Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính

Chương 36: 36




Lê Tuyết rướn cổ nhìn vào, có quá nhiều người, cô lại đứng ở ngoài cùng không chen vào được và không thể nghe rõ, nhất là khi những người bên cạnh đang nói chuyện phiếm không ngừng.Khi cô đang loay hoay kiễng chân lên để nhìn vào thì qua khóe mắt cô thoáng thấy Lục Lương đang từ biệt thự bước ra.Tư thế bước đi có chút không được tự nhiên, tốc độ cũng chậm một chút.E là vừa rồi ngã không nhẹ.Cậu cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi và đứng cách xa cô ra, sau đó nghiêng đầu làm bộ như không nhìn thấy.Lê Tuyết có chút khó chịu, cô suýt chút nữa quên mất việc mình phải có quan hệ tốt với cậu.Cô cảm thấy mình vừa rồi có chút không biết chừng mực!Có lẽ Lục Lương đã phát hiện ra là Lục Mạn Mạn đang ở bên trong, cậu nhíu mày, xoay người chen vào.Với ánh mắt sắc bén, Lê Tuyết nhanh tay lẹ mắt bước về phía cậu một bước, vươn tay kéo cậu lại, nói nhỏ: "Cậu định làm gì?""Tôi xem từ nãy giờ rồi, Lục Mạn Mạn không sao, cậu mà vào có thể sẽ gây rắc rối hơn!"Sợ mọi người xung quanh nghe thấy nên cô tiến lại gần nói: "Chắc chắn Thư Vân Hề sẽ lôi cậu ra làm ầm ĩ."Lục Lương đột nhiên quay đầu nhìn cô, mím môi, con ngươi đen nhánh nhìn cô mang theo vài phần đánh giá.Cuối cùng cậu cúi đầu và tầm mắt rơi vào bàn tay cô đang nắm chặt lấy mình.Lê Tuyết hơi hoàn hồn lại, vừa rồi cô vội vàng nắm lấy mà không ngờ lại nắm được tay cậu.Vẻ mặt xấu hổ nhưng sợ cậu không nghe lời khuyên nên cô không buông tay.Cô không cho cậu vào chủ yếu là vì không muốn cậu nhìn thấy nam chính, hoặc có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi, nhưng cô không rõ Lục Lương đã ở bên nữ chính một năm sẽ có tình cảm sâu đậm với nữ chính đến nhường nào?Ai cũng có tính chiếm hữu, có thể ban đầu cậu không nhận ra tâm tư của mình dành cho Lục Mạn Mạn, nhưng nếu cậu nhìn thấy nam chính rồi trở nên kích động và đột nhiên nhận ra rằng Lục Mạn Mạn rất quan trọng với mình và trở nên ghen tị thì sao?Giống như năm đó cô đã từng bỏ lỡ bạn học cùng bàn thời cấp ba, anh luôn trêu chọc cô nhưng cô luôn giả vờ không đáp lại, cô luôn cảm thấy rằng mình không thể để những điều này làm chậm trễ việc học của mình, cho đến sau này nhìn thấy chàng trai ấy và cô gái lớp bên cạnh đi dạo cùng nhau, cô mới nhận ra mình thực sự thích anh.Vì vậy cô không thể để cậu phát hiện ra tầm quan trọng của Lục Mạn Mạn đối với cậu.Càng không thể để cho cậu nhìn thấy Lục Mạn Mạn đứng cùng nam chính!Lê Tuyết không buông tay, cô cúi đầu không nhìn cậu, nhưng tay thì dùng sức.Lục Lương nhíu mày, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Buông ra!""Không buông."Lục Lương híp mắt: "Cô, Lê."Lê Tuyết cắn môi, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn cậu.Thấy cậu cũng đang nhìn mình, cô dừng lại, hơi cúi mặt xuống, lông mi dài run lên, thở nhẹ một tiếng, run giọng hỏi: "Lục Lương, vì sao cậu luôn đối xử tốt với Lục Mạn Mạn như vậy? Cậu...""Cậu..."Cô nhỏ giọng, hơi khó mở miệng hỏi cậu: "Cậu...!có thể...!đối xử...!tốt với tôi...!như thế được không?"Nói xong mặt cô đỏ bừng.Lê Tuyết xấu hổ cúi đầu xuống, ước gì có thể vùi mặt vào trong ngực, cô cảm thấy để trở mình mà cô thật sự không cần mặt mũi nữa!Nghĩ đến hồi đó da mặt cô mỏng biết bao, nhất là về phương diện này, dù có thích ai đó đến chết đi sống lại thì cô cũng không nói ra.



Khi nhìn thấy người khác thành đôi, cô cảm thấy lòng đau nhói nhưng vẫn một mực cho rằng hai người họ rất xứng đôi, thậm chí sợ bị người khác phát hiện nên mỗi lần nói chuyện với ai đó, cô đều cố tình mặt lạnh.Bây giờ, giới hạn cuối cùng đã thực sự bị phá vỡ!.