Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 96



Vốn Quách Tự Văn không để tâm đến lần gặp này.

Chỉ là khi thư ký gõ cửa, ông ấy ngẩng đầu, thấy một cô gái tiến vào thì hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.

Ông ấy đứng lên nói: “Cô Lâm Khê?”

“Phải.”

Lâm Khê đưa tay ra nói: “Mạo muội quấy rầy ông Quách.”

“Không quấy rầy.”

Quách Tự Văn cười mời Lâm Khê ngồi xuống sô pha, quay đầu phân phó thư ký đi pha trà.

Hai người đơn giản nói mấy câu, Lâm Khê cũng không có bất kỳ ý định qua lại với ông Quách này, chỉ trực tiếp vào chủ đề: “Ông Quách, chắc hẳn ông Quách đã biết chuyện nhà họ Trần chuyển nhượng 30% cổ phần xưởng quần áo Trần thị cho em họ tôi là Trần Dã, tôi là người giám hộ của em họ tôi.”

“Chúng tôi đã thảo luận, em ấy còn nhỏ, mà tôi cũng không có thời gian và sức lực để tham dự vào bất kỳ chuyện gì của xưởng quần áo Trần thị. Đặc biệt là tôi cũng hoàn toàn không tin tưởng người nhà họ Trần, cho nên sau khi có được số cổ phần đó đã mời mấy công ty cho tôi mấy bảng báo giá, muốn thay em họ tôi bán số cổ phần này ra.”

“Nhưng nghĩ đến ông Quách là một trong số cổ đông của xưởng quần áo, đồng thời cũng là khách hàng lớn nhất, nói không chừng muốn ưu tiên mua số cổ phần đó, cho nên mới đặc biệt đến đây muốn hỏi ý tứ của ông Quách.”

“Cho tôi xem báo giá của công ty khác.” Quách Tự Văn ôn hòa nói.

Lâm Khê đẩy bảng báo giá công ty sản xuất quần áo may của Hạ Hướng Viễn cho ông ấy.

Quách Tự Văn mở ra, đảo mắt qua nhìn, hỏi Lâm Khê: “Chỉ có một bảng sao?”

“Còn có mấy bảng.”

Lâm Khê cười nói: “Nhưng mà bảng này là chuyên nghiệp nhất, những bảng khác đều là tùy ý cho một cái báo, bởi vì muốn tìm ông Quách nên tôi cũng tìm bọn họ nói nhiều. Nếu ông Quách muốn, tôi có thể tìm mấy công ty đó bàn bạc tỉ mỉ, đưa ra thêm mấy bảng báo giá.”

Quách Tự Văn buông bảng báo giá trên tay, cười một chút rồi nói: “Cô Lâm, mấy năm nay lợi nhuận của nhà máy Trần thị đều không tồi. 30% cổ phần này, thật ra các người có thể không cần làm gì, ngồi thu tiền lời là được, trực tiếp bán ra thì chưa chắc không phải là mổ gà lấy trứng.”

Lâm Khê lắc đầu nói: “Có lẽ ông Quách không biết, em họ tôi có khúc mắc với nhà họ Trần, đây là việc riêng, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhưng nhà máy của Trần thị, bọn họ đưa tôi báo cáo tài chính mấy năm nay, tôi mời người kiểm tra, phát hiện trong đó có rất nhiều vấn đề.”

“Không nói đến việc sổ sách không rõ, chính là rất nhiều phí tổn nguyên liệu vải vóc của bọn họ cũng có rất nhiều vấn đề, giá cao hơn vải dệt thị trường cùng loại 50%, đây là vấn đề mắt tôi có thể nhìn đến. Bọn họ tham lam như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với những mặt khác, ví như lấy hàng kém thay hàng tốt.”

“Về mặt giá cả cũng không chiếm được nhiều ích lợi, sớm muộn gì sẽ ra tay từ chất lượng, chỉ cần loại chuyện này xảy ra, một lần không bị phát hiện. Sau vài lần, nhà máy sớm muộn gì cũng sẽ phá bỏ, tôi không tin bọn họ.”

Nụ cười trên mặt Quách Tự Văn lập tức phai nhạt dần.

Lâm Khê nói tiếp: “Tôi biết tuy ban đầu ông Quách có 15% cổ phần Trần thị, nhưng thật ra chưa từng nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của Trần thị, chỉ cần đơn ông đặt có thể đúng hạn xuất hàng, chất lượng đạt yêu cầu là được, không cần để ý 15% hoa hồng kia. Nhưng tôi không muốn thấy vấn đề trong đó, chi bằng bán cho bớt lo.”

Quách Tự Văn im lặng một lát, nói: “Cô cũng đã nói tôi không có hứng thú nhúng tay vào Trần thị, cũng không thèm để ý hoa hồng của họ, vì sao phải bỏ tiền mua cổ phần trong tay cô? Những thứ cô nói, nếu chất lượng hàng hoá bọn họ xuất ra có vấn đề, không xuất khỏi xưởng được, nhà máy bỏ đi rồi, đổi nhà máy đối với tôi mà nói là chuyện rất đơn giản.”

“Chỉ là rốt cuộc là bỏ một đợt trắc trở, tìm nhà máy mới, một chốc một lát cũng chưa chắc sẽ như ý.”

Lâm Khê nói: “Chuyện đơn giản nhất thật ra vẫn là khống chế nhà máy trong tay mình. Ban đầu trong tay ông Quách có 15% cổ phần, trong tay Trần Đông Bình có 65%.”

“Ông Quách chưa từng nhúng tay vào việc vận hành của Trần thị, nhưng sau khi Trần Đông Bình chuyển nhượng cổ phần cho tôi thì trong tay ông ta cũng chỉ còn lại 40%. Mà nếu tôi chuyển nhượng 30% cổ phần này cho ông Quách thì trong tay ông sẽ có 45% cổ phần, cũng chính là, ông Quách trở thành cổ đông lớn nhất của Trần thị.”

“Chỉ cần tiêu chút tiền là có thể khống chế một nhà máy đã hoàn thiện, vận hành ổn định, việc này nhìn thế nào cũng là mối làm ăn đáng giá. Ngoài ra còn có đất của nhà máy kia, vẫn còn quyền sử dụng bốn mươi năm nữa, cho dù không kinh doanh xưởng quần áo này cũng còn có thể sử dụng mấy ngành công nghiệp khá. Thậm chí bao gồm xưởng dệt của ông cũng có thể dọn đến đây, nghĩ chắc ông Quách cũng đã có ý nghĩ này rồi nhỉ? Tính như vậy thì càng có lợi rồi.”

Quách Tự Văn lại bật cười.

Tay ông ấy nắm thành quyền, để ở bên môi, nụ cười rộng thêm vài vòng rồi thu lại một chút: “Cô nói hình như cũng có lý.”

Quả thật nói đúng đáy lòng ông ấy.

Nhưng ông ấy cười là vì nghe cô nghiêm túc bàn chuyện làm ăn như vậy nên cảm thấy thú vị.

Nhưng cũng vô cùng bất ngờ.

Con bé này cũng giỏi thật.

“Nếu tiện thì cô để lại cho tôi một bản tài liệu này đi.”

Đối với ánh mắt của Lâm Khê, Quách Tự Văn chậm rãi thu lại thái độ cười khẽ lười biếng lúc trước, sắc mặt cũng chuyển sang nghiêm túc, nói: “Cô Lâm nói rất có lý, nhưng chỉ có lý thì không thể khiến tôi ra quyết định ngay, tôi sẽ tìm người điều tra và đánh giá, trong vòng một tuần, tôi sẽ cho cô câu trả lời.”

Đồng ý điều tra và đánh giá, đó chính là có ý đồ rồi.

Lâm Khê rất vui mừng, cảm ơn ông ấy: “Việc này đối với ông Quách mà nói chắc chắn là một chuyện mở rộng tốt đẹp.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Ông ấy đưa tay bắt tay Lâm Khê.

Một lát sau, ông ấy đột nhiên nói: “Tôi từng thấy chân dung của cô ở chỗ em họ tôi, nhưng không ngờ người thật và tranh vẽ lại hoàn toàn khác nhau.”

Lâm Khê ngớ người.

Hả?

“Em họ của ông?”

Chân dung của cô?

Trong đầu cô hiện lên kiểu tóc vuốt ngược của Phương Đại Phú, trong đầu như có một đám quạ đen bay qua “quạc quạc quạc”.

Cũng may Quách Tự Văn rất nhanh đã giải cứu cô, “ừm” một tiếng rồi nói: “Em họ tôi là một hoạ sĩ, tên Lý Tiến Nhất, ngẫu nhiên gặp cô Lâm một lần, kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô. Chỉ là cô đừng hiểu lầm, nó là một người mê vẽ, tuyệt đối không có ý khinh nhờn cô. Trong mắt nó, thuần túy chỉ có thưởng thức cái đẹp, nó nói trên người cô có một tâm hồn thuần khiết của cô gái làng chài Tân An thời trước.”

Ông ấy nói rồi nhíu mày.

Trò gì vậy.

Cô gái này đẹp thì đẹp thật, cái nhìn đầu tiên là ông ấy đã kinh ngạc, nhưng cái gì mà có tâm hồn thuần khiết của cô gái làng chài, ông ấy cứ cảm thấy người em họ mình vẽ thần thần bí bí, lúc này càng xác định mắt của ông ấy có vấn đề.

Ông ấy nói rồi lắc lắc đầu, cười nói: “Hay là cô còn có chị em gì?”

Lý Tiến Nhất.

Lâm Khê lại ngơ lần nữa.

Hoá ra là vậy.

Chẳng trách ông ấy vẫn luôn nguyện ý giúp “cô”, xem ra đã hiểu lầm anh họ của Phương Đại Phú rồi.

Chỉ là, cô gái ông ấy thưởng thức đã không còn nữa.

Lâm Khê lắc đầu, cũng thả lỏng lại.

Cô cười nói: “Có thể là lúc ấy ánh hoàng hôn buông bên bờ biển làng chài khiến ông ấy có ảo giác, họa sĩ luôn có thể bắt lấy sự hấp dẫn trong mỗi một khắc, cũng bởi vì một khắc xúc động vẫn cứ không quên. Nhưng thật ra có lẽ đó chỉ là sự xúc động trong khoảnh khắc, giống như linh cảm vậy.”

Quách Tự Văn bật cười.

Ông ấy nói: “Vừa rồi tôi cứ nghi là mình nghĩ sai rồi, nghe cô Lâm nói như vậy thì hẳn là không sai.”

Tiễn Lâm Khê rời đi, Quách Tự Văn lập tức thay đổi sắc mặt.

Ông ấy gọi nhân viên vào.

Nhân viên họ Vương, tên Vương Phú Hữu.

Vương Phú Hữu phụ trách bàn bạc cùng Trần thị, việc nghiệm thu quần áo và hợp đồng các loại, xuất phát từ yêu cầu công việc nên cũng rất hiểu biết đối với Trần thị.

Quách Tự Văn cẩn thận hỏi anh ta rất nhiều vấn đề, hỏi đến khiến anh ta thiếu chút đổ mồ hôi.

Dù sao thì anh ta ở đây, trong tay cũng lấy rất nhiều lợi lộc từ phía Trần thị.

Chỉ là anh ta cũng là người thông minh, rất tỉnh táo, bản thân anh ta biết rõ, anh ta có thể lấy được nhiều lợi lộc như vậy là vì vị trí hiện tại của anh ta. Mà vị trí hiện tại của anh ta là do Quách Tự Văn cho, cho nên cho dù là đổ mồ hôi thì Quách Tự Văn hỏi gì anh ta đáp nấy, thậm chí không hỏi cũng đáp đến tận cùng.

Bao gồm khúc mắc giữa Lâm Khê và nhà họ Trần, chuyện xưa của nhà họ Trần.

Quách Tự Văn nhíu mày, nói: “Nói như vậy người nhà họ Trần cũng không thích gì đứa con trưởng kia, sao lại bỏ ra 30% cổ phần chuyển nhượng cho nó? Chuyển nhượng rồi còn để mặc cô chủ nhà họ Lâm này xử trí?”

“Đương nhiên nhà họ Trần không nỡ.”

Vương Phú Hữu lau mồ hôi: “Bọn họ bị ép buộc.”

Anh ta kể mấy chuyện sau khi Trần Dã đến nhà họ Lâm, Diệp Mỹ Dung cứ nói với bên ngoài Trần Dã tuổi còn nhỏ đã vô cùng độc ác, mưu sát em trai ruột. Tiếp theo lại là nhà họ Hùng đến nhà họ Lâm, kết quả lại bị Lâm Khê nắm được nhược điểm, trực tiếp tới cửa áp chế nhà họ Trần. Nếu nhà họ Trần không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng Trần Dã, không chịu cho cổ phần thì sẽ đến toà tố cáo nhà họ Trần và Diệp Mỹ Dung vì muốn để con riêng và Diệp Mỹ Dung đang lớn bụng vào cửa mà g.i.ế.c vợ rồi cưới, hơn nữa vì muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt mà nhiều năm vu khống Trần Dã, lời ít ý nhiều nói cho Quách Tự Văn nghe.
— QUẢNG CÁO —