Thập Phương Võ Thánh

Chương 101: Tao ngộ (1)



“Tiền bối hiểu lầm, hẳn là đối phương đánh không nghiêm túc, không muốn dây dưa với ta.” Ngụy Hợp trả lời, “Thực không dám giấu giếm, ta còn kiêm tu thối công. Vì lẽ đó trên phương diện tốc độ có thể giảm bớt lực không ít.”

“Kiêm tu thối công?”

Lời còn chưa dứt, Du Trang bỗng nghiêng người tiến lên, cánh tay uyển chuyển đánh vào vai phải Ngụy Hợp.

Ngụy Hợp đã có chuẩn bị, thúc dục Hồi Sơn Quyền và Phúc Vũ Ấn đón một quyền này.

Không ngờ bàn tay đối phương lại đột ngột chuyển hướng, từ một góc khác đánh lại.

Lần này tốc độ nhanh hơn nhiều so với tốc độ của võ giả Tam huyết, thậm chí ngay cả một chút bóng mờ cũng không thấy được.

Hô!

Tay phải của Du Trang đặt trước vai trái của Ngụy Hợp, im lặng bất động.

“Không sai. Khí huyết mạnh hơn so với những người khác, phản ứng cũng nhanh hơn.” Hắn gật đầu đánh giá.

“Bất quá lần sau vẫn nên nhớ đừng liều mạng, Tiếu Hằng nếu thật sự quyết tâm muốn giết ngươi, không đến mười chiêu, ngươi hẳn phải chết.”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Ngụy Hợp gật đầu, cả người đổ mồ hôi.

Một thoáng kia, nếu đối phương thật sự xuống tay, hắn không chết thì cũng trọng thương.

Du Trang này thực lực rất mạnh, ít nhất cũng phải đến Luyện Kình, so với Tiếu Hằng vừa nãy thì mạnh hơn không chỉ một bậc, mà phải gọi là sâu không lường được.

Cho dù hắn có bạo phát khí huyết Ngũ Lĩnh Chưởng thì cũng vô dụng, chênh lệch quá lớn.

Không vào Luyện Kình, kình lực không thể bao phủ được toàn thân, chỉ cần lướt một chút là bị thương, đụng một cái cũng có thể tàn phế.

“Không thể nói là chỉ điểm, ngươi tại cấp độ này bên trong Tam huyết cũng có thể tính là mạnh, nhưng tu luyện quá nhiều thứ, khó đột phá, phải biết rằng Ấn huyết vốn không có cách nào hóa giải.” Du Trang khẽ lắc đầu.

“Nhưng khả năng thực chiến của ngươi tốt, có muốn đến Du gia không? Đại công tử chiêu nạp hiền sĩ, nếu gia nhập, phúc lợi mỗi tháng có thể gấp đôi so với bây giờ.”

“Đa tạ. Nhưng Ngụy mỗ còn có mấy việc vặt cần làm, vì vậy…” Ngụy Hợp biết đây là quy củ mời môn khách của các thị tộc, vừa vào đã phải giao ước bao nhiêu năm. Phúc lợi mặc dù tốt, nhưng chỉ là tốt với những người có tiềm lực thấp.

Hắn lại không muốn cả đời chỉ dừng ở Tam huyết.

“Không sao. Nếu có hứng thú thì có thể đến Du gia, bảo thị vệ thông báo với ta là được. Đại công tử Du Nhung xưa nay thích kết giao người tài, Ngụy huynh đệ lâm nguy không sợ hãi, thực chiến tốt, không phải người thường.” Du Trang nghiêm túc nói.

“Đa tạ.” Ngụy Hợp gật đầu.

Hắn chú ý Vương Trùng đứng bên cạnh nghe hắn và Du Trang nói chuyện, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ hâm mộ.

Có vẻ như đối phương đưa ra điều kiện rất tốt, hoặc là Du gia đối xử với người ngoài không tệ, danh tiếng tốt. Như vậy người khác mới có thể có biểu hiện như thế.

Người Du gia không ở lại lâu, lát sau đã rời đi.

Ngay sau đó là đại bộ đầu Vương Nguyên Linh trong trấn đến.

Ngụy Hợp đơn giản báo lại, sau đó cùng Vương Trùng đi xử lý thương thế.

Vương Nguyên Linh này là võ sư Luyện Kình, xưa nay cẩn thận chặt chẽ, chưa từng làm chuyện gì mạo hiểm. Đối với hắn những chuyện này cũng chỉ coi như mấy chuyện nhỏ nhặt.

Sau một tiếng rống to, đại bộ đầu trong trấn cũng vội vã rời đi, giống như không muốn bị vụ án này liên lụy.

Kiếm tiền là sở trường của hắn, nhưng gặp phải mấy kẻ liều mạng như trong vụ án này, dù chỉ là hung đồ cấp Tam huyết hắn cũng sẽ ném cho thuộc hạ, chứ đừng nói đến võ sư Luyện Kình như Nhân Diện Hổ này.

Vị đại bộ đầu này có thể ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy coi như đã biết được rất nhiều kỹ năng. Hắn cũng đã qua cái tuổi nhiệt huyết xưa kia rồi, già rồi, kiếm ít tiền hưởng thụ cuộc sống mới là chân lý.

Ba người Ngụy Hợp trở về từ hiện trường vụ án đến chỗ trị thương ở Bảo Hòa lộ, ở giữa cần đi qua ba con đường khác nhau, lần lượt là Hữu Sơn lộ, Khúc Sơn lộ và Phụng Đồ lộ.

Trong ba con đường này, Khúc Sơn lộ là một con đường nằm ngay sát khu neo đậu của những chiếc Ô Bồng thuyền trên sông Tuyên Thủy.

Ven đường là một mảng lớn Ô Bồng thuyền nối đuôi nhau, đen nghịt chiếm cả một nửa mặt sông, kéo dài liên miên.

Lúc này, trong một chiếc Ô Bồng thuyền.

“Tên tiểu bộ đầu kia đánh chết người của ta, lại còn có thể chặn của ta mười chiêu, thực lực không tệ…”

Một nam tử áo xám ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, thanh âm đè nén.

Ngồi đối diện nam tử là một tên có dáng người lọm khọm.

Nghe nói thế, bóng người khẽ lắc đầu.

“Vậy ngươi định làm thế nào?”

“Vừa rồi ta không có giết hắn, khi trở về, trên đường giết chết là được.” Nam tử áo xám ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, chỗ xương gò má hắn có một cái bớt hình tròn màu hồng kích thước bằng đồng xu, rất rõ ràng và nổi bật.

Người này chính là Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng lúc trước bị Du gia bắt.

“Tiểu bộ đầu kia dùng công pháp của Thiên Ấn môn, chỉ là Tam huyết, chỉ lực bình thường, nhưng hắn còn kiêm tu thối công, tốc độ và phản ứng đều nhanh. Ta đã thăm dò, lần sau nếu có động thủ, trong mười chiêu là có thể giết được hắn.”

“Tiểu bộ đầu kia chỉ là việc nhỏ, Du Trang đứng ra, ngươi cẩn thận đừng chọc đến hắn.” Bóng người lọm khọm trầm giọng nhắc nhở.

“Không có chuyện gì, giết người của ta, Du Trang ta không đánh lại, chẳng lẽ cả tiểu bộ đầu kia cũng không giết được?” Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng lạnh nhạt nói. Xưa nay hắn là kẻ có thù tất báo, những tiểu bộ khoái trước đây còn không buông tha, huống hồ là kẻ ngăn cản mục tiêu của hắn như Ngụy Hợp.

“Tốt, ngươi cứ làm đi. Giết xong thì xử lý, đừng lưu lại dấu vết.”

“Ta biết”

“…Nhớ kỹ, đừng gây thêm rắc rối.”

Tiếng nói dần yên tĩnh. Không lâu sau, một bóng đen không tiếng động từ trong thuyền lướt ra, nháy mắt biến mất giữa mặt sông phía xa.

Lúc này một bên trên bờ.

Dương Học đỡ Vương Trùng cùng với Ngụy Hợp, ba người chậm rãi đi dọc theo ven đường.

Trời dần tối, ba người không nhanh không chậm cầm đèn lồng đi về phía trước.

Lúc này ở bến Ô Bồng thuyền, một số chủ thuyền đang buộc thuyền lại để tránh bị nước sông cuốn đi.

Trên thuyền có người thắp đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên mặt sông, khiến nó trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Trên con đường này, một số cửa hàng cũng bắt đầu mở cửa, đây chính là chợ đêm.

Tuyên Cảnh thành không cấm họp chợ ban đêm, ở đây buổi tối mới là thời gian nhộn nhịp nhất trong ngày.

Một số chủ quầy bán đồ nướng bắt đầu dựng lều bên bờ sông để bày biện các dụng cụ nướng đơn giản.

Mùi thơm của cá và tôm nướng cùng với các loại nước chấm và hương liệu từ từ khuếch tán khiến ba người bất giác tiết ra rất nhiều nước bọt.

“Hai ngươi có muốn ăn chút gì không?” Vương Trùng nhìn hai người Ngụy Hợp và Dương Học.

“Ngươi không muốn đi trị thương trước sao?” Ngụy Hợp kinh ngạc.

“Không sao, ta biết rõ thương thế của chính mình.” Vương Trùng vung tay áo, ồn ào nói.

“Ta không thích ăn cá.” Ngụy Hợp lắc đầu.

“Cá nướng không có xương, yên tâm.” Vương Trùng khuyên nhủ, sau đó lôi kéo hai người đến quầy nướng bên cạnh Ô Bồng thuyền.

Mà bên đó trùng hợp chính là nơi mà Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng ẩn thân.

Ngụy Hợp và Dương Học không thích ăn cá, nhưng Vương Trùng muốn ăn, bị hắn lôi kéo đi sang đó.

“Chờ đã!” Bỗng nhiên Ngụy Hợp dẫm chân xuống, “Có gì đó không đúng!”

Hắn nhíu mày, cần thận ngửi ngửi.

“Sao vậy?” Vương Trùng và Dương Học không hiểu nhìn hắn.

“Các ngươi có ngửi thấy… mùi gì không?”

“Mùi gì?” Vương Trùng nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, “Mùi thơm?”

“Không có mùi gì a. Ngụy gia, chẳng lẽ lúc nãy ngài bị đụng vào mũi?” Dương Học cũng nhìn hai bên, xác định không ngửi thấy gì.

“Không… Không phải.”

Ngụy Hợp cau mày nói, “Các ngươi không cảm thấy… thứ ướp con cá này có vẻ quá thơm sao? Dường như hương liệu này rất đắt, bọn họ dùng hương liệu thế này chẳng phải sẽ bị thiệt thòi tiền sao?”

“Chuyện này à? Yên tâm đi, họ có bí phương độc nhất vô nhị, nếu không thơm thì ai mà mua. Mọi người tự mua cá về nướng không thơm sao?” Vương Trùng cười nói.

“Cũng phải.” Ngụy Hợp hiểu ra.

Ba người đi đến trước một sạp bán cá nướng.

“Ông chủ, cho ba con cá nướng, một cân tôm nướng, ba bát nước chấm.” Vương Trùng thành thạo gọi.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt mang theo nụ cười khiêm tốn, lớn tiếng đáp lời, sau đó nhanh chóng lấy trong thùng ra ba con cá chuẩn bị mổ bụng.

“Chờ đã.” Ngụy Hợp bỗng lên tiếng.

“Sao vậy?” Vương Trùng, Dương Học nhìn hắn.

“Ta không thích vảy!” Ngụy Hợp trầm giọng nói.

“Há, ta còn tưởng là có chuyện gì lớn, ngươi đừng cả kinh lên như vậy được không?” Vương Trùng tức giận nói.

“Ngụy gia, có yêu cầu gì thì ngài nói một lần hết luôn đi được không?” Dương Học cũng có chút không chịu được.

“Được rồi.” Ngụy Hợp gật đầu, “Ông chủ, cho ta nhiều cay!”

“Được.” Đây là khách hàng đầu tiên trong đêm nay, ông chủ vừa mở quán, tinh lực tràn trề.

Rất nhanh đã có một mùi thơm cay gay mũi tỏa ra.

“Thật là thơm…” Vương Trùng lắc đầu hít sâu một hơi, cảm giác sảng khoái.

“Thơm không? Thơm là được rồi.” Ngụy Hợp sâu xa nói.

“!??” Vương Trùng ngưng thần, không hiểu hắn nói gì.

Hắn vừa quay đầu nhìn, Dương Học bên cạnh phù phù một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất.

“Động thủ!”

Đột nhiên, bên trong một chiếc Ô Bồng thuyền bên cạnh có một bóng người áo xám nhảy ra.

Bóng người xông thẳng về phía Ngụy Hợp, một cước đạp trên đá khiến tảng đá nổ tung.

Chỉ là khi hắn vừa lên bờ, liền nhận ra Vương Trùng đáng lẽ phải tiếp ứng cho hắn, lúc này sắc mặt ửng đỏ, tay nắm bàn của quầy nướng không thể động đậy.

Một tiểu bộ khoái khác cũng ngã trên mặt đất, ngay cả ông chủ quầy nướng cũng nghiêng người ngã trên đất mất ý thức.

Ngụy Hợp chắp tay đứng lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ chờ đợi đã lâu.

“Ngươi đã làm gì?” Người áo xám lộ mặt, rõ ràng là Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng vừa thoát đi.

“Không có gì, chỉ là bỏ hơn hai mươi loại mê dược mới có thể khiến Vương huynh ngất, xem ra hiệu quả của dược phấn càng ngày càng kém…” Ngụy Hợp nhẹ nhàng thở dài.

Thả nhiều thuốc như vậy hắn cũng mất nhiều tâm lực. Dù sao vừa phải bỏ thuốc vừa không để Vương Trùng phát hiện, không phải chuyện đơn giản.

“Ngươi biết?” Nhân Diện Hổ cả kinh.

“Không biết.” Ngụy Hợp nói, “Ta chỉ muốn thử bỏ một chút xem thế nào thôi.”

“…” Nhân Diện Hổ nhìn ánh mắt đối phương, cảm thấy sự thông minh của mình bị sỉ nhục.

“Được rồi, thật ra là ta đoán ra được.” Ngụy Hợp nhìn vẻ mặt này của hắn, đành phải gật đầu thừa nhận. “Bị trọng thương còn không quên ăn đồ nướng, hẳn là có chuyện gấp, mới có chút thời gian này mà cũng nhịn không được? Ban đầu ta chỉ hoài nghi, nên thử bỏ vài loại mê dược, nếu sau đó không có chuyện gì thì cho họ thuốc giải là được. Nhưng về sau lại nhận ra càng ngày càng không đúng, ta liền thêm liều lượng.”

“Ngươi không sợ vạn nhất bỏ thuốc nhầm người?” Nhân Diện Hổ vừa giận vừa sợ.

“Không sợ, thuốc ta bỏ đều là mê dược, cùng lắm thì sau đó xin lỗi thôi.” Ngụy Hợp nhàn nhạt nói.

“Cái tên nhà ngươi…” Nhân Diện Hổ vẫn là lần đầu tiên gặp phải người thế này. Sát tâm trong lòng hắn nổi lên, người thế này mà lại là phe địch, nếu không đánh chết e là sẽ để lại hậu hoạn.

Sau đó hắn không nói hai lời, một cước lao về phía trước.

Chỉ là hắn vừa lao lên, liền cảm thấy đầu hơi choáng, vội vàng dừng lại.

Mê dược này lợi hại như thế, khiến hắn suýt chút nữa đã trúng chiêu.