Thập Phương Võ Thánh

Chương 13: Minh Đức Tự (1)



Minh Đức tự nằm ở trong khu rừng phía nam Phi Nghiệp thành, bao quanh bởi cây cối và những dãy núi bất tận.

Chu vi chỉ có một con đường núi uốn lượn quanh co, kéo dài đến cổng lớn.

Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, ánh mặt trời đỏ rực trải dài trên nền đất.

Trước cửa tự thưa thớt mấy khách hành hương đang chuẩn bị rời khỏi.

Đã là lúc xế chiều, thời điểm này cũng có rất ít người đến đây thắp hương, bởi vì ở bên ngoài vào ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày nhiều.

Lúc này ngay trước cổng Minh Đức tự có một thanh niên dáng người cao lớn đang đứng.

Thanh niên mặc áo khoác xanh lục, trên đầu đội một chiếc nón rộng vành, eo gắn đoản đao, bước chân nhẹ nhàng đến gần cổng tự.

Khuôn mặt thanh niên tuy bình thường, nhưng ánh mắt lại sáng rực, vừa nhìn đã biết không phải người xuất thân từ nhà bình thường không đủ ăn.

Nhưng không ai ngờ được rằng, mấy tháng trước, người này vẫn là một kẻ yếu ớt vừa gầy vừa nhỏ bé.

Thanh niên kia chính là Ngụy Hợp tranh thủ khoảng thời gian trống tách ra khỏi đội ngũ.

Hắn một đường chạy nhanh, tốn không ít khí lực, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã chạy đến Minh Đức tự.

Đi dọc thềm đá xám, Ngụy Hợp đến một ngôi tự ngói vàng tường đỏ .

Trước cổng tự là một tấm bảng đen, viết ba chữ to màu đỏ: Minh Đức Tự.

Lúc này có hai chú tiểu đang quét lá rụng ngoài cổng, lá được vun lại thành một đống.

Ngụy Hợp đứng ngoài nhìn vào, sau cánh cổng là một khoảng sân rộng, bên trong có hai người đứng trước một lư hương màu đen, thong thả đốt một nắm hương.

Đầu nhang tàn khói lượn lờ, dường như đã sắp cháy hết.

Lúc này lại có hai người khách hành hương bước qua cổng tự đi vào sân, vái đầu trước lư hương, rồi đi vào gian trong.

Ngụy Hợp không vào cổng, mà rẽ về bên trái đi loanh quanh sau đó vòng qua tường đi vào khu rừng sau tự.

Hai chú tiểu vừa quét rác vừa nhỏ giọng nói chuyện, căn bản không chú ý đến động tác của hắn.

Ngụy Hợp đi quanh phía bên ngoài Minh Đức tự một vòng, phát hiện tự mới được tu sửa, có nhiều nơi có vẻ chỉ mới sửa chữa xong.

Mà tăng bào trên người mấy sư tiểu cũng khá tốt, rõ ràng là một ngôi tự giàu có.

Quay trở lại cổng chính, Ngụy Hợp đang định đi vào, lại đúng lúc thấy từ cổng chính có một nhóm nhỏ binh lính đi ra.

Những binh lính này eo thô người cao, khoác trên người bộ giáp màu đen, lưng đeo một thanh đao lớn, động tác đi lại nhanh nhẹn, có lẽ đã trải qua huấn luyện kỹ càng.

Tất cả có sáu binh lính nối đuôi nhau đi, bảo vệ cho hai nữ tử ở giữa.

Hai nữ tử này đi giữa nhóm binh lính, một người mặc váy xanh giày đỏ, tóc búi bánh bao, bước theo chân một nữ tử khác, hẳn là một nha hoàn.

Nữ tử còn lại mang khăn che mặt màu trắng, tóc đen xõa trên vai, giữa những sợi tóc lấp lánh đồ trang sức bằng bạc.

Nữ tử này dù đã mang khăn che mặt, nhưng ánh mắt vẫn để lộ khí chất ôn hòa lễ độ, khiến Ngụy Hợp không tự chủ nhìn thêm mấy lần.

Đứng xa xa nhìn lại, nữ tử kia quần trắng không dính bụi, hẳn là nhà có người phụ trách giặt quần áo riêng, bằng không không có ai có thể ở mọi lúc đều giữ quần áo sạch sẽ đến trình độ này.

Ngụy Hợp cảm thán trong lòng, thời cổ đại không có máy giặt, vậy mà vẫn có thể duy trì sự sạch sẽ đến mức này, nhất định xuất thân không tầm thường.

Hơn nữa, những binh lính kia…

Hắn chuyển tầm mắt đến sáu binh lính đang bảo vệ nữ tử.

Trên áo giáp của những người này đều khắc một chữ “Hồng”. Chữ không lớn, nhưng lại vô cùng dễ nhận biết.

Chỉ một thoáng, nữ tử được binh lính hộ tống đi dọc thềm đá xuống núi, dần dần biến mất giữa rừng rậm.

“Chà chà… Hồng Gia Bảo tư binh vừa nhìn đã thấy không giống người thường, quả nhiên bất phàm.” Một khách hàng hương không nhịn được thấp giọng than thở.

“Ngày nào cũng có gạo thịt thờ cúng, nghe nói ở Hồng Gia Bảo còn rèn luyện ngoại công cho tư binh. Với điều kiện như thế thì một tên rác rưởi cũng có thể trở thành tinh nhuệ.” Người còn lại vuốt râu than thở.

“Đây không phải là những người tinh nhuệ nhất còn sống sót sao? Hiện nay binh lính phòng thủ đã gầy yếu, Hồng Gia Bảo còn âm thầm nuôi tư binh, chẳng phải có mưu đồ…”

Khách hành hương mà đến giờ này vẫn còn ở bên ngoài, thì chắc chắn không phải bách tính bình dân, lúc này nhàn nhã nói chuyện phiếm, mỗi người có một cách lý giải.

Liếc mắt nhìn đã nhận ra Hồng Gia Bảo khác thường.

Ngụy Hợp không nói một lời, Hồng Gia Bảo thế nào cũng không liên quan đến hắn, hắn tới đây chỉ để tìm kiếm phụ mẫu mất tích.

Đi vào cửa tự, bước qua sân nhỏ, hắn đã tìm được một hòa thượng lông mày trắng xóa.

“Đại sư.”

Bị giữ chặt,hoà thượng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần.

“Xin chào thí chủ.”

“Ta muốn hỏi thăm một chút, nửa năm trước, quý tự có từng mời một ít thợ điêu khắc thạch đến tự để điêu khắc tượng Phật không?” Ngụy Hợp trầm giọng hỏi.

“Nửa năm trước?” Lão hòa thượng nghĩ nghĩ một chút, “Đúng là có việc này. Nhưng mà…”

Lúc này, ở dưới chân núi Minh Đức Tự.

Một tên nam tử cao lớn đội mũ rơm, chậm rãi bước lên thềm đá dẫn lên núi.

Hắn lấy từ trong ngực ra một ống trúc màu xanh thẫm, nhẹ nhàng lắc lắc, đưa đến bên tai cẩn thận lắng nghe.

Trong ống trúc mơ hồ truyền ra tiếng đập cánh, ba dài hai ngắn, rất có quy luật.

Nam tử mở nắp ống trúc, trên nắp có một cái lỗ. Hắn để sát mũi vào lỗ, ngửi ngửi.

“Có hương thơm,nơi này còn có một cái.”

Trong khoảng thời gian này hắn liên tục truy lùng Hắc Tự trùng, toàn bộ những ai từng tiếp xúc với Hắc Tự trùng, đều bị hắn giết hết để diệt khẩu.

Đều là dựa vào Văn Hương trùng trong ống trúc này.

Văn Hương trùng này cùng với Hắc Tự trùng chính là tử địch, chuyên lấy Hắc Tự trùng làm thức ăn, một khi phát hiện Hắc Tự trùng, thậm chí người từng tiếp xúc với Hắc Tự trùng, sẽ tự nhiên tỏa ra hương thơm.

Mùi hương kia giống như mùi đàn hương thấm vào tim gan, khó mà quên nổi. Mà càng đến gần mục tiêu, Văn Hương trùng càng tỏa ra mùi thơm nồng nặc.

Mà Hắc Tự trùng lại càng dễ phát hiện. Một khi đã tiếp xúc với người khác, thì sẽ lập tức lưu lại mùi, mấy tháng sau mới tiêu tán.

Nam tử dựa vào cách này giết chết ba người đã từng tiếp xúc với Hắc Tự trùng, ngụy trang thi thể thành chết do bị mãnh thú tập kích.

Với võ công của hắn, làm như vậy cũng không khó.

Nam tử thả lỏng bước chân, hướng lên thềm đá. Thần thái thản nhiên, giống như một khách hành hương đến đây lễ phật.

Hắn có khả năng và cũng có tự tin.

Lúc trước Triệu Đức Lợi là một tên côn đồ bị tai bay vạ gió mà chết, những người mà hắn có thể tiếp xúc đều là những người thuộc tầng lớp bình thường.

Cho dù có chút sức mạnh, nhưng cũng chỉ là thành viên cấp thấp của một bang phái nhỏ.

Hắn được phái tới để dọn sạch sạch khu vực gần đó, diệt khẩu tất cả những kẻ đã tiếp xúc.

Đối với hắn mà nói, loại người này cũng chỉ là mạnh hơn sâu kiến một chút,rất dễ dàng giết chết.

Trên thực tế, toàn bộ Phi Nghiệp thành, có thể khiến hắn kiêng kỵ, là những võ sư thế hệ trước, hoặc là các cao thủ trong các đại gia tộc nội thành, còn lại, mấy bang phái nhỏ như đám cỏ dại tràn lan kia còn không đáng để nhắc tới.

---

Ngụy Hợp đang lôi kéo lão hòa thượng hỏi lung tung, không ngừng truy hỏi chuyện thợ điêu khắc thạch mất tích nửa năm trước.

“Lúc ấy thợ điêu khắc căn bản còn chưa đến tự, mới được nửa đường đã biến mất. Thí chủ hỏi chuyện này, thật sự lão tăng cũng không biết trả lời thế nào.” Lão hòa thượng khổ sở nói.

“Chẳng lẽ không còn ai sống sót sao?” Ngụy Hợp nhíu mày.

“Không phát hiện được gì, tất cả thợ điêu khắc đều biến mất giữa đường, vì thế bức tượng phật cuối cùng vẫn phải bỏ giá cao mời thợ điêu khắc ở ngoại thành làm.” Lão hòa thượng lắc đầu.

Ngụy Hợp đã hỏi đi hỏi lại nửa ngày, cũng không thu được manh mối gì, chẳng qua là biết được thợ điêu khắc còn chưa tới Minh Đức tự đã mất tích giữa đường.

Đường từ Phi Nghiệp thành đến Minh Đức tự còn chưa đến mười dặm, lại thường xuyên có người qua lại. Nhiều thợ điêu khắc như vậy, không thể nào nói không thấy là không thấy, thậm chí một chút dấu vết cũng không còn.

Chỉ có khả năng là, có dấu vết, nhưng người phát hiện dấu vết lúc ấy không muốn công bố.

Ngụy Hợp bất đắc dĩ buông tha lão hòa thượng.

Hắn đi một vòng quanh tự, có hai đại điện bị ngăn cản không được vào, còn lại đều tự do thông hành.

Sắc trời dần dần tối đen, khách hành hương càng ngày càng ít, phần lớn đều bắt đầu xuống núi.

Ngụy Hợp hỏi mấy hòa thượng khác, vẫn không có tin tức gì, chỉ có thể bất đắc dĩ rời tự đi xuống núi.

Mặt trời đã chìm sâu xuống dưới đường chân trời.

Đường xuống núi hai bên lạnh lẽo, rừng cây cũng dần biến thành một tấm màn đen âm u.

Ngụy Hợp hoàn toàn không để ý phía sau mình có bóng người lặng yên không một tiếng động đi theo.

Hắn cảm thấy hơi ớn lạnh, liền tăng tốc độ xuống núi.

Bỗng nhiên, có một con tiểu trùng màu đen lặng yên từ khe hở trong góc áo hắn chui ra, sau đó vỗ cánh bay xa.

Nam tử phía sau dừng lại, hơi nhăn mày.

“Mùi hương nhạt rồi…” hắn lắc lắc ống trúc trong tay, phát hiện mùi hương nhạt đi.

“Xem ra không phải người phía trước rồi.” Trong lòng hắn nghi ngờ, tầm mắt dời khỏi Ngụy Hợp.

Nam tử quay người nhìn theo hướng Hắc Tự trùng bay đi.

“Hửm?”

“Không đúng, ở đây chỉ có ta và người phía trước, không phải hắn thì là ai? Chẳng lẽ là giương đông kích tây?”

Nam tử nhướng mày, ánh mắt lại rơi vào người Ngụy Hợp.

Trong lòng hắn hoài nghi, tăng tốc lại gần Ngụy Hợp.

“Vị huynh đài này xin dừng bước.”

Hắn giả bộ như khách hành hương lớn tiếng gọi.

Bộp!

Bỗng bị một nắm vôi ném vào mặt.

Nam tử sững sờ, không kịp chuẩn bị nên cũng không kịp nhắm mắt, suýt chút nữa đã mù.

Nhưng hắn là người luyện võ, phản ứng cực nhanh, vôi còn chưa đến gần đã nhanh chóng vung tay, tạo thành một cơn gió hất vôi ra ngoài.

Trong lòng hắn biết đối phương có lẽ đã nhận ra thân phận của mình, ngay lập tức sát ý nổi lên, chân phải nhấc lên, đá về phía Ngụy Hợp.

Nhưng không ngờ chân phải lại chạm vào một lưỡi dao, vẻ mặt nam tử biến sắc, vội vàng biến chiêu, chân phải ép xuống dẫm lên mu bàn chân Ngụy Hợp. Đồng thời chân kia cũng bay lên, xoay tròn một vòng, đạp xuống lồng ngực Ngụy Hợp.

Đây chính là sở trường của hắn, Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước.

Cước pháp này có thể xuất chiêu liên tục, biến hóa khó lường, hư hư thật thật không ngừng thay đổi, khiến người ta khó mà đỡ được.

Nam tử đá liên hoàn hơn mười cước.

Đợi đến khi mở mắt ra nhìn, trước mặt đã không còn ai cả, người kia đã chạy đi từ bao giờ.

“Đáng chết, đúng là một tên nham hiểm…”

Hắn chỉ nhắm mắt một chút thời gian, mà đối phương đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa. Chả lẽ lại là thỏ thành tinh?

Nam tử căm hận chạy xuống dưới bậc thang đuổi theo.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ bên phải con đường đá có một người chui ra, là Ngụy Hợp vừa mới trốn lúc trước.

Hắn nhìn theo hướng nam tử rời đi, nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng là có chút thông minh.” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Ngụy Hợp.