Khi chúng ta trở về Thần Giáo thì Thần cung đang chìm trong biển lửa.
Hải Kỳ cùng tiểu Vân Nhi sớm đã cùng nhau rời đi, trước khi đi mang luôn cả người Huyền Vũ Đường theo. Về việc này ta cũng không có ý kiến, các nàng rời đi cũng tốt, ta đỡ phải phí tâm tư coi chừng.
Trước khi tới chỗ Trịnh Nhã ta cũng đã trừng trị A Hồng cùng A Bạch giả, có mỗi việc giả dạng cho giống cũng bị tiểu bảo bối phát hiện, đúng là vô dụng! Còn chưa kể A Hồng giả dám hùa theo Hải Kỳ tới bắt nạt tiểu bảo bối! Một màn dưới trăng kia nếu ta không sớm ra mặt, không biết tiểu bảo bối đã thương tâm đến mức nào!
Còn lỗi của A Bạch giả chính là dám hùa theo tiểu bảo bối! Hừ hừ, một màn tiểu bảo bối thành thân, còn không phải “nhờ” nàng ta đưa tin về cái Phượng Hoàng Thảo? Cho nên ta liền phong ấn tu vi của cả hai lại một thời gian, cho các nàng về lốt hồ ly! Chừng nào biết hối cải phong ấn mới được giải.
Cho nên a, Bạch Hổ cùng Chu tước Đường… đương nhiên là không có ai quản! Ta cũng đã thu lại Chỉ Tâm thuật, mấy năm qua linh lực của ta ngoài sử dụng bình thường còn phải chia cho hơn năm ngàn thần thức, nếu không đám phàm nhân đó làm sao ngoan ngoãn nghe lời nha? Bằng chứng là ta vừa thu thần thức về, cả đám đã nhao lên làm phản. Ta cũng mặc kệ chúng làm gì, một đường đi “dọn dẹp” nhà của Trịnh Nhã trước. Tới khi trở về, quả nhiên chúng cũng đã “dọn dẹp” Thần cung của chúng ta thật “sạch sẽ”.
“Xem ra Thần cung không ở được nữa rồi.” Tiểu bảo bối ngồi cạnh ta chép miệng, hai hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt nàng. Ta biết nàng đang buồn nha, làm sao ta không hiểu Thần cung chính là “nhà” của tiểu bảo bối, là nơi nàng muốn quay về hơn ai hết chứ?
“Nàng muốn ta dọn dẹp lại không?” Dọn dẹp tất cả, chỉ cần như cũ có hai chúng ta là được. Mấy cái Thần Giáo, giang hồ, võ lâm chỉ là phù du, tiểu bảo bối cũng đã chán rồi, mà ta vốn cũng chẳng cần.
Ta dựng xung quanh cả hai một kết giới tránh lửa, chỗ chúng ta ngồi không xa lắm đám cháy bên kia, hơi nóng tỏa ra thổi xiêm áo tiểu bảo bối bay phất phơ… Là ta sợ tiểu bảo bối bị nóng thôi a.
Bên dưới vẫn còn vang vọng khá nhiều tiếng kháo, những giáo đồ áo đỏ hò nhau đốt lửa đến Bạch Hổ Cung rồi. Hy vọng là đám nhện của A Bạch đã chạy thoát, nếu không nàng ta sẽ nổi đóa cho xem.
Tiểu bảo bối nhíu mày, hẳn là nhìn không vừa mắt. Ta liền vung tay lên, gió lớn từ tay áo tuôn ra đẩy lùi ngọn lửa, từng đợt khí lạnh kéo tới vây quanh toàn bộ ngọn núi, khiến cho đám người bên dưới nhao nhác hoang mang.
“Là đại ma đầu!!”
“Chính là ả!!”
“Ả ở trên cây!”
“…”
“…”
“Đừng có mạnh tay quá. Chỉ cần không để ta thấy bọn họ nữa là được, dù sao cũng là chúng ta nợ họ.” Tiếng của tiểu bảo bối rất nhỏ, nhưng đương nhiên ta vẫn có thể nghe thấy trong tiếng gào thét của đám người bên dưới.
“Tiểu bảo bối… từ bao giờ nàng lại quan tâm tới kẻ khác vậy nha?” Ta phất tay tạo băng khiên chặn lại đao kiếm không ngừng phóng tới.
“Nhiều lời! Ngươi giết người còn chưa đủ?”
“A… trước giờ nàng cũng đâu quan tâm ta giết bao nhiêu…” Băng khiên cắm chi chít đao thương đột ngột rơi xuống, đè lên vài kẻ xui xẻo bên dưới. Tuy nhiên đám người vẫn không ngừng phóng đao kiếm lên đây, băng khiên của ta đã thay đến cái thứ bốn.
“Nhưng giờ ta quan tâm! Mạng của ngươi chỉ còn lại một. Nếu lỡ gây nghiệt quá nhiều bị Thiên Lôi đánh thì phải làm sao!?”
“Hả… Cái đó… Cho mười cái mạng bọn chúng cũng không dám…” Ta nhỏ giọng lầu bầu, đám Thiên Giới thấy ta tránh còn không kịp, Thiên Lôi muốn điên mới dám đánh ta… Nhưng ta rất vui nha! Tiểu bảo bối là đang quan tâm ta! Băng khiên thứ tám lại rơi xuống.
Dưới ánh mắt hoa đào lạnh lẽo của tiểu bảo bối… Ta vẫn là giơ tay đầu hàng. Quản đám người phiền phức này làm gì, ta tùy tiện gọi một ngọn gió đưa hết chúng xuống chân núi! Hừ, dưới đó đương nhiên không giống như bên trong Thần cung hiền hòa vô sự, cạm bẫy trùng trùng mấy năm qua Hải Kỳ sắp xếp… Chắc cũng chẳng ai gỡ đi, chúng có chết cũng không phải do ta giết à nha.
***
Ta dọn dẹp lại sơ sơ vài chỗ, búng tay một cái lửa liền tắt, nhưng xem ra vách tường cùng đồ đạc cháy đen thế này thì cũng không dùng được nữa rồi. Quy mô của Thần Giáo trong lúc ta không để ý đã mở rộng hơn gấp mười lần, chúng ta cũng chẳng cần ở nhiều như vậy, tùy tiện dựng lại khuôn viên Thần cung trước kia ta cùng tiểu bảo bối ở là đủ.
Buổi tối lúc ta đang vận khí lại một lần thì tiểu bảo bối bước vào, trên tay còn bưng một nồi cháo gà thơm nức mũi cùng mấy cái bánh bao tròn tròn… Vốn thân thể ta cho dù có không ăn cũng sẽ không bao giờ đói, nhưng từ khi nhập chung với Lưu Diệp, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là bụng lại tự động réo cồn cào…
Đồ con heo Lưu Diệp!
Tiểu bảo bối bận rộn sắp bát đũa lên bàn cũng không có thèm nhìn lên, chỉ trực tiiếp gọi ta. “Tới ăn một chút.”
“Ách… Ta mới nhập tọa có một lúc, lại quên mất bữa tối cho nàng…”
“Ta có trách ngươi sao?” Tiểu bảo bối liếc mắt nhìn ta một cái.
“Không có… Là ta suy nghĩ chưa chu toàn…”
“Ngươi suy nghĩ chu toàn thì đã không tự mình rước họa lớn như ta vào người.”
“Nào có… Là ta cam tâm tình nguyện…”
“Nhiều lời!” Dù nàng mắng ta nhưng vành tai lại chậm rãi đỏ lên…
“Tiểu bảo bối nấu thật thơm nha…” Bằng chứng là nước miếng của ta không ngừng đưa lên miệng nè, khiến ta thật khó khăn nuốt xuống!
“Dẻo miệng! Còn không mau tới đây ăn?”
“Tới liền tới liền!”
Húp một bát cháo, cắn một miếng bánh, ta cảm thán. Cái gì năm vạn năm trong Vô Gian Địa Ngục, được ăn đồ của tiểu bảo bối nấu như thế này, trả giá mười vạn năm nữa ta cũng không hối tiếc!