Ngụy Hợp không nói gì thêm, tiếp tục ma luyện khí huyết.
Âu Dương Trang cũng biết tính tình của sư huynh mình, bình thường trầm mặc ít lời, không thích mở miệng, không thích giao tiếp, chỉ lo vùi đầu khổ luyện.
Ngay sau đó cũng không nói nhiều, ở một bên cùng nhau khổ luyện.
Vào lúc giữa trưa, cơm nước xong xuôi, Ngụy Hợp lại lần nữa trở lại vị trí của chính mình, đứng ở dưới tia nắng nóng bức.
Hắn lẳng lặng nhìn bao cát, hắc thạch cùng bồn thuốc đêm ngày mình khổ luyện,trầm mặc rất lâu.
Hắn rất muốn dựa vào chính mình đột phá. Nhưng kỳ thực trong lòng hắn biết, tố chất của mình bình thường, đạt đến cấp bậc hiện tại, đã là cực hạn, muốn lên nữa, nếu không có Phá Cảnh châu, rất có thể cả đời chỉ ở mức độ này.
Nhưng lỡ như? Lỡ như dựa vào chính mình cũng có thể đột phá?
Ngụy Hợp trong lòng suy nghĩ mâu thuẫn.
Không thể trách hắn xoắn xuýt, mà là Phá Cảnh châu này thực sự quá khó tích góp. Tích góp lâu như vậy mới có thể đột phá một lần.
Quả thật không thể dùng linh tinh.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hắn muốn biết, tố chất của mình thật sự có bình thường như vậy không? Lỡ như là ẩn giấu tố chất gì thì sao? Lỡ như có ẩn tình gì mà mình không phát hiện thì sao?
Hồi lâu sau đó, Ngụy Hợp lắc đầu một cái, quyết định tiếp tục kiên trì thử nghiệm hai ngày.
Trở lại ngủ trưa một lát, một đám người trong sân lại lần nữa bắt đầu rèn luyện.
Trong sân, người mới càng ngày càng ít, người cũ càng ngày càng nhiều.
Ngụy Hợp một buổi chiều khổ tu, lại chỉ cảm thấy khí huyết trên người bất động, một chút tiến độ cũng không.
Hắn tâm tình không tốt trở lại Ngụy gia tiểu viện.
Nhị tỷ Ngụy Oánh đang dùng chậu gỗ thu dọn quần áo đã phơi trước đó. Vừa vặn lúc thu đến nội y của bản thân nàng, nhìn thấy Ngụy Hợp vào cửa, nàng động tác nhanh chóng, dùng áo khoác và váy che nội y của mình lại.
Sau đó sửa lại tóc dài, đè nén một chút hơi nóng trên mặt, xoay người lại.
"Trở về rồi à? Đồ ăn đã làm xong, Trương tỷ vừa đến thăm nhà, cùng nàng hàn huyên một lát. Làm lỡ chút thời gian."
"Không có chuyện gì, ta đi thay quần áo."
Ngụy Hợp trở tay khép cửa lại, đi tới phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ của hắn với nhị tỷ, vì tránh hiềm nghi, là hai gian phong cách xa nhau nhất.
Cũng may viện này không lớn, cho dù là gian phòng cách xa nhau nhất, cũng chỉ là cách mười mấy bước, lúc nào cũng có thể nghe được động tĩnh.
Ngụy Oánh đi bưng cơm nước, từng cái mang lên bàn, hai người ngồi ở một cái bàn gỗ dưới mái hiên ở giữa sân.
Thừa dịp trời chưa tối ăn cơm, bình thường mọi người đều là dựa vào chút ánh mặt trời cuối cùng, nhanh chóng ăn xong, thu dọn bát đũa, sau đó làm những chuyện khác.
Đây là cách sống của người nghèo khổ, bởi vì vì tiết kiệm dầu thắp.
Hiện tại hai tỷ đệ tuy rằng có chút dư lực, nhưng vẫn duy trì thói quen trước đây.
Ngồi ở cửa phòng dưới mái hiên.
Ngụy Oánh bưng bát ăn cơm lên, nhìn đệ đệ một chút.
"Mới vừa rồi, Trương tỷ lại đây cùng ta nói chuyện phiếm thì nói một chuyện. Ta nghĩ, việc này tuy rằng không có liên quan gì tới đệ, nhưng vẫn là nói cho đệ nghe."
"Chuyện gì?" Ngụy Hợp ngẩng đầu nghi ngờ nói."Lại là nói chuyện nhà chồng tỷ?"
"Cái gì a, không phải." Ngụy Oánh xấu hổ nói, "Là Lý Hoan Hoan trong môn viện kia của đệ, Trương tỷ để ta chú ý đệ chút, đừng đến gần nàng."
"Lý Hoan Hoan?" Ngụy Hợp phản ứng lại, mới nhớ tới cái tên này là ai.
Nữ tử trong viện thay nhị tỷ Ngụy Oánh, chăm sóc Trịnh lão, dáng dấp không tệ, tư thái tuy rằng không bằng nhị tỷ, nhưng cũng có lồi có lõm.
Bất quá hắn ấn tượng cũng không sâu lắm, là bởi vì hắn một lòng một dạ khổ luyện.
Mà Lý Hoan Hoan kia, chủ yếu yêu thích loanh quanh bên cạnh những đệ tử có gia thế tốt.
Vì lẽ đó hai người cũng không có gặp nhau.
"Nàng làm sao?" Ngụy Hợp hỏi. Cúi đầu gắp một đũa trứng sốt cà chua bỏ vào trong miệng.
"Nàng. . . . Trương tỷ nói nàng, cùng nam tử trong sân chút có quan hệ. . . ." Ngụy Oánh cảm giác mình như vậy, như là đang nói xấu sau lưng, luôn cảm thấy có chút không tốt.
"Có quan hệ?" Ngụy Hợp sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.
"Hừm, ngược lại quan hệ không tốt, Trương tỷ không chỉ một lần nhìn thấy nàng đi ra từ nơi ở của các đệ tử. Đệ phải cẩn thận chút, đừng dính liếu tới Lý Hoan Hoan kia." Ngụy Oánh thấp giọng nói."Mặc kệ có phải là thật hay không, chính mình cách xa chút thì tốt hơn."
"Ta biết rồi." Ngụy Hợp nghĩ một hồi, liền cũng nhớ tới, quả thật vậy, Lý Hoan Hoan kia thường ngày cùng một số sư huynh đệ bắt chuyện có hơi quá gần.
Người ở trong sân mỗi ngày đều là mồ hôi đầm đìa, liều mạng luyện tập, khí huyết phun trào, nếu người kia thật muốn câu dẫn, cũng rất dễ dàng đắc thủ.
Ngụy Hợp trong lòng nhớ kỹ, dự định sau này quan sát chú ý.
Bưng bát lên, hắn tiếp tục nhanh chóng ăn cơm, chỉ là lần này vẫn còn chưa ăn mấy miếng, cổng sân truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Có người không?" Bên ngoài một giọng nam chất phác truyền vào.
"Ai?" Ngụy Hợp đứng lên, đi tới cửa.
"Ta là đệ đệ Từ Xuân ở sát vách, xin hãy mở cửa." Nam tử lớn tiếng nói.
Ngụy Hợp hai mắt nheo lại, dừng một chút, quay đầu lại ra hiệu Ngụy Oánh vào bên trong phòng trốn đi.
Ngụy Oánh lập tức hiểu rõ, lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng tiến vào trong, đóng cửa phòng.
Trong sân nhất thời chỉ còn dư lại một mình Ngụy Hợp.
Hắn đứng ở trước cửa viện, đưa tay nhẹ nhàng kéo then cửa ra sau đó mở cửa.
Ngoài cửa đang đứng một nam tử cao lớn.
Nam tử có râu quai nón, một thân bạch y, tay áo hai bên được vén lên, lộ ra cánh tay tráng kiện.
Nhìn thấy Ngụy Hợp mở cửa, hắn híp mắt lại, tầm mắt quét qua trên người Ngụy Hợp.
"Xin lỗi, gia tỷ Từ Xuân, ta là Từ Uy, trước đây, gia tỷ ở trong nhà bị đánh đập, bây giờ hai mắt bị mù, không cách nào nhìn thấy, khó có thể tự gánh vác sinh hoạt. Vì lẽ đó ta muốn tới hỏi hàng xóm, ngày đó có nghe sát vách truyền đến tiếng động gì hay không?"
Người này khí tức vững vàng, nhịp tim thong thả, một thân bắp thịt trơn tru.
Quan trọng là người này hai mắt nhìn ngó nghiêng hai phía, tựa hồ. . . .
Tựa hồ là đang nhìn xung quanh xem có người khác không!
Ngụy Hợp trong lòng đột nhiên đề cao cảnh giác.
"Động tĩnh sát vách? Không nghe thấy. Ta sắp nghỉ ngơi, ngươi không có chuyện gì có thể đi rồi." Hắn làm bộ không nhịn được nói, muốn đóng cửa.
"Đừng vội."
Người tự xưng Từ Uy này, đưa tay một cái ngăn cản cửa gỗ, không để cho cửa đóng lại.
"Là hàng xóm, tỷ ta bây giờ hai mắt mù, ta tới hỏi tình huống, không đến nỗi thời gian như thế cũng chẳng có chứ?"
Từ Uy sắc mặt lạnh lùng.
Tỷ tỷ ở trong nhà nghỉ ngơi, không còn ở trong giáo kiếm chuyện, không ngờ vẫn có chuyện.
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, bỏ tay ra!" Ngụy Hợp trừng hai mắt.
"Khà khà, bằng hữu, ngươi cũng biết chút gì đi?" Từ Uy cười gằn lên.
Cách gần như thế, một bên phát sinh ẩu đả, một bên khác lại hoàn toàn không nghe, không có động tĩnh?
Làm sao có khả năng! Đơn giản là không muốn để lộ thôi.
"Ta cái gì cũng không biết. Ngươi bỏ tay ra!"
Ngụy Hợp lại lần nữa âm thanh tăng cao.
"Tại sao phải đóng? Ngươi kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ, chính ngươi ra tay với tỷ ta! ?" Từ Uy lại nhớ tới con mắt kia của tỷ tỷ.
Y sư nói cho hắn biết, đây là bị vôi sống tiến vào mắt, thời gian dài dẫn đến mắt xảy ra vấn đề.
Có thể tỷ tỷ ngày thường ít đi ra ngoài, vẫn ở nhà thắp hương . Căn bản sẽ không đắc tội với ai, tại sao có thể có người tát vôi sống vào nàng như vậy được?
Từ Uy lúc này con mắt quét qua, nhất thời nhìn thấy ngang lưng Ngụy Hợp mang theo túi vôi sống.
"Khẳng định là ngươi! ! !" Hắn đột nhiên hai mắt trợn to tựa như chuông đồng, bổ nhào về phía trước.
Một chưởng pháp Bạch Liên Hàng Thế, mạnh mẽ đánh về phía ngực Ngụy Hợp.
Vừa hay Ngụy Hợp cũng nhấc lên quyền pháp, mạnh mẽ một quyền đập tới hắn.
Hai người chính diện giao thủ một cái.
Oành!
Nắm đấm cùng chưởng pháp đối chiến, hai người Ngụy Hợp Từ Uy đều thối lui một bước, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Ngụy Hợp là cảm giác có đại lực từ tay đối phương tuôn ra, lại mạnh mẽ chặn quả đấm vừa rồi của hắn.
Một kích Hồi Sơn Quyền này là hắn tích lực phát ra, nhưng vẫn không thể chiếm thượng phong.
Từ Uy cũng ngạc nhiên.
Chưởng pháp này của hắn tuy rằng không phải toàn lực, nhưng cũng dùng sáu thành lực lượng, lại mạnh mẽ bị cản, ngăn trở về.
Hắn thân là Hương chủ của Hương Thủ giáo, lập tức ý thức được, đây là kẻ khó ăn.
Thực lực đối phương cùng hắn cách biệt không quá lớn.
Ngay sau đó hắn lui về phía sau một bước.
"Hóa ra là môn nhân của Hồi Sơn Quyền, hiểu lầm, phỏng chừng là một chuyện hiểu lầm. Trên người tỷ ta tất cả đều là gậy đánh, người đánh dùng một cây côn ngắn, bây giờ trên người tất cả đều là vết thương, bệnh cũ tái phát, thương thế nghiêm trọng, kính xin tôn giá nói rõ sự thật, ngày sau tất có báo!" Từ Uy nghiêm túc nói.
"Ta thật sự không biết, ngày đó ta ở trong sân luyện quyền, đánh bao cát âm thanh rất lớn , căn bản không biết sát vách phát sinh chuyện gì." Ngụy Hợp lúc này cũng cảm thấy đối phương không dễ đói phó, giọng nói hoà hoãn lại.
"Thật chứ?" Từ Uy hỏi, ánh mắt hơi hòa hoãn, phỏng chừng là cũng cảm thấy mình tựa hồ nhầm lẫn.
"Đúng vậy." Ngụy Hợp khẳng định trả lời.
". . . . Được, đã như vậy, thật xin lỗi." Từ Uy chăm chú liếc nhìn Ngụy Hợp, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Rời khỏi cửa Ngụy gia, hắn ngoặt một cái, đi vào một chỗ trong hẽm.
Từ Uy trì hoãn bước chân, trong đường hẻm đã có hai người đang chờ, đều là giáo chúng mặc đồ xám trắng, đội mũ rơm.
"Hương chủ? Thế nào rồi?" Một người thấp giọng hỏi.
"Không có gì, người trong nhà này là môn nhân chính thức của Hồi Sơn Quyền, thực lực không yếu, ta một mình làm quá lên, có thể hắn sẽ chạy thoát. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, các ngươi trở lại để Thượng Quan Hương chủ cùng nhau lại đây, giúp ta một tay."
Từ Uy mắt lộ hung quang, hung hăng nói: "Bất kể như thế nào, túi vôi trên eo tên kia, còn gạt ta ngày đó một chút âm thanh cũng không nghe, có thể sao? Khoảng cách gần như thế, cho dù là la to, cũng không thể một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Huống hồ hắn thuộc hạng người ngũ giác nhạy cảm như vậy! Rõ ràng chính là hắn xuống tay! Không phải hắn cũng khẳng định là người có quan hệ với hắn. Tỷ ta trước đó bị bệnh, mới đi tới cửa hàng bánh bao của nhà hắn , sau đó mới bị hắn đuổi ra. Khẳng định là kẻ này ghi hận trong lòng, sau đó lén lút ra tay. Thật sự cho rằng ta đoán không được?"
Từ Uy không phải người ngốc, trước sau điều tra tình huống, vừa liên hệ, liền lập tức tìm ra hung thủ có khả năng nhất.
"Được rồi, đi nhanh về nhanh! Để Hồ Hương chủ cùng nhau đến, ta ở chỗ này trông coi, không để cho tiểu tử kia chạy trốn. Dám trêu người của Hương Thủ giáo ta, không biết chữ "chết" viết như thế nào!" Từ Uy giọng lạnh như băng nói.
"Được!" Hai người cấp tốc xoay người, dọc theo một đầu ngõ khác rời đi.
Ba người Hương chủ liên thủ, không sợ không đánh chết tiểu tử kia!
Từ Uy trong lòng một luồng tà hỏa cuồng liệt.
Một bên khác.
Trong sân.
Ngụy Hợp đóng cửa lại, lùi về sau hai bước, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Người kia lúc rời đi ánh mắt lấp loé, hai tay nắm lại, rõ ràng là không cam lòng.
Nếu là đệ đệ của Hương Thủ giáo sát vách kia, khẳng định cũng là Hương Thủ giáo, lỡ như hắn gọi người đến, ta hai quyền khó địch bốn tay. . . . Chẳng phải là gặp xui xẻo?
Ngụy Hợp càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, càng lo lắng trong lòng càng sợ.
Ngay sau đó hắn liền từ mặt bên tường, vươn mình đi ra ngoài, không đi cửa chính, sau khi hạ xuống đất, từ một bên ngõ khác đang muốn đi ra.
Bỗng nhiên hai nam tử mũ rơm sượt qua trước người hắn, người thình lình kia mặc trang phục của Hương Thủ giáo.