặt bà ta lúc xanh lúc trắng rồi lại đỏ, muốn cãi lại, muốn phát giận rồi lại như là bị người ta bóp lấy khí quản mà không thể nào cãi lại nỗi, chỉ nghẹn một bụng tức, thiếu chút nữa khiến mình sặc chết.

Bà ta cũng biết lúc này là lúc bất thường, không thể giống bình thường một khóc hai nháo đạt được mục đích, lúc này bà ta còn dám làm loạn, ông cụ và bà cụ ngoài kia sợ là sẽ căm hận bà ta.

Trần Đông Bình phát giận với Diệp Mỹ Dung một hồi rồi xoay người đi ra ngoài.

Ông ta đến nhà máy, tìm thân tín đi tra sổ sách mấy năm nay, một bên kiểm toán, một bên sai người lần nữa tổng kết lại báo cáo mấy năm nay.

Chính là không tra thì không biết, vừa tra thì giật mình.

Mấy khoản trong đó chẳng biết đi đâu cũng quá nhiều, còn có các loại nguyên liệu, phí hao tổn, người trong nghề vừa thấy biết rõ ràng không đúng.

Có vài thứ trước kia ông ta thật sự biết, nhưng biết chút đỉnh là một chuyện, lúc này toàn bộ bày ra trước mặt lại là một chuyện khác.

Trần Đông Bình chà mấy sổ sách đó lên bàn, dằn vặt.

Ông ta dằn vặt chính là, rốt cuộc cứ như vậy, trong tình huống căn bản không biết ý đồ thật sự của đối phương mà trực tiếp đưa cổ phần nhà máy, đưa nhược điểm tới tay đối phương, hay là đưa lợi ích khác, ví dụ như bất động sản.

Nhưng mà tính linh hoạt của cổ phần nhà máy rất lớn, nếu đối phương không hiểu ngành nghề này nhưng khả năng hoạt động rất lớn thì bất động sản vừa đưa ra chính là thật sự đưa ra mất.

Ông ta dằn vặt hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng.

Cổ phần thì cổ phần đi.

Tuy phiền toái một chút, nhưng chỉ cần giở chút thủ đoạn, ông ta có thể khiến cô gái nhà họ Lâm kia không được chút lợi lộc nào.

Nếu ý của cô là muốn nhà họ Trần bọn họ hoặc Diệp Mỹ Dung gặp phiền toái, mấy sổ sách này của ông ta sạch sẽ, không sạch sẽ chính là nhà họ Diệp và Diệp Mỹ Dung, vậy để cô từ từ mà tra, từ từ mà cắn lấy là được, xem cô có thể cắn ra kết quả gì.

Mà bên kia, một luật sư vào nhà họ Trần bàn với ông cụ Trần về thoả thuận nuôi dưỡng.

Chiều ngày hôm sau, ông cụ Trần lại dẫn theo Trần Đông Bình đến nhà họ Lâm.

Ông cụ Trần cầm mấy sổ sách báo cáo tổng kết mấy năm nay của nhà máy mà Trần Đông Bình đưa cho ông, giao cho Lâm Khê: “Cô Lâm, cô có thể xem sơ kết quả kinh doanh mấy năm nay của nhà máy của dượng cô, mấy năm trước quả thật lời được chút tiền. Nhưng khoản tiền kiếm được đều bị nó mở rộng nhà xưởng, mướn công nhân, đổi mới thiết bị máy móc mà tiêu hao gần hết.”

“Mấy năm nay, nhà máy càng ngày càng nhiều, rất nhiều thương nhân Hồng Kông cũng trực tiếp xây nhà máy ở đây, chúng tôi hầu như chỉ có thể dùng phí tổn tiêu cho bọn họ. Lợi nhuận kiếm đuợc càng ngày càng ít, kỳ thật nhà máy đã càng ngày càng không đáng giá.”

“Nếu cô muốn thay Tiểu Dã lấy 30% cổ phần nhà máy này, chúng tôi không có ý kiến, trái lại hy vọng cô xem nhà máy này sau này là của Tiểu Dã mà có thể giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn, khiến nhà máy có thể phát triển tốt thêm.”

“Chỉ là, nếu cô chê nhà máy này phiền phức, chỉ cần cô có thể đồng ý trả quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã lại cho nhà họ Trần chúng tôi, chúng tôi có thể lập tức sang tên hai căn bất động sản cho Tiểu Dã.”

Hai căn bất động sản?

30% cổ phần nhà máy quần áo của

nhà họ Trần các người nhưng chỉ bằng hai căn bất động sản.

Lâm Khê cười khẩy.

Cô lật sổ sách báo cáo tổng kết, lật xong rồi lại đưa cho Lương Triệu Thành ở bên cạnh, lúc này mới quay đầu lại nhìn ông cụ Trần: “Vậy cháu tìm kế toán đến xem sao, hai ngày nữa sẽ để họ đến nhà máy của các người làm. Còn về quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã thì chuyện này không cần thương lượng, cháu sẽ không từ bỏ.”

Còn về hai căn bất động sản, cô tin tưởng bán 30% cổ phần này đi khẳng định không chỉ là hai căn bất động sản.

Hai bên mặc cả tới tới lui lui cả một buổi trưa, cuối cùng nhà họ Trần vẫn là từ bỏ quyền nuôi dưỡng Trần Dã, hơn nữa còn chuyển nhượng 30% cổ phần xưởng quần áo nhà họ Trần cho Trần Dã. Nhưng trong điều khoản có quy định, tuy Lâm Khê có quyền nuôi dưỡng Trần Dã, nhưng không có quyền giúp Trần Dã đổi họ. Trần Dã cần phải họ Trần, vẫn là con cháu nhà họ Trần, nếu không sẽ mất đi tư cách lấy được xưởng quần áo Trần thị.

Ngoài ra, nhà họ Trần yêu cầu Trần Dã ngày lễ, ngày tết về nhà họ Trần để ăn lễ, đón tết.

Lâm Khê lưu loát ký tên.

Nhưng thật ra ông cụ Trần và Trần Đông Bình lúc ký tên, trên tay dường như nặng ngàn cân.

Ký tên xong, vào lúc Trần Đông Bình vẫn đang khua chiêng gõ trống mà kiểm tra sổ sách mấy năm qua, Lâm Khê bảo Lương Triệu Thành giúp đỡ tìm kế toán, hai ngày sau đến nhà máy nhà họ Trần làm việc

Đối phương đưa một đống sổ sách lung tung cho anh xem, vào lúc hai bên đang đánh Thái Cực, Lâm Khê lại cầm báo cáo kết quả kinh doanh của mấy năm nay của xưởng Trần thị đi tìm mấy công ty hoặc quần áo, hoặc dệt, hoặc sản xuất quần áo lớn khác, bảo bọn họ ra giá.

Cô muốn bán 30% cổ phần xưởng quần áo Trần thị đi.
— QUẢNG CÁO —