Thập Phương Võ Thánh

Chương 3: Yên Ổn (1)



“Vẫn còn may… không bị phát hiện.” Trần Bưu kia vốn là một tên lưu manh vô lại, nếu như túi tiền bị phát hiện, nhiều tiền như vậy, hắn nhất định sẽ thấy hơi tiền mà nổi máu tham.

Ngụy Hợp vòng tới vòng lui trong thành sau đó đến một khu nhà trệt gần nội thành.

Trong đó có một đại viện, từ bên trong liên tục truyền ra tiếng hô quát rèn luyện.Cửa đại viện có bảng hiệu, bên trên viết: Hồi Sơn Quyền Trịnh.

Cốc! Cốc! Cốc!

Ngụy Hợp tiến lên gõ cửa.Chờ một lúc, cửa gỗ bị kéo ra, lộ ra một khuôn mặt đầy dữ tợn.

“Ai? Đến làm gì?”

“Đến học quyền.” Ngụy Hợp trầm giọng nói.

“ Có mang theo tiền không?” Người kia nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Có.”

“Vào đi.”

Cửa gỗ mở ra, Ngụy Hợp nhanh chân đi vào.

Bên trong sân, khoảng mười thanh niên lưng để trần ôm hòn đá luyện khí lực.

Dưới bóng cây, một ông lão da dê khô gầy, cầm cốc trà chậm rãi thưởng thức, thần thái nhàn nhã.

“Ngụy tiểu tử? Sao đây? Đủ tiền rồi sao?” Lão nhân khô gầy liếc nhìn Ngụy Hợp, lên tiếng hỏi.

“Trịnh lão, đủ rồi.” Ngụy Hợp trước đây đã tới không ít lần, bởi vì thái độ chăm chú thành khẩn, còn chủ động hỗ trợ chạy việc mấy lần, khiến lão nhân có ấn tượng khá tốt.

Đương nhiên, ấn tượng tốt thì tốt, nhưng muốn học quyền của ông thì phải có tiền, không thể miễn phí, vì lẽ đó nên đành thôi.

Bất quá hiện tại nếu đủ tiền rồi, thì đã có thể dạy.

“Đủ là được rồi, người nghèo khổ thì biện pháp duy nhất, chính là học quyền. Tại sao lại chỉ có thể học quyền, bởi vì binh khí quá đắt, chưởng pháp thì lực sát thương không thể bằng nắm đấm.” Trịnh lão đầu nắm chòm râu dê, nhàn nhạt nói.

“Học quyền có thể cải biến nhân sinh! Học tốt, mới có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh!”

“Lão sư nói đúng!” Mấy thanh niên bên cạnh vội vàng vuốt mông ngựa.

Ngụy Hợp không nói một lời, cấp tốc lấy túi tiền trên người ra, hai tay nâng lên, khom người dâng cho Trịnh lão.

Lúc chạng vạng tối,Ngụy Hợp mặc một chiếc áo khoác huấn luyện bằng vải mới tinh màu xám,chân đi giày vải.

Ngực còn thêu một chữ "Trịnh" bắt mắt.

Cái này là quần áo luyện công của môn hạ đệ tử của Trịnh lão đầu.

Hoàng hôn buông xuống tia sáng cuối cùng,sau đó chậm rãi biến mất ở đầu hẻm.Ngụy Hợp bước nhanh về nhà, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khá lo lắng.Nhị tỷ Ngụy Oánh ở nhà một mình, hắn lo lắng nhất chính là Ngụy Oánh có chuyện.

Tuy rằng hắn không phải nguyên thân và đối với gia đình này cảm tình không quá sâu, nhưng chung quy là người một nhà, lại còn ở chung rất lâu.

Bước nhanh xuyên qua một con đường, vượt qua mấy con hẻm, rất nhanh, Ngụy Hợp lần nữa đã tới con hẻm trước nhà.

Đột nhiên có ba bóng người đang cúi xuống và hút thuốc ở lối vào của con hẻm.Một tên cường tráng cao nhất, đầu trọc, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm nhà Ngụy Hợp, không biết đã nhìn bao lâu.

Tên này chính là Trần Bưu.

Hai kẻ khác cũng người cao lớn, vừa nhìn liền biết ăn nhiều mà lớn, thân thể cường tráng không dễ chọc.

Tiếng bước chân của Ngụy Hợp tới gần, đã kinh động đến ba người bọn hắn.Trần Bưu quay lại,khi nhìn thấy Ngụy Hợp mặc một bộ đồ luyện công của Trịnh gia thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm chữ Trịnh trên quần áo luyện công kia.

Hắn gỡ tẩu thuốc trong miệng xuống, liếc nhìn Ngụy Hợp, sau đó xoay người rời đi, không nói tiếng nào.Hai tên tùy tùng kia cũng vội vã đi theo hắn.Hai người cũng đều nhìn thấy chữ Trịnh trên ngực Ngụy Hợp.Hiển nhiên là nhận ra thân phận của hắn hiện nay.

Hồi Sơn Quyền của Trịnh lão đầu,xung quanh đây cũng không phải dạng vô danh. Cũng là một thế lực không kém.

Ngụy Hợp bình tĩnh nhìn ba người rời đi, hắn đơn độc đối đầu ba tên, khẳng định không thể địch nổi.

Nhưng hiện tại đã khác,hắn có tấm da hổ này, ba người Trần Bưu phỏng chừng tạm thời không dám manh động.

Chỉ là Trần Bưu nhìn chằm chằm nhị tỷ Ngụy Oánh đã lâu, cũng không phải ngày một ngày hai, Ngụy Hợp không rõ tấm da hổ này của mình còn có thể làm đối phương sợ hãi trong bao lâu.

Mà Trịnh lão đầu thì chỉ cần người giao tiền lão đều đồng ý thu nhận, vì lẽ đó nếu muốn xin hỗ trợ tuyệt đối là chuyện viển vông.

Mối quan hệ kiểu này hoàn toàn là trả tiền để học nghệ, không nghĩ đến điều gì khác.

Mà một khi đại tỷ lâu ngày không trở về, ba người Trần Bưu không còn bị đại tỷ chấn nhiếp, tuyệt đối sẽ không an phận.

“Vì lẽ đó, vẫn phải nỗ lực rèn luyện, dựa vào chính mình.”

Hắn bước nhanh đẩy cửa nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào.Ngụy Oánh rụt người trong góc, không dám động đậy. Nàng nhìn thấy đúng hắn mới hai mắt đẫm lệ, đứng lên đi lại gần.

“Tiểu Hợp… Ta suýt chút nữa, suýt chút nữa liền tưởng rằng không thể thấy đệ nữa!” Nàng oà một tiếng khóc lên.

“Không có chuyện gì, ta đã trở về, không sao rồi” Ngụy Hợp trầm tiếng an ủi.

“Trần Bưu đứng ngoài đá cửa đạp cửa, chờ rất lâu, ta không dám phát ra âm thanh nào!” Ngụy Oánh khóc lóc nói.

Ngụy Hợp không nói một lời, chỉ là ánh mắt càng ngày càng tỉnh táo.

“Ta biết rồi, yên tâm, ta sẽ xử lý tốt. Từ ngày mai tỷ theo ta đi Hồi Sơn Quyền đi, ta sẽ nói với lão sư để tỷ đến trợ giúp mấy chuyện sinh hoạt cho ta. Chỉ là tiền công…”

“Ta đi! Không cần tiền ta cũng đi! Nơi này thật sự không thể tiếp tục ở được nữa. Lúc đệ không ở nhà, Trần Bưu kia ngày tới nhiều lần, ta không dám nói… Trước đây ta sợ ảnh hưởng tới đệ nên…. Không dám nói…” Ngụy Oánh khóc lóc giải thích, tâm tình có chút kích động.

Nàng biết Hồi Sơn Quyền của Trịnh lão đầu, người ở đây không biết rất ít.

Nơi đó nếu như thật sự có thể thu nhận đệ đệ, có nơi chống đỡ như vậy, cảm giác an toàn sẽ rất mạnh.

“ Quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ đi.” Ngụy Hợp nghiêm túc nói.

Hắn đã đem ba người Trần Bưu khắc sâu trong lòng, xem ra nhị tỷ hắn khi hắn không ở đây đã bị dọa cho sợ hãi.

An ủi nhị tỷ, Ngụy Hợp đến dòng suối bên cạnh múc mấy thùng nước về, đổ đầy vạc nước.

Sau đó hắn cùng Ngụy Oánh bắt đầu chuẩn bị hành lý để ngày mai đến Hồi Sơn Quyền.

Sắc trời chậm rãi tối đen, ánh trăng bắt đầu xuyên qua khe cửa rọi vào.

Ngụy Hợp thắp đèn, để nhị tỷ may vá xong, sau đó cẩn thận nghĩ lại những việc mình cần làm, xác định không có vấn đề gì, mới thổi tắt đèn, nằm xuống ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, hắn bỗng nhiên bị tiếng động đánh thức.

Mở mắt ra, Ngụy Hợp lặng yên liếc nhìn nhị tỷ đang ngủ say trên chiếc giường còn lại.Hắn khẽ đi đến cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài ngõ, một đám người quần áo khác nhau, ánh mắt sáng đến mức dọa người bình dân, xếp thành hàng dọc, đi theo là hai người nam nữ mặc áo trắng dáng cao gầy, bước nhanh qua cánh cửa.

“Vãng sinh cực lạc, vãng sinh cực lạc, vãng sinh cực lạc…”

Những người này bên miệng lẩm bẩm một câu như vậy. Không giống khẩu âm địa phương, nội dung và cảnh tượng như vậy hợp lại với nhau, tạo thành một cảm giác buồn bực không tên quỷ dị.

Ngụy hợp lặng lẽ thả cửa sổ, không dám nhìn nữa.

Hắn nhận ra trong số những người này có không ít hàng xóm xung quanh. Chỉ là không ngờ rằng họ còn có bí mật thế này.

Có thợ rèn thép Triệu đại thúc, Phùng tỷ bán bánh bao, hiệu cầm đò Tiết lão bản, những người này đều có trong đội ngũ, vẻ mặt thành kính, cũng không biết trúng độc gì.

Ngụy Hợp lặng lẽ rời xa cửa sổ, trở lại rên giường, không nói tiếng nào.

Đoàn người chậm rãi rời đi, giọng nói cũng từ từ có chút không nghe được, Ngụy Hợp sau đó cũng ngủ mê man.

Chờ đến khi trời sắp sáng, hắn mới đúng hạn tỉnh lại, đánh thức nhị tỷ, hai người vội vàng mang quần áo, tiền dư, đi tới Hồi Sơn Quyền.

Ngụy Hợp đối với lần học võ này vô cùng trọng thị.Bản thân hắn còn có dị năng Phá Cảnh châu, lại thêm đúng dịp gặp loạn thế, tự nhiên biết, học võ mới là bảo đảm lớn nhất ở thời điểm này.

Khi hai người ra khỏi cửa, bên ngoài khí trời còn lạnh, mặt trời vẫn chưa lên hết.Ngụy Hợp mang theo nhị tỷ đi đường vòng qua một con đường khác xa hơn, một lần nữa tới sân Hồi Sơn Quyền.

Sáng sớm trong sân đã có tiếng hô quát truyền ra.

Ngụy Hợp tiến lên gõ cửa.

"Đến đây.” Cánh cửa gỗ nhanh chóng mở ra.

Một đại hán mặt rỗ nhìn Ngụy Hợp, lại quay đầu liếc mắt nhìn Ngụy Oánh, vẻ mặt hắn vốn có chút lười biếng, cấp tốc trở nên nhiệt tình.

“Đến rồi, sư phụ lão nhân gia đang uống trà. Ngươi chính là Ngụy Hợp tiểu sư đệ, không tồi không tồi. Ta là Trình Thiểu Cửu, ở chỗ này đứng hàng thứ ba. Ngươi gọi ta là tam sư huynh là được.”

Thanh niên mặt rỗ hòa hợp êm thấm tự giới thiệu, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Ngụy Oánh.

Ngụy Hợp trong lòng cười thầm, người này luyện võ khí huyết dâng cao, kích thích sinh tố dục mạnh, gặp phải nữ nhân đẹp sẽ xuất hiện loại hiện tượng này.

Hắn không để ý lắm, mang theo nhị tỷ có chút câu nệ sợ sệt vào trong.

“Tam sư huynh, ta đi bái kiến sự phụ trước, sau đó chúng ta lại tán gẫu.” Hắn thành khẩn nói.

“Được được!” Trình Thiểu Cửu cười đáp ứng.

Ngụy Oánh vừa vào cửa đã trêu đến các thanh niên đầy khí lực ở đây, không ít tầm mắt tập trung về phía nàng.

Ngụy Hợp mang theo nhị tỷ đi cùng, đến trước mặt lão sư thì khom lưng bái.

“Trịnh sư phụ, đệ tử mang tỷ tỷ đến. Người có việc gì có thể an bài.” Ngụy Hợp nói.

Trịnh lão đầu liếc nhìn Ngụy Oánh, đúng là trong ánh mắt không có ý xấu, chỉ là cảm giác tính tình thành thật yên phận, liền hơi gật đầu.

“Nói rõ trước, tiền công là chính các ngươi nói không cần cũng được đấy.”

“Vâng vâng, là tự chúng ta nói.” Ngụy Hợp mau chóng lên tiếng.

“Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi ở chỗ ta luyện quyền, tỷ tỷ ngươi phụ trách quét tước vệ sinh, nấu cơm giặt giũ, không thành vấn đề chứ? Chỉ là, học phí ngươi nộp chỉ đủ để học một năm, sau đó phải nộp thêm, biết không?”

Trịnh lão đầu đưa mắt nhỏ quét một vòng Ngụy Hợp, lạnh lùng nói.

“Đệ tử biết.” Ngụy Hợp gật đầu.

“Đương nhiên, nếu tư chất ngươi tốt, những thứ ta dạy ngươi đều học được, ta sẽ tiếp tục dạy những thứ khác, chỉ cần trong thời gian một năm này là được.”

Trịnh lão đầu phất tay một cái, để một phu nhân trung niên đến dẫn Ngụy Oánh đi nhận việc.Sau đó đứng lên, ông xoay quanh Ngụy Hợp một vòng.

“Kiên nhẫn một chút.”

Vừa dứt lời, ông đưa tay sờ một cái, vừa vặn nắm vào chiếc sương sườn của Ngụy Hợp.

A!

Ngụy Hợp cả người tê rần, nửa người đều suýt nữa không còn tri giác.

“Vẫn được.” Trịnh lão gật gù, “Tố chất không tốt cũng không xấu. Tuy rằng có hơi lớn tuổi, nhưng tiền kỳ công phu vẫn có thể luyện thành.”

“Vâng.” Ngụy hợp vội vàng đáp lời, “Tất cả do sư phụ làm chủ.”

Trịnh lão đầu nhìn hắn từ đầu đến chân, thái độ rất tốt, còn mang đến một người làm miễn phí, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

“Cũng được, ngày hôm nay ngươi vừa nhập môn, ta liền nói với ngươi mấy thứ, luyện võ là luyện cái gì, tại sao chúng ta lại lợi hại hơn người thường, còn biết đánh nhau?”

Ngụy Hợp nhất thời rửa tai lắng nghe.

Tựa hồ là vì Ngụy Hợp biết chữ, Trịnh lão đầu loanh quanh một vòng, một lần nữa đi tới ghế tựa ngồi xuống, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.

Bên cạnh tựa hồ cũng là mấy người mới nhập môn, cũng tập hợp lại đây, lộ ra vẻ hứng thú.

Trịnh lão đầu hắng giọng một cái, ho khan vài tiếng, mở miệng.

“Miệng có chút khô rồi, đi lấy cho ta chút trà bánh đến đây.”