Thập Phương Võ Thánh

Chương 37: Luận Bàn (1)



Miệng thối?

Này là cái lý do gì?

Trình Thiểu Cửu nắm chặt nắm đấm lại lần nữa buông ra, áp đến sau lưng, rồi lại không tự chủ lại lần nữa nắm chặt.

Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngụy Hợp, nhất thời trong lòng có chút dở khóc dở cười, có phức tạp, cũng có ung dung, nhưng phần lớn là cảm động.

Hắn nghe xong toàn bộ nội dung, biết Giang Nghiêm đưa ra điều kiện tốt bao nhiêu.

Không khách khí mà nói thì cho dù là sau này ra ngoài có thế lực khác tới lôi kéo người, cũng sẽ không có ai có thể đưa ra bảng giá tốt hơn bây giờ.

Vì lẽ đó lý do cự tuyệt này của Ngụy Hợp, căn bản không thuyết phục lắm.

"Đệ không nên từ chối hắn. Giang gia đưa ra giá tiền, đã là giá tốt nhất rồi. Mấu chốt nhất là, nhị tỷ đệ cũng có thể vào ở nội thành, cứ như vậy, đệ cũng không cần lo vấn đề an toàn của nàng." Trình Thiểu Cửu hít sâu một hơi, thành khẩn nói.

"Nếu như đệ là bởi vì ta, ta hiện tại liền đi thay đệ nói rõ ràng." Hắn xoay người rời đi.

Nhưng ngay lúc đó liền bị Ngụy Hợp gọi lại.

"Trình ca đừng nóng vội. Ta có cân nhắc, không chỉ là bởi vì huynh. Huynh ngồi xuống nghe ta nói."

Ngụy Hợp vài bước đi qua, mạnh mẽ kéo hắn trở về ấn ngồi xuống.

"Trình ca, huynh phải hiểu rằng, nếu như ta gia nhập Giang gia, một khi vào thành, sẽ không dễ dàng ra ngoài như vậy." Ngụy Hợp nhẹ giọng lại nói.

"? ? !" Trình Thiểu Cửu nhất thời sững sờ, lập tức nghĩ tới điều gì. Mắt lườm một cái." Đệ là nói. . . ! ?"

"Ta biết quy củ, hợp đồng như vậy, một khi ký ít nhất năm năm. Nói cách khác, ta một khi tiến vào Giang gia, thời gian năm năm sẽ bị trói buộc." Ngụy Hợp nghiêm mặt nói.

"Đệ xem trọng Hồng Gia?" Trình Thiểu Cửu nhất thời rõ ràng.

Bây giờ Thất Gia Minh nhìn như vững chắc, nhưng đối mặt với Hồng Gia Bảo từng bước ép sát, có thể kiên trì bao lâu quả thật nói không rõ.

Ngụy Hợp không nói.

Hắn kỳ thực căn bản không phải xem trọng Hồng Gia Bảo, mà là căn bản không muốn trói chính mình ở một chỗ.

Bây giờ thế cục này, lựa chọn nơi trực thuộc cho ít phúc lợi, là an ổn nhất.

So với Trình Thiểu Cửu, hắn kỳ thực còn có một lựa chọn thứ ba.

Lựa chọn này, tương tự như Tiêu Nhiên đã chọn, bất quá hiện tại hắn không có tư cách này.

Mà biết việc này, bây giờ cũng chỉ có Trịnh sư.

Bởi vì những người còn lại căn bản không biết, một trong những quy luật của Hồi Sơn Quyền.

Đó chính là nhất định phải trong vòng một năm từ Ngưu Bì, đột phá đến Thạch Bì, mới có tiềm lực tăng lên một bậc.

Quy luật cũng là Trịnh lão nhiều năm dạy dỗ đệ tử quan sát được.

Chỉ là hắn không định nói ra, để tránh đả kích những người còn lại, vạn nhất khổ tu ra kỳ tích thì sao? Cái này cũng là không ai nói trước được.

Vì lẽ đó, bây giờ việc này cũng chỉ có Ngụy Hợp cùng Tiêu Nhiên biết.

Mà Trịnh lão cũng nói trừ gia nhập trận doanh hai bên ra cũng cho Ngụy Hợp một lựa chọn.

Cái kia chính là, tiếp tục ở lại viện Hồi Sơn Quyền, tài nguyên cho Ngụy Hợp do hắn cung cấp, tiếp tục khổ tu, để đột phá.

Nhưng tiếp tục ở lại, trừ phương diện tài nguyên tích góp khí huyết không có thiếu, các phương diện còn lại có thể không sánh được với các đại thế lực kia.

Dù sau Hồi Sơn Quyền của hắn cũng không phải gia đình giàu có gì.

Bất quá Ngụy Hợp ngược lại là vừa ý với lựa chọn cuối cùng này nhất.

Bởi vì, bất kể là đối với Thất Gia Minh, hay là Hồng Gia Bảo, hắn cũng không coi trọng.

Bây giờ thế đạo hỗn loạn, Phi Nghiệp thành chướng khí mù mịt như vậy, hắn đã có thể rời khỏi nơi này, tìm chỗ định cư tốt hơn.

Hơn nữa gia nhập Thất Gia Minh hoặc là Hồng Gia Bảo, tất nhiên phải dẫn theo nhị tỷ.

Cứ như vậy, chẳng khác nào là hoàn toàn bị trói lên chiến xa, hắn đối với đại cục căn bản nhìn không thấy xem không rõ, tùy ý lựa chọn trận doanh như vậy, tương lai nếu xảy ra biến cố, đến lúc đó không khỏi mình.

"Trình ca có biết tình huống ngoài Phi Nghiệp thành không? Vĩnh Hòa tiêu cục là áp tiêu, nói vậy nơi đi qua cũng nhiều hơn người bình thường, đối với thế cục bên ngoài cũng có chút hiểu rõ chứ?" Ngụy Hợp thấp giọng hỏi.

Trình Thiểu Cửu còn đang nhìn bốn mâm trống không trên bàn, vẻ mặt như thịt đau.

Bốn bàn thịt a! !

Coi như là heo cũng không có thể ăn như vậy a!

Hắn tháng này, vốn dĩ còn dự định mời mấy huynh đệ ăn bữa cơm. Hiện tại đã tiêu hết rồi.

Thịt này cung cấp có hạn, ăn xong thì không còn, hắn không thể kìm được đau lòng.

Lúc này nghe được Ngụy Hợp nói chuyện, hắn thở dài một hơi, nhìn Ngụy Hợp dở khóc dở cười.

"Tiểu tử ngươi, Giang gia điều kiện tốt như vậy lại không muốn. Nhất định phải tham mấy bàn thịt này của ta. Đi thôi đi thôi, lên xe nói."

Hắn tuy rằng thịt đau, nhưng cũng mang theo sảng khoái không tên.

Ngay sau đó hắn gọi tiểu nhị trả tiền.

Hắn xin thề, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn sinh ra tới nay trả tiền sảng khoái như vậy.

Xuống lầu thì nhìn thấy Giang Nghiêm từ chỗ ngồi ở lầu hai nhìn sang cửa sổ.

Trình Thiểu Cửu lồng ngực ưỡn một cái, mặt không cảm xúc cùng Ngụy Hợp cùng ra cửa.

Hai người cũng không quay đầu lại ở cửa chờ xe ngựa Trình gia.

Giang Nghiêm hơi ngạc nhiên, tựa hồ nhìn ra gì đó.

"Làm sao vậy Nghiêm ca?" Công tử trẻ tuổi trên tiệc rượu nghi hoặc hỏi.

"Không có gì." Giang Nghiêm thu tầm mắt lại, loại thái độ này, là đang cho thấy lập trường sao?

Thú vị.

Trong lòng hắn bất động, gắp lên một miếng rau cải chíp màu bích lục, chớp mắt đã quăng việc này ở phía sau.

Nếu không muốn thì thôi, gia nghiệp Giang gia hắn rộng lớn, cũng không thiếu một Ngụy Hợp.

Hảo thủ như hắn tuy rằng ít, nhưng cũng không phải là không có.

Phi Nghiệp thành rộng lớn, chừng mười trấn thêm vào khu nội thành, bên ngoài hơn mười thổ bảo, chẳng lẽ còn có thể thiếu một hảo thủ nhị huyết Khí Huyết?

Chỉ là Ngụy Hợp kia, hiện tại từ chối Giang Nghiêm hắn, ngày sau thế nào cũng hối hận.

Dù sao tiềm lực tiêu hao hết, có vận may đột phá, ví dụ như vậy, trong Phi Nghiệp thành cũng không phải chưa từng thấy.

Thế lực còn lại coi như định giá, cũng sẽ không nhiều như hắn đây.

"Làm sao? Nghiêm ca là có chuyện phiền lòng?" Công tử áo xanh đối diện cười nói.

"Không có gì, chỉ là mời chào một sư đệ, bị cự tuyệt thôi." Giang Nghiêm mỉm cười, nói ra chuyện vừa rồi.

"Một hảo thủ nhị huyết Khí Huyết, giá này mua hắn năm năm, cũng không tính thiệt thòi, người này từ chối, đơn giản là treo giá." Công tử áo xanh cười nói.

"Chờ hắn sau này phát hiện không có ai đưa ra giá cao hơn Nghiêm ca huynh, nói không chừng hối hận. Dù sao hắn cũng không phải thiên tài gì. Nhân vật như hắn, ngày sau nhiều nhất chỉ là trung tầng, có thể được trọng dụng ngồi vào chức vị trọng yếu cho dù đốt nhang cầu nguyện cũng không có thành tựu, không cần để trong lòng."

"Này ngược lại cũng đúng." Giang Nghiêm suy nghĩ một chút, cũng là không thèm để ý.

"Phi Hùng Đao bên kia, thiên tài tuổi trẻ, thậm chí còn hơn Tiêu Nhiên một bậc, Nghiêm ca suy nghĩ thế nào?"

"Phi Hùng Đao bên kia. . . . Ngươi là nói tới Chu Kế Hàm ngày hôm qua đối quyền kia?"

Giang Nghiêm mỉm cười, "Đại ca ta đã dẫn người tới, bất quá không thể bảo đảm nhất định có thể mời được. Dù sao người này thiên phú thậm chí so với Tiêu Nhiên mạnh hơn. Xem thủ đoạn của mấy gia tộc đi."

Chu Kế Hàm kia mới là chỗ then chốt chân chính của các gia tộc.

Phi Hùng Đao là võ sư viện mạnh nhất bên trong các trấn ở ngoại thành.

Mà Chu Kế Hàm tuổi bất quá mới mười sáu, đã đạt đến nhị huyết Khí Huyết viên mãn, tương lai tiềm lực cực lớn.

Mấu chốt là, người này không giống Tiêu Nhiên cậy tài khinh người nói mấy câu đã đắc tội người ta. Còn rất được Phi Hùng Đao Vân lão coi trọng.

Sức ảnh hưởng của Phi Hùng Đao Vân lão, có thể so với Trình lão ở Hồi Sơn Quyền trong Thạch Kiều trấn mạnh hơn nhiều. Vị Vân lão kia thậm chí dạy ra không ít cao thủ tam huyết Khí Huyết, ở các thế lực đảm nhiệm chức vụ trọng yếu.

Có thể được Vân lão coi trọng. . . . Chu Kế Hàm này, bản thân cũng đã không phải một thiên tài tự mang phân lượng nữa.

. . . . .

. . . . .

Trên xe ngựa Trình gia rời khỏi nội thành.

Trình Thiểu Cửu thở ra một hơi, nhìn Ngụy Hợp ngồi nghiêm cẩn ở đối diện.

"Đệ muốn biết cái gì? Trên đất Vân Châu này trong mười tám thành, Vĩnh Hòa tiêu cục ta cũng đi quá nửa địa bàn."

"Trình ca có biết, thế đạo hiện nay, nơi nào yên ổn nhất? Bây giờ thế cuộc hỗn loạn, bên ngoài tai hại nhiều lần phát sinh, ngày ngày đại hạn, thịt càng ngày càng quý."

Ngụy Hợp dừng một chút, thở dài.

"Ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trên đường có người chết đói bị khiếng đi, người trong trấn càng ngày càng ít, nếu không phải lúc đi ra ngoài mua sắm còn có thể nhìn thấy một ít người, ta còn nghĩ rằng Thạch Kiều trấn là thành trống."

"Đệ có ý này, ta có thể hiểu được." Trình Thiểu Cửu gật đầu, cũng có chút trầm mặc.

"Chỉ là ta nói thật cho đệ biết, Phi Nghiệp thành trên đất Vân Châu này xem như là tương đối yên bình. Đệ nói Hồng Gia Bảo kia vì sao dưỡng tinh binh, vẫn không ai dám động hắn? Cũng là bởi vì nơi khác loạn hơn, mà chỉ dựa vào quan binh bản thổ thì không thể quét sạch Hồng gia. Vì lẽ đó chỉ có thể giả câm vờ điếc, buông xuôi bỏ mặc."

Hắn thở dài một tiếng.

"Phi Nghiệp thành gần đây càng loạn, có nơi xảy ra giao tranh vài lần. Nghe nói còn có một thành bị sơn tặc thổ phỉ công hãm. . . . Chuyện này đệ có tin không?"

"Không có chỗ an toàn sao?" Ngụy Hợp thấp giọng nói.

"Có." Trình Thiểu Cửu trả lời.

"Nơi nào?"

"Vân Châu phủ, nơi đó có trọng binh trấn thủ, là trung tâm của toàn bộ Vân Châu. Nhưng này nơi cách quá xa, trước kia nếu như không có thế loạn thì còn có thể thuận lợi đi qua. Nhưng bây giờ binh hoang mã loạn, đủ loại phiền phức tai hoạ tầng tầng lớp lớp, sơn tặc trộm cướp không ngừng, mãnh thú đông đảo. Sợ là người đi tới một nửa cũng không còn. Cho nên trước đó người bảo lãnh tiêu chúng ta nhiều nhất cũng chỉ tiếp đến Tô thành."

"Tô thành?"

"Hừm, lương thực xung quanh thành nhiều, bất quá gần đây cũng đứt đoạn mất cung cấp, hiện tại dựa cả vào ruộng lúa trong thổ bảo mà chính mình trồng, thu hoạch lương thực. Ruộng bên trong lấy vải bố dài che ánh sáng, đúng giờ mở ra, có thể che chắn ánh mặt trời, cản bớt ánh sáng, lại thêm vào dòng nước tự điều chỉnh, cũng có thể ổn định một phần thu hoạch."

Ngụy Hợp vừa nghe, cái này không phải là giống như nhà kính ở cổ đại sao?

"Tô thành bên kia thì sao?" Hắn hỏi lại.

"Tô thành. . . Hiện tại là bang phái chiếm giữ, Tô bang là đệ nhất đại bang trong đó, ở trong thành ác danh đã lâu, người ngoài không rõ, nhưng đệ nếu tự thân tới nơi đó trải nghiệm một thoáng, thì biết tại sao ta sẽ nói Phi Nghiệp tốt hơn."

Trình Thiểu Cửu bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai người trở lại Trình gia, thừa dịp sắc trời còn sớm.

Thừa dịp tửu hứng, Trình Thiểu Cửu lôi kéo Ngụy Hợp đến sân luyện võ.

"Đến đây đến đây, nếu đệ cũng đột phá, đệ và ta huynh đệ cùng nhau luyện một chút."

Trình Thiểu Cửu đổi một thân trang phục, đi tới chỗ trống đứng lại.

"Đệ vừa mới đột phá, ta vừa hay chỉ điểm một chút kinh nghiệm của ta, cũng để cho đệ bớt đi chút lòng vòng."

Ngụy Hợp không biết nói gì hơn.

Hai người mặt đối mặt, cùng nhau bày ra tư thế Hồi Sơn Quyền.

Từ bên ngoài xem, căn bản chính là hai võ sĩ đấu quyền đang chuẩn bị đấu với nhau.

Ánh trăng mông lung, như vải the tung khắp sân luyện võ.

Hai người nhanh chóng yên tĩnh lại, bất động.

Đột nhiên quát khẽ một tiếng, Trình Thiểu Cửu bước chân vọt một cái, song quyền liên hoàn đánh về phần mặt và phần bụng Ngụy Hợp.

Đây là công chiêu trong Hồi Sơn Quyền, tên là Song Phi Yến, một quyền chính diện, một quyền kỳ dị.

Một quyền chính diện đánh mặt, là vì che đi tầm mắt, hấp dẫn sự chú ý.

Một quyền khác đánh phần bụng, đây mới thực là sát chiêu, xuất kỳ bất ý.

Đương nhiên, chỉ cần muốn, một chiêu này đều có thể tự mình điều tiết. Không cần câu nệ hình thức.