Mắt hắn trợn lên, giấu kiếm trong người, hắn mang cái ý định mà chẳng ai trong cái Chỉ tộc này dám làm cả.
Đối đầu với Dao tộc ư? Có thể sao? Hay sẽ bỏ mạng khi chỉ vừa mới đặt chân trước cổng thành.
Cha hắn chết dưới tay Dao tộc, bị họ móc mắt, chém đầu treo trước cổng thành, hắn đã mất mẹ, giờ cha cũng chết không toàn thây, hắn hận không thể lột da xẻ thịt những kẻ khiến hắn nhà tan cửa nát như bây giờ.
Đến Dao tộc, thắn thay đổi bộ dạng hoàn toàn, không phải kẻ hung hãn như thường ngày, hắn khoác lên mình bộ y phục màu trắng ôn như, tay cầm quạt ra dáng một vị công tử cao quý.
Thấy cáo thị dán trước cổng, có rất nhiều người túm lại xem, hắn cũng tò mò lại gần.
Dao tộc đang tuyển phò mã sao?
Quả là một cơ hội quá lớn với hắn rồi. Với vẻ ngoài tuấn tú thế này, nam nhân trong thiên hạ ai có thể địch nổi, không chỉ không địch lại vẻ bề ngoài, mà còn cả thủ đoạn của hắn, có ai có thể lường trước được.
Hắn đi thong thả tới cổng Dao tộc, vừa đi tay vừa quạt nhẹ, mặt thản nhiên nói với quân lính Dao tộc:
- Ta muốn ứng tuyển làm phò mã của công chúa.
Quân lính nhìn hắn qua một lượt, thì thầm với nhau: Cũng tuấn tú đấy? / Cho hắn vào thôi, nếu không khác gì để công chúa bỏ mất một tuyệt sắc thiên hạ?
Hắn thấy lâu hai tên kia không hồi đáp, lên tiếng hỏi lần nữa:
- Có phải thấy ta không đủ bản lĩnh không?
- Không, không, mời công tử vào.
Hắn bước vào, không ngờ buổi tuyển này đã diễn ra được hai ngày, chỉ là vẫn chưa có người được ứng tuyển.
Hắn nghĩ thầm trong đầu: Đường đường là công chúa Dao tộc, lại phải đi ứng tuyển phò mã, phải chăng là dung mạo xấu xí không ai dám gả? Hay là thói trăng hoa nay kẻ này mai kẻ khác?
Hắn bước vào, mấy kẻ đang chuẩn bị lên thể hiện tài năng cũng phải quay lại nhìn hắn, đến quốc vương Dao tộc cũng nhìn dung mạo của hắn mà ưu tiên cho thử trước.
Ngài gọi công chúa ra, nàng đúng là tuyệt sắc khó tìm. Nàng khoác lên mình chiếc váy màu đỏ lộng lẫy, làn da trắng hồng, môi đỏ mọng, nàng xinh đẹp như vậy, bảo sao những nam nhân ngoài kia lại đua nhau tới ứng tuyển, quả thật khác xa với những gì mà Chỉ Tuyền tưởng tượng.
Đúng lúc ấy, hắn cũng là người ứng tuyển, hắn bước lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn, có cả công chúa Dao Cơ - nàng cũng nhìn trúng hắn.
Quốc vương gặng hỏi:
- Ngươi có tài gì?
- Quốc vương muốn thần làm gì thần đều có thể.
- Vậy ngươi thấy công chúa thế nào?
- Nhìn nàng bước đi như hoa nở, dung mạo diễm mĩ tuyệt luân, nàng đẹp như vậy, đúng là khiến cho hoa ghen, nguyệt thẹn.
- Quả là lời nói của một vị công tử cao quý. Con gái, đã tuyển chọn ba ngày, con đã nhìn trúng ai chưa?
Công chúa chỉ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng đưa ngón tay về phía Chỉ Tuyền. Hắn đắc ý lấy quạt che miệng rồi cười.
Hắn được giữ lại phủ, để mười ngày sau cử hành hôn lễ.
Tối hôm ấy, hắn thấy nàng trầm tư ngồi ngắm trăng sáng, cố ý lại gần hỏi chuyện:
- Có vẻ nàng rất thích ngắm trăng.
Công chúa quay người lại, nhìn hắn âu yếm một lúc, rồi hỏi hắn:
- Chàng có thắc mắc tại sao ta chọn chàng không?
Hắn nghĩ thầm trong đầu: Chẳng phải vì ta đẹp, lại đa tài hay sao?
Hắn không dám nói thật, đành giả vờ không biết:
- Tại sao vậy?
- Vừa nhìn thấy chàng, ta đã có một cảm giác rất quen thuộc. Trong giấc mơ mỗi đêm của ta, chàng đều xuất hiện. Tuy chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng lại trùng hợp như vậy, ta liền nghĩ, chúng ta đã có duyên kiếp từ rất lâu rồi.
- Thật sự như vậy sao?
- Đúng là như vậy.
Dao Cơ ôm lấy Chỉ Tuyền, hắn bất ngờ nhưng không dám đẩy nàng ra:
- Sau này chàng trở thành phu quân của ta rồi, chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau, có thể chàng chưa thể chấp nhận ta, nhưng sau này nhất định ta có thể khiến chàng thật lòng thật dạ với ta.
Hắn bất giác không nói được gì, im lặng nghe nàng thổ lộ điều thầm kín bao lâu. Đương nhiên hắn cũng chẳng nghe lọt chữ nào, vì hắn đâu có cảm nhận được thứ tình cảm trong sáng thiêng liêng ấy.
Nàng lại hỏi:
- Chàng nhìn trăng xem, rốt cuộc chàng đang mong chờ điều gì?
Hắn nghe câu này mới chợt nhìn lại bản thân, ngoài việc giết chết kẻ thù, hắn còn có dự định gì nữa, vì hắn đã bao giờ tự ngồi lại và hỏi mình muốn gì đâu.
Mười ngày sao đại hôn diễn ra, ai nấy đến đều chúc phúc cho hai người..
Đêm tân hôn, hắn tới thư phòng, vén khăn che mặt, hắn đưa cho nàng một chén rượu:
- Nàng uống đi.
- Không phải chàng nên..
- Nàng uống đi, chúng ta sẽ nói tiếp.
Nàng cứ nghĩ đó chỉ là chén rượu mừng bình thường, nào đâu nó lại có độc. Nàng lăn ngã xuống đất, đau quằn quại, đọc ngấm vào tận xương tủy, đau nhức không thể ngừng, nàng gắng hết sức lực hỏi hắn:
- Tại sao?
- Ngươi hỏi cha ngươi xem. Có thể hắn đã quên, nhưng ta thì không. Cha ta chết dưới kiếm Dao tộc, bị cha ngươi kết liễu. Nay ta cũng phải để hắn chịu cái cảm giác mất người thân. Cha ta mất đi đôi mắt, nay ta cũng phải để ngươi mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng.
Hắn lấy kiếm chém mất đôi mắt của nàng, nàng kêu gào vì đau đớn.
Nàng nói một câu cuối cùng:
- Ta chờ chàng, nhưng cuối cùng lại là chờ kiếm của chàng lấy mất đôi mắt ta.
Nàng chết ngay sau đó.
Hắn bước ra ngoài, nhìn vầng trăng sáng, miệng hỏi: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?