Cuối cùng cũng tới ngày hội bốn năm một lần của núi Côn Luân. Một ngày hệ trọng, vinh dự của toàn bộ môn phái. Hôm nay, trong tất cả hơn một ngàn người tới để thử tài, bái sư, sẽ chỉ có một người được Chu Tiên tôn thượng nhận làm đồ đệ, quả thực quá cạnh tranh nhưng cũng không kém phần gay cấn.
Ngay từ sớm, Di Mịch đã chuẩn bị sẵn sàng, lên đường tới Côn Luân Sơn. Nơi đây hiểm trở, nhưng đối với nàng, đó lại là hi vọng, là niềm vui.
Trong nhân gian, có ai mà không biết tới Chu Tiên tôn thượng, người được mọi người đồn thổi là thần tiên được cử xuống nhân gian để cứu độ chúng sinh, chàng được mọi người tôn sùng hết mực, cũng chính vì thế, ai có thể may mắn được nhận làm đồ đệ của chàng, sau này văn võ đều giỏi, được người người ca tụng.
Di Mịch cũng không ngoại lệ. Tuy nàng là nữ nhân, nhưng lại rất có hứng thú với võ thật, tu luyện thành tiên. Người tham gia đại hội đa số đều là nam nhân, nếu nói tới nữ nhi, thiên hạ được có mấy người ham muốn.
Chờ mãi, cuối cùng cũng tới giờ cử hành đại hội. Hội sẽ được tổ chức thành ba giai đoạn: Một là văn, hai là võ thuật, ba là bình khí.
Mọi đệ tử nếu muốn được nhận, ngay từ trẻ sẽ phải luyện được cho mình một binh khí riêng, uy lực riêng.
Di Mịch có đặc biệt một chút, binh khí của nàng chính là Tửu Sinh Dược.
Lúc trước khi chưa lịch kiếp, nàng có giấy ba đóa Tửu Sinh Dược bên mình, nay mới sử dụng, nhưng tác dụng lại không nhỏ.
Phần thi đầu tiên, là đối đáp, hay còn gọi là văn. Mỗi người sẽ có thời gian là một nén nhang để hoàn thành phần thi. Qua ba trăm người đầu, Chu Tiên đều lắc đầu, tới Di Mịch, chàng vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy quen thuộc, hơn nữa, thấy giữa trán nàng có một ấn gì đó, chàng hỏi:
- Giữa trán người là thứ gì?
- Dạ, ngay từ khi sinh ra Di Mịch đã có ấn này giữa trán, nhìn qua thì giống chiếc quạt, nhưng thật ra là một vầng trăng, có phải làm tôn thượng chướng mắt không?
- Không, ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi tên Di Mịch đúng không? Bắt đầu đi.
- Tôn thượng, nếu đối thơ như bình thường thì hơi kém thú vị rồi. Di Mịch muốn được kể.
- Kể?
- Là những điều mà tiểu nữ biết về Thiên giới ạ.
- Ngươi thân là nữ nhi mà lại mạnh dạn hơn cả đấng nam nhi, được, ta cho phép.
- Đa tạ tôn thượng. Trước tiên, xin hỏi mọi người ở đây có ai biết tới hai vị thượng thần Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên không?
Ai cũng lắc đầu tỏ vẻ bất ngờ, đúng là không ai biết cả, nàng lại dõng dạc nói:
- Thượng thần Hồ Tử Thiên ngay từ khi năm ngàn tuổi đã được thăng làm thượng quan. Tài giỏi từ nhỏ, anh tuấn bất phàm, không ai sánh kịp, là vị thương quan trẻ tuổi nhất tính tới thời điểm đó. Ngài cũng là người đầu tiên từng chịu đủ bảy mươi đạo thiên lôi, sinh tử gần kề nhưng vẫn có thể giữ được tính mạng. Sau này, nhận công chúa Mộng Lạc Yên làm đồ đệ duy nhất, dạy nàng võ thuật, cũng từ ấy mà sinh lòng mến mộ. Về sau, họ trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể được tương phùng bên nhau, cả hai thăng làm thượng thần.
Di Mịch vừa dứt lời, một người đã xen ngay vào nói:
- Hôm nay là đại hội quan trọng như vậy, ngươi lại kể mấy thứ yêu đương vớ vẩn này, còn chưa tính là có thật hay không, nhưng thật sự không nên kể trong đại hội.
- Vị đạo hữu nói vậy là hơi quá rồi. Di Mịch kể vậy một phần là muốn nói về sự tài giỏi của thượng thần Tử Thiên, tình yêu chỉ là phụ, quan trọng là sự khó khăn trùng trình trên con đường thăng làm thần.
Chu Tiên thấy hứng thú với nữ nhân này, liền sai người đuổi tên kia ra vì không đủ hiểu biết, nói năng ngông cuồng, quay sang nói với Di Mịch:
- Câu chuyện của ngươi đúng là kể rất chi tiết, không sai câu nào. Vậy, binh khí của ngươi đâu?
- Di Mịch muốn hỏi tôn thượng, người có biết tới Bách Hoa Lộ không?
- Ta biết. Trên Côn Luân Sơn ta cũng có, tại sao lại hỏi vậy?
- Vậy người đã từng thấy qua đồ đệ uống say tới nỗi ngủ rất nhiều ngày không?
- Đúng là có.
- Côn Luân Sơn có thuốc giải Bách Hoa Lộ không?
- Trước nay có một đóa, được tiên ông tặng cho, nay đã dùng hết.
- Vậy đó chính là bình khí của Di Mịch. Tiểu nữ có năm đóa Tửu Sinh Dược, có thể giải được Bách Hoa Lộ.
Chu Tiên ngạc nhiên. Tửu Sinh Dược đâu phải thứ mà một người phàm có thể có, chắc chắn người này có gì đó kì lạ, chàng hỏi tiếp:
- Ngươi lấy chúng ở đâu?
- Không giấu gì người, Di Mịch đã có năm đóa hoa ngay từ khi còn nhỏ, ở ngay cạnh người tiểu nữ, cùng với ấn Nguyệt này giữa trán, đến tiểu nữ còn không thể giải thích được.
Chu Tiên rất muốn tìm hiểu thêm về nàng, về vết ấn cũng như nguồn gốc của Tửu Sinh Dược, nên tuyên bố nhận nàng làm đồ đệ.