Ngụy Hợp lúc này đã chạy tới giữa sườn núi.
Hắn mới vừa đánh giá lư đồng, còn có bàn ghế, bó đuốc, vách tường, tất cả đều là mới, đánh giá thổ bảo kia nhất định là vừa mới xây.
Với lại, bàn ghế đều là mới, xung quanh mặt đất cũng không có dấu chân gì.
Phía dưới chiếc lồng còn có một con dã thú màu đen, cùng với miệng bốc mùi.
Bài trí đủ kiểu này, khiến cho hắn không tự chủ được liên tưởng đến một loại kết cấu đặc thù: Lồng dụ bắt.
Ngay sau đó hắn quyết định thật nhanh, cấp tốc thoát ly.
“Dừng lại!”
Bỗng nhiên ở phía trước xuất hiện một nhóm người mập mạp mặc bạch y.
Hai tên mập dẫn đầu cao gần ba mét, sau lưng mỗi tên mang theo hai tên bạch y mập mạp giống với mấy tên mà Ngụy Hợp giết trước đó.
Gặp nhau trên đường hẹp, hai bên đều là một đôi mắt của bầy sói.
Ngụy Hợp ngũ quan nhạy bén trước tiên đã phát hiện, hai tên mập trước mắt này khí huyết trên người như hồng thủy, rung động, cực kỳ khoa trương.
Loại khí chất kia... Hơn xa nhị huyết Khí Huyết.
Từng ánh mắt của những tên này, dồn dập tiếp cận Ngụy Hợp.
Đặc biệt là hai tên mập dẫn đầu, tầm mắt nhìn chăm chú khiến cho Ngụy Hợp cảm giác da đầu căng cứng.
Hai người này tuyệt đối là tam huyết Khí Huyết!
Hắn trong lòng khẩn trương, biết không ổn. Phía sau Thiếu Dương sơn này, quả nhiên cực kỳ nguy hiểm. Còn may hắn trước kia không dám mạo hiểm tới, bằng không đã hỏng rồi.
“Một mình ngươi xuống núi làm gì?” Tên mập bên trái lên tiếng hỏi. Hắn nhìn tên bạch y mập mạp đối diện.
Trong bóng tối hắn cũng không thấy rõ lắm, bất quá nếu là quần áo giống môn phái mình, còn béo như thế, vậy là người một nhà.
“Đệ tử vừa mới kiểm tra thấy mất chút đồ, trở về cẩn thận tìm xem.” Ngụy Hợp kìm nén thanh âm nhanh chóng trả lời.
“Ngươi...” Tên mập cao ba mét bên phải hơi nghi hoặc một chút, bọn hắn mặc dù béo, nhưng có rất ít người có mặt tròn giống tên trước mặt này.
“Ngươi... Sao lại tròn đến vậy?” Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Bẩm đại nhân, đệ tử là thể chất trời sinh...” Ngụy Hợp giả bộ như bất đắc dĩ nói.
“Ngươi tròn như thế, về sau xuống núi không cần đi, trực tiếp lăn?” Tên mập bên phải nhịn không được cười ra tiếng.
Lập tức mấy tên mập xung quanh phát ra tiếng cười ầm ầm.
“Đi thôi đi thôi, vừa rồi trên núi phát tín hiệu, tìm đồ rồi tranh thủ thời gian trở về. Trần lão cẩu này, một khắc cũng không cho người yên tĩnh.”
Hai tên mập mạp mang theo mấy người nhanh chóng đi lên núi.
Ngụy Hợp tiếp tục đi xuống núi, mới đi mấy bước thì chậm rãi tăng tốc, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng trực tiếp biến thành chạy.
Bạch y trên người hắn kéo một cái, trực tiếp ném đi, lộ ra túi tiền bằng da được thổi phồng ở bên trong.
Kéo cho túi tiền mở miệng, khí bên trong lập tức thoát ra.
Đây là hắn đặc biệt nhằm vào thể trạng đặc biệt của Thiếu Dương môn mà thiết kế trang bị đặc thù, dùng để cấp bách dễ dàng ngụy trang. Tròn một chút, lần sau xem ra cần phải sửa đổi.
Dù sao Thiếu Dương môn có đặc điểm, mọi người rất béo, có rất ít người có thể ngụy trang hoàn mỹ thành bọn hắn.
Nhưng Ngụy Hợp ở trên núi cũng gặp phải không ít lần, quan sát nhiều nên ngụy trang rất giống.
Chẳng qua khiến cho hắn bất đắc dĩ là, lần này không bắt được người sống, hắn tựa hồ vừa vặn gặp phải người nào đó thiết kế mai phục ở Thiếu Dương môn, dẫn đến xém chút ngộ trúng.
Nhưng mà lần này cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch.
Ngụy Hợp đưa tay sờ eo, trước khi đi những thứ trên người những tên mập bị hắn đánh chết, đại bộ phận đều bị hắn lấy đi.
“Chỉ có thể chờ đợi lần sau lại đến. Đáng tiếc, vận khí không tốt.”
Nhưng mà lần này hắn cũng tìm ra được vấn đề của chính mình.
Đó chính là, nội tình của hắn, kỳ thật vẫn là Ngũ Lĩnh Chưởng, mà không phải Hồi Sơn Quyền.
Khí huyết cũng không có bởi vì Hồi Sơn Quyền tu thành Cửu Hà Hoa mà triệt để bù đắp, vẫn như cũ là Ngũ Lĩnh Chưởng.
Nói đơn giản, hắn hiện tại, khoác bên ngoài lớp da Hồi Sơn Quyền nhưng bên trong là cao thủ Ngũ Lĩnh Chưởng tam huyết Khí Huyết.
Bề ngoài là cao thủ Hồi Sơn Quyền tam huyết Khí Huyết, nhưng nội tình vẫn là Ngũ Lĩnh Chưởng?.
Lúc hắn dùng Ngũ Lĩnh chưởng, cảm giác khí huyết toàn thân trôi chảy quán thông vô cùng, nhưng Hồi Sơn Quyền lại khác biệt, luôn cảm giác thân thể có nhiều chỗ không trôi chảy, hơi trì trệ, uy lực không đủ.
Hắn suy đoán, có thể là lúc đột phá tam huyết Khí Huyết, sinh ra lực trùng kích khác biệt, khiến cho cải tạo thân thể cũng khác biệt.
Nói cách khác, hắn kỳ thật ngưng tụ ra Cửu Hà Hoa, là giả?
Thiết Bì chân chính của Hồi Sơn Quyền, còn cần dùng Phá Cảnh Châu lại phá một lần? Mới có thể bù đắp?
Ngụy Hợp suy đoán, khả năng này có lẽ là lớn nhất. Bởi vì sau khi hắn luyện đến Cửu Hà Hoa, Hồi Sơn Quyền liền không có cách nào tiến thêm một bước, không có cách nào như Trịnh sư, tiếp tục hướng phía trước tìm hiểu Luyện Kình. Luôn cảm giác có chỗ nào đó kém một chút.
Tam huyết Khí Huyết sau khi đến viên mãn, liền có thể thông qua toàn lực vận chuyển khí huyết, mô phỏng ý cảnh căn nguyên đồ, tìm hiểu cảnh giới Luyện Kình. Sau đó bắt lấy bản chất chuyển hóa của kình lực, quen thuộc từng chút, nắm giữ, hoàn thiện, sau đó đại thành.
Nói một cách khác, sau tam huyết Khí Huyết, kỳ thật Trịnh sư không có công pháp ý cảnh cụ thể để truyền thụ. Luyện Kình mỗi người đều có chỗ bất đồng, mỗi người thể chất khác nhau, trạng thái khác nhau, tâm cảnh khác nhau, lĩnh ngộ bản chất kình lực cũng có chỗ khác nhau.
Dựa theo lời của Trịnh sư, đó chính là cho dù đều dùng Hồi Sơn Quyền, hai võ sư Luyện Kình sử dụng Hồi Sơn Quyền, kình lực xuất ra cũng có sự khác biệt, mạnh yếu, phạm vi, độ thông thấu cũng có sai biệt.
Như thế xem ra, Cửu Hà Hoa của hắn, kỳ thật chỉ là tổng khí huyết đơn thuần đi lên, nhưng ý cảnh căn bản không tới, cảnh giới cũng không được đầy đủ. Còn cần ma luyện.
Một đường trở lại Phi Nghiệp thành, Ngụy Hợp ở chỗ tối bên ngoài tường thành đợi một đêm.
Trời tờ mờ sáng, cửa thành mở ra.
Hắn kéo y phục dạ hành trên người, mang theo mặt nạ cúi đầu tiến vào cửa thành.
Về đến nhà, ngủ một giấc thật sâu, sau đó sắp xếp thành quả, quả nhiên những tên mập mạp đều là phú hào ẩn hình.
Hắn từ trên người hai tên mập kia, tìm được hai túi độc phấn, hai bình độc thủy, gần sáu trăm lượng kim phiếu, ngoài ra còn có vàng thỏi.
Còn có một người mang theo một phần bí tịch tàn khuyết, tên là Độ Tâm Công, cũng là chưởng pháp. Cao nhất chỉ có thể luyện đến nhị huyết Khí Huyết, không có giá trị gì.
Ngụy Hợp thu gom tất cả ném vào trong hốc tối.
Nghỉ ngơi một lát, hắn đứng dậy đi tới Hồi Sơn Quyền bình thường như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu luyện quyền mài da.
Sau tam huyết Khí Huyết, hắn không dám toàn lực vận chuyển khí huyết cùng lực lượng, lo lắng Trịnh lão nhìn ra.
Đáng tiếc, Trịnh lão cả ngày đều không xuất hiện.
Ngụy Hợp cũng yên tâm, cẩn thận bắt đầu suy nghĩ vấn đề Cửu Hà Hoa của Hồi Sơn Quyền.
Như đã phân tích trước đó, đột phá công pháp gì, căn cơ chính là dùng công pháp đó làm chủ.
Về sau kiêm tu những công pháp khác, hiệu quả cũng sẽ bị yếu bớt đi.
Cái này đại biểu, một khi dùng công pháp yếu đặt nền móng, ngày sau bù đắp muôn vàn khó khăn, vĩnh viễn lạc hậu hơn người.
Không thể dùng kiêm tu công pháp để thay thế căn cơ, có nghĩa chỉ có thể lần theo công pháp chủ tu, một đường đi tới chết.
Bằng không kiêm tu công pháp khác căn cơ không được đầy đủ, đột phá càng khó.
Ngụy Hợp một bên tập luyện chiêu thức, thích ứng lực lượng khí huyết của thân thể hiện tại, trong đầu lại không ngừng suy tư phân tích.
‘Trừ phi từ bỏ căn cơ, bắt đầu lại từ đầu, tu luyện lại tất cả. Mới có thể tái tạo căn cơ, nhưng này nói thì dễ làm mới khó.’
Ngụy Hợp lúc này mới cảm giác được, sự lợi hại của Phá Cảnh Châu.
Hắn có thể không quan tâm căn cơ tàn khuyết gì đó, chỉ cần khí huyết viên mãn thì có thể trực tiếp đột phá.
Điều này có nghĩa, hắn hoàn toàn có khả năng thay thế căn cơ bất kỳ lúc nào.
Trong lòng của hắn không khỏi cảm khái, thế đạo này, đối với những người khác quả nhiên là quá không công bằng.
Ngay sau đó, tâm tình của hắn bình phục, chậm rãi khôi phục sau khi trở về từ Thiếu Dương sơn.
Nửa đường còn chỉ điểm chiêu thức cho Âu Dương Trang.
Buổi chiều luyện quyền xong, hắn thay quần áo khác đi ra quyền viện. Chợt thấy ngoài cửa có một gia đinh mặc hắc y.
Thấy hắn ra cửa, gia đinh kia liền vội vàng tiến lên.
“Xin hỏi có phải là Ngụy Hợp Ngụy đại gia?”
“Đúng vậy, có chuyện gì?” Ngụy Hợp hiện tại khí đủ, nói chuyện cũng cứng rắn.
“Chủ nhân tiểu nhân chính là đại tiểu thư Quan gia, đại tiểu thư mời Ngụy đại gia đi dự tiệc tối trong nhà, kính xin Ngụy đại gia cho câu trả lời chắc chắn để tiểu nhân trở về phục mệnh.” Gia đinh cúi đầu cung kính nói.
Quan gia? Quan Điệp sao?
Ngụy Hợp trong lòng khẽ động, lúc này đáp ứng.
“Dẫn đường đi.”
Gia đinh mang theo hắn lên chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Xe ngựa này khác hoàn toàn với xe ngựa cũ kỹ lúc trước của Trình Thiếu Cửu, xe ngựa này mới hơn rất nhiều.
Rõ ràng Quan gia giàu có hơn rất nhiều.
Ngay tại lúc này còn có thể nuôi nổi xe ngựa, có thể nghĩ vốn liếng rất phong phú.
Trên đường đi, xe ngựa chạy nhẹ nhàng, tốc độ không chậm, rất nhanh đã đến Hồng Thạch trấn.
Chạy sâu vào bên trong trấn, đến một bức tường trắng chỗ đại trạch thì ngừng lại.
Đại trạch kia phạm vi cực lớn, chiếm nửa con đường, đại môn treo một chữ Quan.
Trước đại môn còn có hai lều cháo, đang có người phát cháo tích thiện. Mọi người xếp hàng rất dài trước hai lều cháo.
Ngụy Hợp nhìn qua, liền có gia đinh dẫn đường, tiến vào đại môn, xuyên qua hành lang hoa viên vòng tới vòng lui qua qua lại lại, rốt cuộc ở một chỗ lâm viên trong lương đình gặp được Quan Điệp.
Quan Điệp đang dùng một chiếc bình ngọc tinh xảo nấu gì đó, bên trong mùi thuốc xông vào mũi, mơ hồ có vị bạc hà, khiến người ta mừng rỡ.
“Đến đây đến đây.” Nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Hợp, liền vẫy tay chào với hắn.
Khí trời nóng bức, trên người nàng chỉ mặc vào một chiếc váy dài xanh nhạt, lộ ra hai cánh tay trắng noãn mềm mại, đầu tóc dùng đủ loại vật trang sức dây lụa làm thành hai cái bánh bao lớn.
Xa xa nhìn lại, môi hồng răng trắng, mặt như quả đào, da thịt như ngọc, rất xinh đẹp.
Ngụy Hợp hơi sững sờ, cảm giác ánh mặt trời chiếu xuống, hai cánh tay kia phát ra ánh sáng chói mắt.
Hắn khẽ rũ mắt xuống, đi tới phía trước, cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện bình ngọc.
“Có thứ tốt, gọi ngươi tới cùng thưởng thức. Đây chính là thứ khó có được.” Quan Điệp hào hứng nói.
Nàng tỉ mỉ nấu một hồi lâu, lửa bên trong nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn than đỏ.
Một bên rất nhanh có người bưng lên một chậu nước giếng mát lạnh.
Bình ngọc được bỏ vào trong chậu để làm nguội.
“Biết bình này bao nhiêu tiền không?” Quan Điệp hòa hoãn lại, chỉ bình ngọc đắc ý nói.
“Không biết.”
“Một nghìn lượng!” Quan Điệp duỗi ra một đầu ngón tay.
“Đắt thế?!” Ngụy Hợp cũng bị giật nảy mình, cái này cần đoạt bao nhiêu tài nguyên mới có thể tích lũy đủ??
Gần đây sơn phỉ càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng nghèo, hắn cũng chính là hôm nay vận khí tăng cao mới kiếm được mấy trăm lượng, quả thật là...
“Đồ tốt muốn cùng huynh đệ chia sẻ. Nói thật, trong viện kia của ngươi, cũng chỉ có Giang Nghiêm khiến ta coi trọng mấy phần, cũng là bởi vì sau lưng hắn là Giang gia. Như Trình Thiếu Cửu hay Khương Tô, ta là không để vào mắt.”
Quan Điệp đứng lên, tiếp nhận cây quạt trong tay thị nữ đứng một bên tự mình quạt không ngừng cho bình ngọc.