- Đúng thế, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán sao không đến trấn thủ phía sau Vu tộc, một khi thấy có người muốn bỏ chạy liền giết ngay không tha.
Dao Quang nghĩ một lát liền làm theo ý kiến của Dương Thiên.
Đưa mắt tiễn hai người rời đi, Bắc Phong lại nói:
- Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ngươi không phân cho ta nhiệm vụ nào vậy.
Thấy Bắc Phong vẻ mặt không vui, Dương Thiên cười nói:
- Ai dám khiến Bắc đại hiệp nhọc sức.
Bắc Phong hừ giọng nói:
- Đừng làm bộ làm tịch với ta, ngươi vừa dùng lời lẽ nghiêm chỉnh, không cho ta một chút thể diện, bây giờ lại cười như vậy, ngươi cho ta là trẻ lên ba chăng?
Dương Thiên cười đáp:
- Nào dám, ta ít ra cũng coi ngươi được năm tuổi.
Nói rồi bóng hình loáng lên đã bay cao chục trượng.
Bắc Phong hừ nhỏ một tiếng, mắng:
- Ngươi đợi đấy, khi mọi chuyện ở đây đã kết thúc, ta mới kiếm ngươi tính sổ.
Trong một sơn cốc, Văn Bất Danh, Tư Đồ Thần Phong, Ân Hồng Tụ, Đồ Thiên đang nói chuyện. Đột nhiên, trên không bốn người ánh bạc lóe lên, Khiếu Thiên đột nhiên xuất hiện.
Thấy vậy, Văn Bất Danh hỏi:
- Tình hình bên đó thế nào rồi?
Khiếu Thiên đáp:
- Bây giờ nhân số Yêu vực nhiều, chiếm được thượng phong, Dương Thiên bảo ta đến gọi các vị xông vào chia cắt đại quân Yêu vực từ phía sau để phân tán binh lực bọn chúng, tiện cho cao thủ Vu tộc phản công.
Tư Đồ Thần Phong hỏi:
- Lần này gần như chỉ để phân tán sức chú ý của đại quân Yêu vực chăng?
Khiếu Thiên nói:
- Phân tán sức chú ý là một mặt, mặt khác chính là tiêu diệt bọn chúng, nhưng không được để lộ quá rõ ràng, tốt nhất là cách xa Hắc Sát Hổ Vương. Bởi vì lần này ra tay, tốt nhất các vị không cần phải đi đến đó cùng nhau, để lại một bộ phận thực lực ở đây để tiện dụ địch thâm nhập.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyện này ta hiểu rõ, bây giờ ta dẫn một trăm đệ tử tiến đến, còn lại những người khác lưu ở đây.
Nói rồi lập tức hành động, triệu tập một trăm cao thủ liên minh xuất phát.
Ngự khí lướt đi bay tầm thấp dưới đất. Văn Bất Danh dẫn cao thủ liên minh nhanh chóng vượt qua năm ngọn núi, tiến được chục dặm đến lân cận một thung lũng dưới chân núi Đại Vụ phong.
Phía trước, âm thanh chém giết rung trời, vài trăm cao thủ Yêu vực ảo hóa thành Yêu vật tung hoành qua lại trong đáy cốc, giao tranh kịch liệt với Vu tộc phục trang kỳ dị man di, hai bên hỗn chiến tạo bên không ít sương mù cùng với những âm thanh kêu rống thảm thiết.
Dò xét phía trước, Văn Bất Danh nhanh chóng phát hiện được Hắc Sát Hổ Vương đang giao chiến với một cao thủ Vu tộc kịch liệt khủng khiếp, khó mà phân được cao thấp.
Thấy vậy, Văn Bất Danh hơi kinh ngạc, nhưng ông lập tức hiểu được Đại vu sư đó của Vu tộc thật có thực lực kinh người.
- Chuyến này chỉ dụ địch, vì thế các ngươi sau khi lao ra, nhớ kỹ chỉ tìm yêu vật mà ra tay, hơn nữa còn liên tục chú ý mệnh lệnh của ta, hiểu rõ chưa?
- Hiểu rõ.
Các đệ tử đồng thanh đáp lại, sau đó liền xông thẳng đến.
Văn Bất Danh không ra tay ngay, ông quan sát tình hình trong cốc, thấy cao thủ liên minh tiến vào nhanh chóng khiến yêu vật chú ý, trong lòng không khỏi khẩn trương, nhất thời tập trung toàn bộ tinh thần.
Giây lát, trăm cao thủ liên minh đã khiến đối phương chú ý toàn bộ, Văn Bất Danh lập tức phát ra tiếng kêu rút lui.
Đến lúc này, cao thủ liên minh nhanh chóng thối lui, phía sau rất nhiều yêu vật gào thét đuổi theo.
Phát hiện tình hình này, Hắc Sát Hổ Vương hơi bất ngờ, nhưng càng phẫn nộ hơn, gào thét lớn:
- Giết hết bọn chúng, một người cũng không được thả.
Cao thủ Yêu vực nghe vậy, lập tức phân ra một bộ phận cao thủ đuổi theo.
Trong cốc, cao thủ Vu tộc quan sát thấy cảnh này, vội vàng nắm lấy cơ hội toàn lực phản kích, khi khoảng cách nhân lực đã giảm nhỏ, bọn chúng lập tức vãn hồi được tình thế nguy hiểm.
Như vậy, giao chiến càng thêm kịch liệt, Vu thuật quỷ bí đấu với Yêu thuật tà ác khiến trong cốc chướng khí khói đen ngập đầy, sương khói đen ngòm tản khắp nơi.
Tiếng kêu thảm, chém giết liên tục không ngừng, tiếng gào giận dữ, rú rít không dứt.
Thời gian, kiếp số sống chết, thực lực chuyển thành kết quả cuối cùng.
Khi tiếng quát tháo chói tai giảm bớt, sương khói trong cốc dần tan đi, vốn trên ngàn cao thủ lúc này đại bộ phận đã tan thành những mảnh, gần như chỉ còn chục cao thủ đang giao chiến đến cuối cùng.
Trong cốc, Hắc Sát Hổ Vương gào rít giận dữ, hắn một mình giao chiến với ba Vu sư, áp lực vô cùng trầm trọng.
Bốn bề, mười cao thủ Yêu vực nghênh chiến với sáu cao thủ Vu tộc cùng với hai Vu sư, tình hình kịch liệt dị thường, nhưng ai cũng không chịu bỏ chạy.
Sự mạnh mẽ của yêu vật, tà ác của Vu tộc, hai bên giao chiến sống chết, tình hình càng thêm thảm liệt kinh hồn, trong cốc diễn nên một trận tranh đấu tàn khốc.
Ở chỗ khác, Văn Bất Danh thống lĩnh trăm cao thủ đã thành công dẫn dụ gần ba trăm yêu vật, hai bên di chuyển rất nhanh, đến một cốc hẹp ngoài mười dặm, gặp phải cao thủ liên minh chờ đợi đã lâu.
Trận chiến này kết quả tất nhiên liên minh thắng lợi, nhưng quá trình lại thảm liệt vô cùng, liên minh tổn thất gần hai trăm cao thủ. Điều này khiến cho thắng lợi rõ ràng có phần đau thương, kết quả khiến người ta đau lòng.
Giữa không trung, Dương Thiên chăm chú quan sát tình hình bên dưới, nhẹ giọng nói:
- Mọi thứ đều toại nguyện, tiếp theo chúng ta chờ đợi đến lúc cuối cùng.
Bắc Phong lên tiếng:
- Thực lực Hắc Sát Hổ Vương phi phàm, nếu hắn muốn bỏ chạy, chúng ta không dễ cầm giữ hắn được.
Dương Thiên điềm nhiên đáp:
- Hắc Sát Hổ Vương tính cách kích động, thất bại lần này đả kích hắn rất lớn, nếu hắn không tiêu diệt cao thủ Vu tộc làm sao còn mặt quay về được đây?
Bắc Phong lên tiếng:
- Như vậy, cục diện hai bên đều thương vong là chắc chắn.
Dương Thiên cười nói:
- Nhìn xem không phải sẽ biết sao?
Trong cốc, Hắc Sát Hổ Vương thân thể chớp động nhanh chóng, hai tay múa lên yêu khí hội tụ hóa thành cột gió mạnh mẽ, theo sự khống chế của hắn như rồng bay lượn chống cự lại tiến công của ba Vu sư.
Bên ngoài, một Vu sư lúc này mở miệng nói:
- Giằng co như vậy hẳn bất lợi cho chúng ta. Hay là cố gắng nhanh chóng giết người này để viện trợ người khác, như vậy kết thúc trận chiến này.
- Được, chúng ta toàn lực ra tay.
Còn đang nói, hai Vu sư còn lại bay lên, tứ chi múa loạn giữa không trung, miệng hô hoán những tiếng lạ khó hiểu, toàn thân ánh âm u hiện lên, ảo hóa khá nhiều độc vật lân cận bao vây lấy chuyển động của Hắc Sát Hổ Vương.
Phát hiện tình hình biến đổi, Hắc Sát Hổ Vương biết thời điểm quan trọng đã đến, vì thế quát to một tiếng, khí thế toàn thân phóng ra, cả người ngạo nghễ giữa không trung giận dữ nhìn ba Vu sư.
- Đến đây, cho các ngươi biết được uy nghiêm của bản vương.
Hai tay giơ cao, thành thế chống trời, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng dồn theo hai tay phóng ra hình thành một vầng mây đen ngòm trên đỉnh đầu, trong đó chớp giật sấm gào, tiếng hổ gầm khắp núi non.
Vầng mây này vừa hiện ra, bóng hổ biến ảo ngàn vạn, trong phương viên trăm trượng dòng khí ngưng đọng, tạo thành một không gian đặc biệt yêu khí rất mạnh với hắn làm trung tâm.
Ở bên trong đó, hai Vu sư đang thi triển pháp thuật kêu lên kỳ quái liên tục, vừa gia tăng tốc độ thi triển pháp thuật, vừa chống lại kình khí Hắc Sát Hổ Vương đang thu nhỏ lại.
Lúc này, giữa ba người hào quang luân chuyển, hai Vu sư khí mạch kết lại, cùng nhau chống lại sự áp bức của Hắc Sát Hổ Vương.
Chỉ còn lại một Vu sư mở miệng trước đó lại ngưng thần bất động, thân thể tạo thành thế giương cung bắn chim điêu, lòng bàn tay ánh âm u mờ hiện, dần dần ngưng tụ thành một cây cung màu đen cùng với một mũi tên màu đỏ sậm.
Khí thế gia tăng, chân nguyên chuyển chín vòng. Khi Hắc Sát Hổ Vương sức mạnh toàn thân gia tăng đến mức cực hạn, chỉ thấy thân thể hắn đột nhiên trở nên to lớn, cả người hóa thành một con hổ khổng lồ cả chục trượng, vừa ngửa lên trời rống dài phát ra âm thanh rung hồn phá phách, vừa vẫy đuôi cuốn lên sóng khí kinh khủng.
Lúc này, mây gió điên đảo, con hổ đen to lớn hệt như vua của vạn thú, sau khi rống dài liền cúi đầu mở trừng mắt giận dữ, miệng phát ra một cột sáng đường kính hơn trượng bắn thẳng về phía hai vị Vu sư đang làm phép.
Đối mặt với công kích của Hắc Sát Hổ Vương, hai Vu sư kêu lên kỳ quái như sấm, Vu thuật quỷ bí hình thành bên ngoài thân tầng tầng phòng ngự ngăn cách tiếng hổ gào đột kích, hơn nữa còn hóa thành vài chục con độc vật bao gồm ong độc, rắn độc, mối độc phát động thế công dày đặc.
Thấy vậy, hổ đen gào lên một tiếng, toàn thân run lên liền phát ra một vòng ánh sáng đánh tan những con độc vật đó.
Bên nay, hai Vu sư thân thể quay qua lại né tránh cột sáng do hổ đen phát ra, hai người thân thể dựa lưng vào nhau, bốn tay quấn lại hình dạng rất ma quái nhưng lại bộc phát khí thế kinh người, chớp mắt đã tràn ra phương viên vài dặm.
Phát hiện nguy hiểm, hổ đen điên cuồng gào thét giận dữ, không hề có một chút thối lui mà là lại chọn cách liều mạng, vừa xông thẳng đến hai Vu sư, vừa mở miệng phát ra một luồng hào quang.
Như vậy, giữa không trung hổ đen gào dài, một cột sáng như kiếm chém đến bao trùm hết hai Vu sư. Thấy vậy, hai Vu sư coi như không, hai tay bắt chéo bắt pháp quyết cổ quái, thân thể tự động xoay tròn phát ra làn sáng quỷ bí màu xanh lục thẫm, hơn nữa còn khuếch tán nhanh chóng.
Rất nhanh, cột sáng do Hắc Sát Hổ Vương phát ra gặp phải làn sáng sắc xanh lục thẫm, hai bên hòa tan lẫn nhau, đan xen vào nhau, dung hợp thành một vầng mây sáng màu đỏ như máu, không ngừng bành trướng to lên giữa hai bên, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến điểm giới hạn, hóa thành cuồng phong điên cuồng hoang dã bao trùm bốn phương.
Lúc này, Hắc Sát Hổ Vương đã xông đến bên hai Vu sư, toàn thân ánh đen hội tụ hóa thành một lưỡi đao ánh sáng chém ngang. Hai Vu sư hoàn toàn không né tránh, thân thể xoay tròn nhanh chóng tạo nên lực ly tâm rất lớn, phối hợp với Vu thuật quỷ bí hóa thành một cột khí sắc xanh lục thẫm, hệt như cánh tay quỷ quấn lấy thân thể to lớn của Hắc Sát Hổ Vương.
Như vậy, khi đao ánh sáng chém đến, sức ly tâm xoay tròn bên ngoài thân thể hai Vu sư hơi hơi rung động, làm tan biến sức mạnh của đao ánh sáng.
Giữa không trung, thân thể Hắc Sát Hổ Vương không ngừng lắc lư, hắn trong lúc giẫy dụa, tuy lửa giận bừng bừng nhưng lại không cách nào thoát được sức mạnh quỷ bí đó, bị khóa chết tại chỗ.
Lúc này, còn một Vu sư giữ thế đã lâu thấy thời cơ đã đến, lập tức quát to một tiếng, âm thanh lạnh lùng tàn khốc vô cùng truyền khắp bốn phương.
- Cửu u chi lực, câu hồn nhiếp phách, hóa vi nhất tiễn, thương khung vẫn lạc! (1)
Nói rồi tay phải buông ra, mũi tên ánh sáng đỏ như máu bắn ra cùng với sức mạnh chấn động núi sông, chớp mắt đã rạch ngang không trung.
Thời khắc đó, Hắc Sát Hổ Vương ánh mắt hơi động, một chút ngạc nhiên cùng với thê lương và bất cam mờ hiện trong mắt của hắn.
Tiếng kêu thảm cùng với tiếng gào rống giận dữ, vào lúc sống chết, Hắc Sát Hổ Vương gào lên một tiếng điên cuồng, ý niệm cố chấp nồng đậm vạch mây ngưng trời tăng cường cho một đao ánh sáng hắn phát xuất trước đó chém đứt lập tức hai Vu sư.
Ghi chú:
(1) Cửu u chi lực, câu hồn nhiếp phách, hóa vi nhất tiễn, thương khung vẫn lạc! = Sức mạnh Cửu U, câu hồn đoạt phách, hóa thành một mũi tên, bắn rụng trời đất!