Thập Phương Võ Thánh

Chương 44: Lên núi (2)



"Ngươi. . . . ."

Tên sơn tặc há mồm muốn nói.

Phốc!

Đột nhiên một nắm vôi phóng lên trời.

Mấy người nhất thời kinh hãi, tầm mắt đồng thời bị cản, trong vôi một bóng người lập tức lao ra, một quyền trúng ngay một người.

Oành!

Một tên sơn tặc bay ngược ra ngoài, gục xuống. Nhìn qua là không còn sống.

"Hồi Sơn Bát Ảnh!"

Ngụy Hợp hai tay như vượn, nhanh như tia chớp bên trong phấn vôi đánh mấy quyền.

Bốn tên sơn tặc chỉ kịp phát ra kêu thảm, lồng ngực bị nắm đấm của Ngụy Hợp đánh trúng, dồn dập ngã bay ra ngoài.

Trong đó có hai người thổ huyết, hai người miễn cưỡng định trụ, nhưng cánh tay và kể cả xương ngực cũng rạn nứt.

Ngắn ngủi vài giây, toàn bộ sơn tặc đều ngã xuống đất, chỉ còn một tên đầu trọc.

Đầu trọc hoảng hốt, trong lòng biết không ổn, không nói hai lời, từ bên hông nắm lấy một túi nhỏ, muốn hướng về trước vung ra.

Đó là vũ khí bí mật do hắn đặc chế, là độc phấn đã chuẩn bị từ lâu.

Một khi trúng, mũi hít vào, nhất định có thể khiến người ho khan đau nhức, trong thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu.

Lần trước hắn ám hại cao thủ kia cũng chính là dùng một chiêu này mà thành công.

Hiện tại. . .

Hắn tay nắm túi nhỏ hướng về trước muốn giương lên.

Bỗng nhiên một bóng đen ập đến trước mặt hắn.

Oành!

Người kia rõ ràng là cái tên thuộc hạ vừa mới bị hạ.

Tên sơn tặc này bị một cước đá bay lên, mạnh mẽ đánh vào trên người tên đầu trọc. Hai người ngã lăn tại chỗ.

Đầu trọc mạnh mẽ đẩy tên sơn tặc kia ra muốn đứng dậy.

Bỗng nhiên mắt tối sầm lại, một nắm đấm to bằng cái đầu đã đến trước người hắn.

A! !

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, biết đã đến bước ngoặt sinh tử.

Trong tay cầm lấy túi nhỏ muốn vung lên.

Phốc!

Không ngờ trong nắm đấm kia, cũng là một nắm vôi.

Nắm vôi vung thẳng vào mặt hắn.

A! ! !

Hắn kêu thảm một tiếng.

Không nghĩ tới tốc độ của đối phương nhanh như vậy cộng với lực lượng trước đó của đối phương trong nháy mắt đánh bay bốn người.

Loại sức mạnh cùng lực bộc phát này, cho dù là hắn cũng không làm được, khẳng định là cao thủ nhị huyết Khí Huyết!

Cao thủ như vậy, đang đánh chính diện với hắn, hắn cũng không phải là đối thủ.

Có thể để cho hắn không ngời tới chính là, đối phương rõ ràng có thể đánh thắng hắn, lại còn lựa chọn ra ám chiêu.

Ngươi mẹ nó đã lợi hại như vậy còn ra ám chiêu, có cần mặt mũi không! ! ?

Đầu trọc khóc không ra nước mắt, lòng như tro nguội.

Cao thủ không đáng sợ, đáng sợ chính là cao thủ còn dùng ám chiêu. Chuyện này quả thật là không cho người ta con đường sống!

Mặt trúng vôi, hai mắt nóng hừng hực đau nhức, đầu trọc trong đầu tâm tư dồn dập, nhưng đáng tiếc hắn cũng không có bao nhiêu thời gian nhớ lại phải hối hận cái gì.

Phốc!

Một nắm đấm trúng ngay trán hắn, đánh cho hắn ngửa ra sau bay lên, thất khiếu chảy máu, đập vào một cây đại thụ, ngã rơi xuống đất, hoàn toàn bất động.

Xung quanh lần nữa khôi phục yên tĩnh.

"Vốn là thật sự muốn đi. . . Ai. . . ." Nếu động thủ, cũng chỉ có thể giết sạch đám người này.

Hết cách rồi, thế đạo này chính là như vậy.

Ngụy Hợp thu hồi nắm đấm, từ trên mặt đất nhặt lên mấy tảng đá, đập tới mấy thi thể ở xung quanh.

Cần phải đập mạnh lên gáy của mỗi người một cái để đền bù.

Xác định tất cả đã chết, hắn mới bắt đầu soát người.

Những tên sơn tặc bình thường này trên người đúng là tìm ra không ít thứ tốt.

Túi thuốc mê ba túi, túi độc phấn bốn túi, túi lương khô túi nước năm túi. Một ít kim đậu, đây là đơn vị tiền tệ nhỏ hơn kim phiếu.

Ngoài ra còn có một túi nhỏ đặc biệt và một quyển sách vàng.

"Đây là cái gì?" Ngụy Hợp đầu tiên là cẩn thận cầm túi nhỏ, ở xa mở ra nhìn một chút, bên trong chứa một loại phấn bột màu xám tro, cũng không biết là phấn gì, phải trở về nghiên cứu.

Hắn cẩn thận một lần nữa cột túi lại, đặt chung với túi độc phấn.

Sau đó ném một đống đồ ăn thức uống vào hành lí, cùng ngăn với thịt cự mãng, sau đó hắn cầm một quyển sách nhỏ lấy được từ trên người tên sơn tặc đầu trọc kia.

Các trang sách đã ố vàng, các góc đã sờn rách, trên bìa có viết vài chữ lớn: Sổ sách hiệu thuốc Lý gia.

"Sổ sách?" Ngụy Hợp nhanh chóng dùng mũi đao mở ra.

Bên trong căn bản không phải sổ sách gì, mà là một hình ảnh luyện công.

Chữ viết bên trái, hình bên phải, từng chữ từng câu, miêu tả khá tinh chuẩn.

Về phần tại sao bìa lại ghi là sổ sách, phỏng chừng là đầu trọc ngụy trang.

Ngụy Hợp không kịp lật nhiều, nhanh chóng thu hồi, sau đó bắt đầu xử lý thi thể.

Toàn bộ thi thể chất thành một đống, sau đó dùng đao chém nát toàn bộ vết thương có hình quyền ấn của hắn. Sợ bị người có khác phán đoán ra là Hồi Sơn Quyền.

Đồng thời, máu do các vết chém mang lại có thể dễ dàng thu hút thú hoang đến gặm nhấm thi thể, như vậy sẽ khiến nguyên nhân tử vong càng khó phân biệt.

Làm xong những thứ này, Ngụy Hợp mới nhanh chóng rời khỏi, một đường dùng cành lá quét đi dấu chân của mình.

Đi được một đoạn đường, hắn đang chuẩn bị ném cành.

Bỗng nhiên một tên mập mạp mặc bạch y chạy tới.

Đây là đường xuống núi, nơi này là Thiếu Dương sơn.

Bạch y, mập mạp.

Ngụy Hợp trong lòng đột nhiên cả kinh, lại quan sát tỉ mỉ đối phương.

Tên mập này thân cao một mét tám mấy, người mập thì hơn một thước, giống như một quả bóng.

Nhưng quái dị chính là, trên mặt trên tay của hắn, lộ ra da thịt, không có mập trắng béo ú, mà tất cả đều là bắp thịt rắn chắc.

Nó tạo cho người ta cảm giác rằng đây là một người béo nhưng rất ít mỡ và toàn thân đều là cơ bắp.

Chỉ là hình thể hắn hình con thoi, xa xa thoạt nhìn như mập mạp.

"Trời nóng như vậy, ngươi còn mang mặt nạ? Lấp mình kín như thế, thú vị thú vị. Trên Thiếu Dương sơn này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người quái nhân như ngươi đây." Tên mập này trên mặt lộ ra một tia hiếu kỳ.

"Ta trên người có bệnh." Ngụy Hợp che lại âm thanh nói, "Lo làm người khác sợ, cho nên mới quấn chặt lại."

"Xem phương hướng ngươi mới vừa đi xuống, vừa vặn là chỗ đám người Khổng Nham đi qua, ngươi không bị bọn họ cướp đó chứ?"

Tên mập áo trắng híp mắt lại.

"Ngươi lúc cất bước cẩn thận, trên người còn mang theo không ít mùi máu tanh. . . Còn có mùi vôi phấn. . . . Bằng hữu, được đó, dám ở Thiếu Dương sơn ta đả thương thủ hạ của Thiếu Dương môn ta?"

Tên mập này không dễ gạt!

Ngụy Hợp trong lòng rùng mình, biết bị nhìn thấu. Ngụy trang cũng không cách nào được nữa.

Ngay sau đó hắn cũng nheo lại mắt, hơi ưỡn sống lưng lên.

"Đại nhân nói đùa rồi, ta bất quá là thợ săn nho nhỏ, ngài nói những thứ này, ta sao cũng nghe không hiểu?"

"Nghe không hiểu? Không hiểu cũng không sao, vậy ngươi hãy . . ."

Phốc phốc! !

Hai người hầu như là đồng thời giương tay lên, hai tay nắm vôi đồng thời vung về phía đối phương.

Hai đôi mắt nheo nheo đồng thời đóng chặt, mục đích của việc nheo mắt là nhắm mắt càng nhanh càng tốt để phòng bị đánh lén.

Tên mập vứt xong vôi liền biết gặp phải đối thủ, trở tay từ ngang lưng lấy ra một cái vòng tròn bằng đồng, nhanh chóng nhắm ngay phía trước nhấn một cái mở cơ quan.

Phốc!

Vòng tròn đồng phun ra một đạo hắc thủy.

Bất quá đối phương cũng đồng thời vung ra một cái túi, túi ở giữa không trung tản ra một mảng lớn bột phấn sặc người.

Lần này hai người động tác tốc độ như nhau, hầu như là đồng thời ra chiêu, cũng đồng thời trúng chiêu.

Ngụy Hợp ngực bụng bị chính diện trúng hắc thủy, hắn lùi lại phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn hướng về đối diện.

Tên mập kia cũng bị rãi một mặt, nhưng hắn nín thở, nhắm mắt lại, nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt.

Ngụy Hợp không chút nghĩ ngợi, từ trên người rút ra một độc chùy, mạnh mẽ đập lên trên người đối phương.

Lần này hắn khí huyết bạo phát, tốc độ lực lượng đều cực nhanh.

Tên mập không kịp chuẩn bị, nhận ra được tiếng gió, liền lùi mấy bước, giơ tay phóng ra một phi tiêu màu đen.

Phi tiêu trúng ngay lồng ngực Ngụy Hợp, lực lượng cực lớn xuyên thủng giáp da, nhưng lại trúng thiết giáp bên trong.

Phi tiêu rơi xuống trên đất.

Tên mập cũng không kịp né tránh, bị chùy đập trúng bên eo, lập tức cũng bạo phát khí huyết, nhị huyết Khí Huyết cấp tốc phát tán, bạo phát lực lượng.

Nhưng bởi vì xuất lực chậm một nhịp, vội vàng không ít, vẫn chưa hoàn toàn đạt đến đỉnh phong, lại cùng Ngụy Hợp chính diện một quyền đối đầu.

Oanh! !

Nắm đấm của hai người giao phong, nhưng không ngờ âm thanh phát ra không phải tiếng va chạm của thân thể, mà là tiếng va chạm của kim thiết.

Hai người trong lòng đồng thời rùng mình.

Tên mập thu tay lại nhìn, bên trên bao tay bằng kim loại của mình gai nhọn thiếu một cái. Giữa ngón tay trên nắm tay nhiều thêm một lỗ máu.

Ngụy Hợp ở đối diện cũng thu tay lại nhìn, nắm đấm không có chuyện gì, nhưng kẽ hở ngón tay chỗ giấu loan đao nhiều thêm một vệt máu.

Chỉ là sau lần này, đầu loan dao, cũng bị lực mạnh đập gãy. Lần sau sợ là không có cách nào dùng.

"Được được được!" Tên mập cho là chính mình đã đủ âm, không nghĩ tới hôm nay cả ngày trêu nhạn cũng có ngày bị nhạn mổ vào mắt.

Ngay sau đó hắn cũng không kiêng dè nữa, cảm giác trên tay vết thương ngứa ngáy không chịu nổi, khẳng định là có độc.

Hắn khẽ quát một tiếng, bạo phát khí huyết toàn thân, quăng một viên thuốc giải độc vào trong miệng, xông về phía trước.

Tên này bất động thì thôi, hơi động thì giống như túi thịt di động, tùng tùng tùng dẵm đến cỏ trên đất văng tung toé.

"Chết cho ta! !"

Tên mập quát to một tiếng, tay trái như khảm đao, chém về phía vai Ngụy Hợp.

Hắn lần này, vừa mới bắt đầu ra tay không nhanh, nhưng nửa đường đột nhiên gia tốc, tốc độ thậm chí một thoáng vượt qua phản ứng của Ngụy Hợp, mạnh mẽ một đòn, đánh về phía vai của Ngụy Hợp.

Ngụy Hợp cổ động khí huyết, hét lớn một tiếng.

"Bách Bộ Thần Quyền! !"

Hắn một cước bay ra, không chờ chưởng đao của đối phương đến, liền mạnh mẽ đá phần bụng của đối phương.

Chân so với tay dài hơn, đây là chí lý.

"Ngươi mẹ nó. . ." Tên mập gặp một cước đá đến liền từ bên cạnh Ngụy Hợp xẹt qua.

Nhưng Thiếu Dương chưởng không chỉ lực lượng cường hãn, mà còn khá linh hoạt trong phạm vi nhỏ.

Trong nháy mắt sượt qua người, bàn tay tên mập nhanh chóng đổi hướng, biến chưởng thành quyền, đập về phía sau lưng Ngụy Hợp.

Oành!

Quyền này biến hóa quá nhanh, Ngụy Hợp cũng không thể ngờ tới, bị đánh trúng.

Nhưng đáng tiếc chính là, tên mập rên lên một tiếng, vị trí nắm đấm đánh trúng, lại là một khối thiết giáp.

Một quyền này của hắn tuy rằng đánh cho thiết giáp lõm vào, nhưng mình cũng bị lực phản chấn chấn động đến mức khớp xương đau đớn.

Ngụy Hợp việc đáng làm thì phải làm, xoay người lại vồ tới, song quyền tựa như búa, không ngừng đập lên người tên mập.

Tên mập liên tục gặp khó, lúc này trong lòng cuống lên, cũng cùng hắn chính diện đánh nhau.

Hai người quyền chưởng tương giao, khí huyết phun trào.

Không quá mười giây.

Tên mập sắc mặt tái xanh, ngửa đầu liền ngã.

Độc trên loan đao cùng độc phấn, rốt cục cũng phát tác. . . . .

Ngụy Hợp thở hổn hển như trâu, trận chiến này có thể nói là phát huy một thân chiến lực của hắn đến cực hạn.

Người trước mắt này, là lại đại địch mạnh nhất từ lúc hắn xuất đạo tới nay gặp phải.

Nếu không phải lần này hắn vì săn thú chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu như bình thường gặp phải đối phương, ai sống ai chết, vẫn đúng là tính không được a.

Hắn nhìn người trên đất co giật, dần dần bất động, trở tay rút ra một cái độc chùy, vung một cái về phía tên mập.

Hắn tuy rằng chưa từng luyện ám khí, nhưng cách mấy mét như thế, dùng sức quăng qua, để độc trùy đâm tới đối phương, vẫn có thể làm được.

Dù sao cũng là người đột phá nhị huyết Khí Huyết, mọi mặt tố chất thân thể đều vượt xa người thường.

Xì!

Độc trùy vừa mới bay ra, tên mập liền linh hoạt bắn người lên, tránh khỏi độc trùy, phóng một cái phi tiêu về phía Ngụy Hợp.

Không phải một cái, mà là một đống, ít nhất chừng mười cái phi tiêu, lao về phía Ngụy Hợp.