Thập Phương Võ Thánh

Chương 33: Tin Tức (1)



"Nghe theo lão sư sắp xếp." Ngụy Hợp mau chóng gật đầu.

"Vậy thì tốt." Trịnh Phú Quý thoả mãn gật đầu.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu đem Thạch Bì luyện pháp, từng lời nói ra.

"Thạch Bì luyện pháp là dựa trên cơ sở trước đó với cường độ gấp bội!"

"Nhưng với cường độ gấp bội cũng không thể đi đến cửa ải tiếp theo, còn cần thay nước thuốc, cùng với, nội luyện pháp."

"Nội luyện pháp?" Ngụy Hợp bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn từ lâu đã nghe nói qua nội luyện pháp, biết đây mới thực sự là căn bản để bước lên con đường cao thủ.

"Cái gọi là nội luyện pháp, kỳ thực nói trắng ra cũng rất đơn giản." Trịnh Phú Quý mỉm cười, nhìn ngó nghiêng hai phía, xác định không ai nghe trộm nhìn lén.

Hắn mới tiếp tục.

"Người luyện võ chúng ta ngày thường rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, nhìn như tinh khí thần đều tăng lên. Nhưng kỳ thực cứ duy trì mãi, tinh thần sẽ không ngừng bị các loại bản năng của thân thể ảnh hưởng, do đó trở nên kích động dễ tức giận, tính khí táo bạo. Thời điểm này cần nội luyện pháp đến để trung hoà."

Hắn từ trên người sờ tới sờ lui, chỉ chốc lát sau, liền từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy dày ố vàng.

Hắn nhẹ nhàng mở giấy ra.

Trên tờ giấy là một ngọn núi được vẽ bằng mực nước màu sắc rực rỡ.

Trên đỉnh núi có tô điểm những bông hoa nhỏ màu xanh, màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.

"Bức đồ này này chính là căn nguyên đồ của Hồi Sơn Quyền chúng ta. Nội luyện nhất định phải có một bức căn nguyên đồ có thể thể hiện đầy đủ tinh khí thần. Hồi Sơn Quyền chúng ta, nội luyện, chính là tấm Thúy Phong Tam Điệp Sắc đồ này, ngươi nếu như có thể lĩnh ngộ thấu triệt bức đồ này, mỗi ngày lúc luyện tập trong lòng nắm giữ ý cảnh, như vậy mới có thể có hi vọng bước vào cảnh giới tiếp theo."

"Căn nguyên đồ. . ." Ngụy Hợp trong lòng kích động, biết mình rốt cục chân chính bắt đầu tiếp xúc với con đường võ đạo thần bí nhất.

"Kể từ hôm nay, ngươi sẽ theo ta cùng lĩnh ngộ căn nguyên đồ, lúc luyện quyền mài da thì trong lòng phải có bức đồ này. Tâm như núi, ý như hoa"

"Lúc ngươi có thể luyện ra Cửu Hà Hoa trên cánh tay. Đó chính là Thiết Bì đại thành!”

"Vâng!" Ngụy Hợp đáp

. . . . .

. . . . .

. . . . .

Đảo mắt đông đi xuân đến, khí trời lại rơi xuống một cơn mưa nhỏ.

Tuy rằng sau đó vẫn có thể sẽ khôi phục trời nắng như bình thường, nhưng một cơn mưa nhỏ này, phảng phất như thêm máu về cho ruộng cạn.

Trình gia.

Mưa phùn kéo dài.

Trình Thiểu Cửu cùng Ngụy Hợp đứng trong sân nhà, mặc cho mưa bụi chậm rãi rơi xuống để lại trên vai hai người vô số hạt nước màu trắng.

Trình Thiểu Cửu hai tay không biết để đâu, một hồi giơ lên, một hồi hạ xuống, một hồi chắp tay đi tới đi lui.

Ánh mắt của hắn không ngừng nhìn hướng căn phòng.

Dưới ánh nến, chỉ có thể nhìn thấy căn phòng từ bên ngoài, bên trong có mấy bóng người vội vội vàng vàng qua lại bận rộn.

"Dùng sức! Lấy hơi! Hít một hơi thật dài!"

"Nhanh dùng sức! ! Đừng dừng lại! Tuyệt đối đừng dừng lại!"

"Phu nhân, mau mau nhanh! !"

"A. . !" Tiếng kêu thống khổ của nữ tử không ngừng từ gian nhà truyền ra.

Trình Thiểu Cửu phảng phất nóng lòng, rõ ràng dầm mưa, còn có gió thổi thoang thoảng, vậy mà cái trán cũng đã chậm rãi thấm đẫm mồ hôi.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, tiểu thiếp nhị phòng mình sủng ái, lại có thai vào nửa năm trước.

Bây giờ nàng đã mang thai mười tháng, đã đến thời điểm sinh. Hắn tuy hoa tâm, nhưng đối với thiếp thất của mình cũng rất để tâm.

Đối với mấy nhi tử, cũng rất sủng ái.

Ngụy Hợp cũng đã gặp qua mấy nhi tử của hắn, nhưng tựa hồ cũng không coi trọng bằng lần này.

"Nếu là lần này Vân nhi có chuyện gì bất trắc. . . ." Trình Thiểu Cửu cắn răng nói.

"Đừng lo lắng, ta nghe tiếng kêu của tẩu tử sang sảng, trung khí mười phần, chắc là sinh rất thuận lợi." Ngụy Hợp an ủi.

"Hi vọng như thế. . ." Trình Thiểu Cửu gật đầu, nhưng vẫn là vẻ mặt lo âu.

Lúc hắn còn muốn mở miệng nói cái gì thì bỗng nhiên trong phòng truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

"Nó đang ra!"

"Nhanh kéo!"

"Lập tức khâu vết thương lại! Đem khắn nhúng nước nóng ra."

"Vỗ mông!"

"Oa! !"

Rốt cục, một tiếng tiếng khóc thê thảm vang động trời.

Trình Thiểu Cửu không khỏi toàn thân buông lỏng, nhanh chóng muốn xông vào phòng.

Vừa vặn cửa phòng mở ra, bà đỡ ôm một đứa trẻ đến tầng ba, đứng ở cửa.

"Chúc mừng Trình gia, là thiên kim!"

Trình Thiểu Cửu vội vã liếc nhìn nhi tử rồi lập tức vọt vào, đi thăm tiểu thiếp của chính mình.

Ngụy Hợp hơi bật cười, từ điểm đó cũng nhìn ra Trình Thiểu Cửu đối với vợ mình rất tốt.

Từ sau khi đột phá Thạch Bì, bây giờ đã qua ba tháng, phối hợp nội luyện pháp, hắn bắt đầu tu luyện giai đoạn mới, hướng về phía Thiết Bì mà tiến.

Cửa ải này không giống như trước, là cửa ải ma luyện chân chính.

Đại sư huynh Triệu Hoành kẹt năm năm, vẫn không nhúc nhích. Trình Thiểu Cửu đã bốn năm, tương tự bất động.

Trong mấy tháng này, Ngụy Hợp trừ ma luyện nắm đấm ra, còn tự mình kiểm tra thăm dò tình huống Phá Cảnh châu.

Khả năng tích góp Khí Huyết của Phá Cảnh châu, rõ ràng là tương quan với lượng dinh dưỡng có trong thức ăn.

Hắn thử nghiệm nhiều loại thức ăn có lượng dinh dưỡng không giống nhau, phát hiện tiến độ Phá Cảnh châu rõ ràng có chỗ bất đồng.

Hơn nữa, khi hắn tiến giai cảnh giới Thạch Bì, dung lượng khí huyết thân thể lại tăng lên, tốc độ tích góp của Phá Cảnh châu cũng chậm hơn.

Hắn cũng có thể hiểu được, trước đây tích góp một thùng nước thì có thể đột phá, hiện tại phải tích góp hai thùng, mà tốc độ ra nước của vòi nước lại không thay đổi.

Dĩ nhiên là chậm.

Ngụy Hợp nhớ lại lúc sáng nay, mình mới xem qua tiến độ của Phá Cảnh châu. Hiện tại chỉ hơn một phần mười.

Chỉ là một chút.

Mà khí huyết, cũng mới tăng cường một chút, cái gọi là Cửu Hà Hoa, hắn chính là mới ngưng tụ ra một chút điểm đỏ của đoá đầu tiên.

Ngụy Hợp phục hồi tinh thần lại, Trình Thiểu Cửu đã ôm tiểu hài tử vui vẻ rạo rực đi tới chỗ hắn.

Hạ nhân ở bên đi theo che dù, còn có hai người dùng khăn lông da hồ ly chắn gió.

"Tiểu Hợp đệ đến xem! Ha ha ha! Đây là hài tử thứ tư, con của nữ nhi thứ ba của ta.Đệ nói ta nên lấy tên gì thì hay đây?"

Trình Thiểu Cửu vẻ mặt vui sướng.

"Trước đó huynh không phải đã nghĩ kỹ mấy cái tên sao? Từ bên trong chọn một cái không phải được rồi sao?" Ngụy Hợp mỉm cười nói.

"Đệ xem một chút, tiểu tử này sao cảm giác dung mạo giống đệ quá vậy!" Trình Thiểu Cửu bỗng nhiên nói lời kinh người.

Ngụy Hợp cả kinh, mau mau nhìn lại.

Quả nhiên, đứa bé bên trong tã lót, khuôn mặt nhỏ tuy rằng nhiều nếp nhăn như lão nhân nhưng quan sát tỉ mỉ, thật là có chút giống hắn.

"Sư huynh, chuyện này không thể nói lung tung được!" Ngụy Hợp mau chóng nhắc nhở.

"Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi." Trình Thiểu Cửu cười to.

"Tốt hơn hết là đừng đùa kiểu này." Ngụy Hợp lắc đầu.

"Bất quá nó thật đúng là khá giống đệ, chi bằng. . . Đệ nhận làm nó làm con nuôi thấy sao?" Trình Thiểu Cửu cười nói."Các ngươi đã có duyên như vậy, đứa nhỏ này về sau, liền dứt khoát gọi Trình Hà đi!"

". . ." Sư huynh cái này. . .

Ngụy Hợp vẻ mặt cạn lời.

Lấy tên cho hài tử sao lại qua loa như vậy?

"Được rồi, vậy gọi Trình Hà, sau này đệ nên chăm sóc con gái nuôi của đệ nhiều một chút!" Trình Thiểu Cửu quả quyết nói.

Bây giờ trong rất nhiều bạn bè của hắn, chỉ có Ngụy Hợp là quan hệ gần nhất, có một màn như này cũng là chuyện bình thường.

Sau một phen vui sướng ồn ào, hài tử khóc mệt ngủ say, Trình Thiểu Cửu đi an ủi vợ mình.

Ngụy Hợp cũng cáo từ.

Ra khỏi Trình phủ, hắn ngồi lên xe ngựa Trình gia trở về. Trong xe ngựa hắn nhìn mưa bụi chậm rãi rơi ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Đứa con thứ tư của Trình Thiểu Cửu, lại nhận hắn làm cha nuôi.

Vốn dĩ trên đời, hắn chỉ còn một mình nhị tỷ, bây giờ lại đột nhiêu nhiều thêm một đứa con nuôi.

Ngụy Hợp trong lòng cảm giác là lạ.

"Cũng được, dù sao ta hiện tại mới mười tám tuổi, đã thành cha nuôi. . . . Chỉ chớp mắt. . . Cũng đã đi tới nơi này một năm rưỡi. . ."

Từ lúc tỉnh lại, từ khi bái nhập Hồi Sơn Quyền cho tới hiện tại, tròn một năm rưỡi.

Hắn từ một dân chúng gầy yếu tầm thường, từng bước một trưởng thành, dựa vào nỗ lực của chính mình, đi tới tình trạng bây giờ.

Thật sự không dễ dàng.

Khi hắn đang cảm khái thì bỗng nhiên phu xe phía trước kéo xe ngựa lệch phương hướng, dừng xe ngựa vào ven đường.

"Ngụy thiếu gia, phía trước có đoàn ngựa, là nội thành, chúng ta tránh một chút trước."

Phu xe là người trung niên lão luyện nhiều kinh nghiệm, đánh xe cho Trình gia đã hai mươi năm, mọi người gọi hắn là lão Hoàng.

Ngụy Hợp cũng gọi theo như thế.

"Nội thành. . . . Đoàn ngựa?"

Hắn nhanh chóng kéo màn xe bên trái ra, nhìn ra ngoài.

Xe ngựa dừng bên phải, trên đường Thạch Kiều trấn này cũng không thiếu người qua đường cùng xe ngựa đều dừng lại, đoạn đường phía trước truyền đến từng trận tiếng vó ngựa.

Tiếng chân dày đặc của đoàn ngựa rất nhanh tiếp cận, sau đó từ bên trái đường, lao nhanh qua.

Ngụy Hợp phóng tầm mắt nhìn.

Đoàn ngựa này tổng cộng mười ba con, người cưỡi ngựa trên quần áo có ký hiệu đại biểu cho Thất Gia Minh.

Ký hiệu này hắn từng ở trên đường thấy một lần, cũng nghe Trình Thiểu Cửu đã từng giải thích, biết là ký hiệu của Thất Gia Minh.

Mười ba kỵ binh này một đường bôn ba, tốc độ rất nhanh, nhìn bề ngoài như bình thường, nhưng Ngụy Hợp là Thạch Bì, là nhị huyết Khí Huyết, thị lực không phải người thường có thể so được, một thoáng liền nhìn ra được mười ba kỵ binh này có chút không đúng.

Ngựa thì còn tốt, tất cả bình thường, nhưng người trên ngựa lại khí huyết suy nhược, trong đó còn có mấy người hô hấp hỗn loạn, lúc nặng lúc nhẹ, tựa hồ đang cắn răng nhẫn nại cái gì.

"Có mùi máu tanh!" Ngụy Hợp nheo lại mắt, mũi khẽ nhúc nhích, ngửi được mùi thoang thoảng.

Mười ba kỵ binh một đường lao nhanh, đi qua đường phố, biến mất ở con đường hướng về nội thành.

Ngụy Hợp thu tầm mắt lại, để lão Hoàng tiếp tục chạy đi.

'Đội kỵ binh này không giống như là người bình thường, khí huyết trên người tuy rằng suy nhược, nhưng xem qua khí tràng, giống như là được huấn luyện trường kỳ, phỏng chừng đều luyện qua võ đạo.' Trong lòng hắn suy đoán.

Mưa bụi chậm rãi rơi xuống.

Ngụy Hợp hạ màn xe xuống.

"Đi thôi."

Lão Hoàng đáp một tiếng.

"Các lão gia nội thành này, lúc đi ra ngoài còn khoác đấu bồng đen, bây giờ trở về lại, ai. . ."