Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 108: Vô Tâm Xảo Ngộ



Nhãn thần biến đổi, thiếu niên lập tức có phản ứng, hữu thủ cầm chắc thanh gỗ điểm xuống đất mượn lực phi thân vào rừng. Cứ thế nhanh chóng tiến sâu vào rừng thẳm, bất chợt chàng trông thấy một thiếu nữ giữa thinh không. Định thần nhìn lại, thì ra nàng đang đứng trên ngọn một cây đại thụ, phía dưới có một con mãng xà dài năm trượng quấn quanh thân cây đang há cái miệng đỏ lòm, nương theo thân cây từ từ trườn về phía cô gái."

Thân cây đại thụ lắc lư một cách dữ dội dưới sức nặng của con mãng xà, làm cho thiếu nữ nọ như thân liễu trước gió không ngừng đung đưa. Chỉ thấy thiếu nữ ước chừng khoảng mười tám mười chín tuổi, quần áo sặc sỡ đang thất thanh kêu cứu, cố gắng lùi khỏi con mãng xà đang ráo riết tìm cách tiến lại gần càng xa càng tốt."

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô gái, hiện lên trước mắt thiếu niên là một tuyệt thế giai nhân khiến cho chàng không khỏi rung động. Làn da nàng trắng như bạch ngọc, ngũ quan thanh tú, đôi mắt trong xanh như mặt nước hồ thu. Đôi mắt đó lúc này đang đong đầy sự sợ hãi nhưng vẫn không mất đi vẻ quyến rũ mê người. Đôi môi hồng mơn mởn khẽ lay động phát ra chuỗi giai điệu êm dịu lay động lòng người. Sống mũi nhỏ thanh tú, lúm đồng tiền hai bên má càng tăng thêm vẻ hấp dẫn của khuôn mặt. Trên mái tóc cài nghiêng nghiêng một đóa hoa ngũ sắc ánh lên những tia quang hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời. Thân thể thon thả yểu điệu, y phục bó sát người càng làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ thu hút ánh mắt chàng trai xa lạ.

Trong lúc chàng thiếu niên đang còn say sưa chiêm ngưỡng sắc đẹp của thiếu nữ nọ thì con mãng xà đột nhiên nhắm nàng phóng tới. Thét lên kinh hoàng, nàng hốt hoảng lùi lại mà quên rằng mình đang ở trên cây, chân bước hụt vào khoảng không, thân thể liền rơi xuống đất. Con mãng xà vẫn không buông tha, phóng theo cô gái, cái đầu lắc lư như muốn ăn tươi nuốt sống nàng."

Khi nó sắp chạm vào người nàng thì chàng thiếu niên áo xanh vội phóng lên ôm ngang eo nàng đưa ra xa. Cùng lúc hữu thủ huy động thanh gỗ đánh ra với lực đạo mạnh mẽ kèm theo kình phong rít gió, nhắm thẳng vào đầu quái xà mà quất tới. Mượn lực phản chấn chàng ôm nàng nhẹ nhàng hạ xuống cách đó ba trượng, sau đó cấp tốc chạy về phía bìa rừng. Bị một đòn chí mạng, quái xà rống lên thảm thiết, thân thể to lớn nhanh chóng đổ xuống một cách bất lực. Sau tiếng rống thê thảm đó mọi vật đều chìm vào im lặng. Điều kỳ lạ là con mãng xà khổng lồ như thế đã bị một thanh gỗ nhẹ nhàng đánh chết tươi, thật khó mà lý giải nổi."

Thiếu niên mang cô gái rời khỏi hiện trường năm dặm thì phát hiện con mãng xà không truy theo, chàng bèn dừng lại và để nàng ta xuống. Thoáng thấy hai má cô gái ửng hồng e thẹn, chàng nhẹ nhàng hỏi:"

- Cô nương không việc gì chứ? Con quái vật kinh tởm kia có làm cô sợ không?"

Duyên dáng nhìn hắn, ánh mắt nàng chợt có một tia kỳ lạ, vội dời mục quang sang chỗ khác nàng nói khẽ:"

- Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ quả thật bị con mãng xà làm cho hoảng sợ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."

Nhẹ nhàng mỉm cười, thiếu niên liền nói:"

- Như vậy thì tốt, ta cũng yên tâm khi chia tay. Cô nương nên nhớ kỹ bài học này, từ nay đừng bao giờ đặt chân đến những nơi rừng sâu núi thẳm như vậy nữa. Hiện giờ cô đã bình an vô sự, ta cũng nên cáo từ. Bảo trọng."

Thiếu niên nhìn nàng một lần nữa rồi mới quay đầu bước đi."

Thiếu nữ không khỏi sững sờ, không ngờ chàng thiếu niên kia có thể không nói lời nào đã vội từ giã. Nhìn theo bóng nhân ảnh đang khuất dần của thiếu niên nhãn thần nàng thoáng một nét cười kỳ lạ rồi lập tức biến mất. Vội vàng đuổi theo sau, rồi giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ cất lên:"

- Xin hãy đợi đã, sao công tử chẳng cho biết huynh là ai để ta còn có thể báo đáp? Với lại sau khi cứu người, huynh lại nỡ bỏ rơi một cô gái yếu đuối như ta tại nơi hoang sơn dã lãnh này mà đi hay sao? Chẳng lẽ đó là hành động của một anh hùng hảo hán, một vị võ lâm đại hiệp?"

Nhìn lại cô gái, thiếu niên cười lãnh đạm nói:"

- Ta là ai thật sự quan trọng vậy sao, ta chẳng qua chỉ là một gã lang thang ngao du thiên hạ tình cờ gặp gỡ trong đời cô, cô bất tất phải bận tâm như vậy.Ta chẳng phải là anh hùng hảo hán, cũng chẳng phải là đại hiệp võ lâm gì. Sở dĩ ta bày tỏ hết mọi việc với cô là tại ta sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Cho dù cô muốn báo đáp cũng không được mà ta cũng không cần điều đó, thiết nghĩ cô cũng nên minh bạch và quên chuyện này đi thì hơn."

Thoáng ngẩn người, thiếu nữ ngạc nhiên thốt:"

- Sao lạ vậy, hành động của huynh thật trước sau bất nhất. Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, lúc nãy thì huynh nhân từ không nỡ nhẫn tâm nhìn ta chết nên cứu ta, vậy sao bây giờ lại bỏ ta bơ vơ một mình ở chốn này. Nếu ta lại gặp phải tình trạng như vừa rồi liệu có thoát khỏi bị quái vật ăn thịt hay không? Như vậy há lòng nhân từ của huynh chẳng uổng phí cả hay sao?

Ngừng một chút, nàng tiếp tục:"

- Nếu như lúc nãy đã không đành lòng để ta chết thì huynh không nên bỏ ta lại một mình như vậy. Xung quanh đây một bóng người cũng không có, thử hỏi ta làm sao bình yên mà thoát khỏi chốn này được?"

Nhìn cô gái, ánh mắt thiếu niên nọ có phần nghi hoặc lộ rõ vẻ thần bí mà người khác khó mà hiểu được. Im lặng khá lâu, cuối cùng thiếu niên cũng lên tiếng:"

- Rốt cuộc là cô chỉ muốn ta đưa cô đến một địa điểm an toàn thôi phải không? Nếu vậy cô hãy đi theo ta, khi đến nơi có người chúng ta sẽ lập tức chia tay."

Nói xong, chàng lập tức xoay người bước đi không nói lời nào."

Nhìn theo bóng chàng thiếu niên, thiếu nữ nở một nụ cười duyên dáng nói:"

- Huynh thật là thông minh, đã đoán được chính xác tâm tư của ta. Ta quả thật đang rất sợ, trước tiên cứ theo huynh rời khỏi chốn này đã rồi sau sẽ tính tiếp."

Vừa nói nàng vừa vội vã bước theo sau, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gã. Chỉ nghe giọng cười duyên dáng chứa đựng vài phần đắc ý của nàng thoảng trong làn gió nhẹ, tan biến dần về cuối con đường mòn hoang vắng."

Ra tới đường cái, thiếu niên quay qua thiếu nữ đi bên cạnh nói:"

- Chúng ta đã ra tới quan đạo, từ đây chắc cô nương đã biết đường đi, chúng ta cũng nên chia tay ở đây thôi. Chúc cô nương thượng lộ bình an!"

Lãnh đạm quay người đi, chàng cứ thế xuôi theo quan lộ mà tiến thẳng."

Nhìn ánh mắt khẽ đảo, dường như thiếu nữ đang suy nghĩ về điều gì đó, khóe miệng nàng chợt hiện một nụ cười thần bí rồi vội vàng đuổi theo chàng thiếu niên kia. Đuổi tới nơi, nàng nghiêng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của chàng, cái mũi xinh xắn nhướng lên, nói:"

- Huynh thật là một người cổ quái hết sức, đưa ta tới đây rồi huynh bỏ đi chẳng thèm ngó ngàng gì nữa, thật là vô trách nhiệm. Mà huynh một chút lễ mạo cũng chẳng có, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp như ta thì ít nhất huynh cũng phải tỏ vẻ ngưỡng mộ chứ, vậy mới phải phép chứ! Trông huynh cũng đâu phải là loại người vô văn hóa, không biết lý lẽ nhỉ!"

Thiếu niên chỉ thoáng nhìn nàng rồi tiếp tục bước đi mà chẳng buồn trả lời. Trên gương mặt anh tuấn của chàng, thiếu nữ có thể thấy được một thoáng trầm ngâm tựa như chàng đang mang tâm sự nặng nề không thể cởi bỏ được. Nhìn chàng thiếu niên với một vẻ kỳ lạ, thiếu nữ chạy lại chộp lấy thanh gỗ trong tay chàng và nói:"

- Huynh tưởng không nói gì là xong sao, ta sẽ lấy thanh gỗ này để phạt huynh tội dám không trả lời. Hừ! Cái thanh gỗ này dùng để đuổi lũ chó hoang chắc là rất tốt."

Dừng lại nhìn cô nàng, gương mặt chàng thiếu niên đã mang một vẻ khó mà kiên nhẫn hơn được nữa, nhẹ giọng nói:"

- Vị cô nương này, không phải cô đã quên rằng ta đã cứu cô đấy chứ? Cô chẳng những không cảm kích lại còn gây rối cho ta nữa, sao cô có thể ngang ngược như vậy?"

- Chuyện này sao có thể tính toán vào đó được, chẳng phải ta không cảm kích huynh mà vừa nãy huynh đã nói không cần ta phải cảm kích đó sao? Ta không cần biết, cái vẻ thờ ơ của huynh làm ta chẳng dễ chịu chút nào, hiện tại ta nhất định đi theo huynh xem thử chẳng lẽ ta đáng ghét tới mức huynh không thèm quan tâm tới ta. Đương nhiên huynh có thể đi nhưng thanh gỗ này ta sẽ giữ, nếu không ta với huynh cứ thế mà chia tay thì đâu có được."

Với dáng vẻ không biết sợ trời đất là gì, bộ mặt xinh đẹp ấy vênh lên nhìn chàng đầy duyên dáng. Ngạc nhiên nhìn dáng vẻ vừa dễ thương vừa ngang ngạnh ấy, bộ mặt lãnh đạm của thiếu niên không kìm được xuất hiện nét hoạt kê, liền nhỏ nhẹ nói:

- Hành động đó của cô nương là hành vi của một cô gái nên làm trước mặt nam nhân sao chứ? Một hoàng hoa khuê nữ sao có thể có thái độ như một tiểu hài chưa lớn như vậy."

Nói xong liền cố tình hướng ánh mắt dò xét lên người thiếu nữ, nét mặt như chợt nhận ra điều gì đó. Biến sắc, thiếu nữ vội vàng kiểm tra lại y trang, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới xem có chỗ nào bất nhã hay không. Nhìn một lượt không thấy có gì thất thố, nàng liền quay sang thiếu niên mắng:"

- Ê, huynh đang nhìn cái gì vậy. Cái ánh mắt đáng ghét của huynh sao có vẻ cổ cổ quái quái làm sao đó, thật ghét quá đi!"

Khẽ cười, thiếu niên vội nói:"

- Ha... Không có gì! Không có gì! Thì ra bây giờ ta mới biết cô không còn nhỏ nữa!"

Trợn mắt nhìn chàng thiếu niên, cô gái trách:"

- Hứ! Một đại mỹ nhân đứng trước mặt mà cũng không nhận ra, huynh quả là không có mắt. Chắc mắt huynh nhiều ghèn quá nên mờ rồi."

Nghe cô gái nói, thiếu niên không nhịn được mỉm cười, tựa như bị nét yêu kiều của nàng làm cho xúc động. Chỉnh dung, chàng nhìn quanh một vòng rồi lãnh đạm nói:"

- Thời gian đã không còn sớm nữa, nếu cô nương không sợ theo ta gặp nhiều gian khổ thì chúng ta khởi hành thôi."

Nói xong không đợi thiếu nữ đáp lời, nhằm phía trước mà cất bước. Thiếu nữ nghe thấy lời này liền ngẩn ra nhưng sau đó liền minh bạch, bất chợt cao hứng bật cười."

Trên đường đi, thiếu nữ ríu rít như chim sơn ca tìm mọi cách làm cho thiếu niên mở miệng nói chuyện. Nhưng thần tình chàng lúc nào cũng trầm tịch, chỉ nhìn về phía nàng vài lần. Lúc này, chàng phát hiện phía trước mặt là một tửu điếm nhỏ, nhìn thiếu nữ đang nở nụ yêu kiều đầy hân hoan bên cạnh, ánh mắt thoáng hiện nét trầm tư."

- Tại sao ta lại dẫn nàng theo, có phải chỉ là không chủ đích, hoặc do vẻ ranh mãnh đáng yêu của nàng quyến rũ nên đã không cưỡng lại được phải dẫn nàng đi cùng- , thiếu niên cũng thầm cảm thấy khó hiểu trước hành động của mình. Thật ra chuyện này là đúng hay sai, chàng cũng không thể phân biệt rõ ràng. Trên đời đâu phải lúc nào cũng chỉ để ý đúng hay sai, có phải chăng?"

Bước vào tửu điếm, giờ này đã sắp giữa trưa nên thực khách đã ngồi đầy các bàn. Thấy có một bàn còn trống thiếu niên liền bước lại, bỗng một thân ảnh nhoáng lên không một tiếng động, nhìn lại thì người đó đã chiếm mất cái bàn."

Ngạc nhiên nhìn nhân vật vừa xuất hiện sắc mặt thiếu niên hơi thay đổi, nhưng thiếu nữ bên cạnh đã trừng mắt kêu lớn:"

- Ê, bọn ta tới trước mà. Hãy nhanh trả bàn lại cho bọn ta, sao ngươi có thể chiếm chỗ một cách vô lý như vậy được."

Chỉ thấy nhân vật mới đến ước chừng bốn mươi tuổi, thân vận nho y, khuôn mặt toát lên vẻ nho nhã khiến người nhìn rất dễ phát sinh hảo cảm. Vậy một nhân vật như hắn sao có thể thình lình chiếm bàn của người khác, điều này quả là bất khả tư nghị."

Nhìn lại hai người, nho y trung niên tươi cười nói:"

- Sai rồi! Sai rồi! Cái bàn này ta ngồi trước, sao có thể nói là của nhị vị được. Nếu hai người không tìm thấy bàn trống thì ta đây cũng rất rộng lượng, chẳng hẹp hòi gì mà không nhường cho một nửa cái bàn này."

Thiếu nữ mặt đỏ tía tai, mặt ngọc ửng hồng lộ ra nét ngây thơ lẫn ngang ngạnh vẫn tiếp tục chu cái mỏ xinh xinh:"

- Ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý, cái bàn này rõ ràng bọn ta đến trước đang chuẩn bị ngồi, ngươi bỗng đâu xuất hiện thình lình chiếm mất. Bây giờ ngược lại còn tỏ vẻ rộng lượng nhường cho bọn ta một nửa, có đâu lại vô lý như vậy. Đáng lẽ ngươi phải đứng lên trả bàn lại cho bọn ta mới đúng.

Còn thiếu niên trong lòng có hơi ngạc nhiên, ánh mắt nghi hoặc nhìn vị nho y trung niên trước mặt. Nhẹ nhàng can ngăn thiếu nữ, chàng ta bình tĩnh nói:"

- Chỉ là ngồi dùng bữa thôi mà, cũng chẳng có gì phiền phức cả. Nói rồi thiếu niên bảo nàng ngồi xuống."

Dời mục quang sang thiếu niên, trung niên nhân nhẹ nhàng nói:"

- Vị tiểu huynh đệ đây thật là tuấn tú chả trách ngươi lấy được một nương tử xinh đẹp như vậy, chắc hẳn đã làm cho không ít chàng trai trẻ phải hâm mộ. Chỉ là vị nương tử này hơi hung dữ, sau này nếu ngươi có thời gian hãy dạy dỗ lại cô ta cho phải phép, như vậy sẽ tốt hơn."

Nói xong đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn thiếu nữ mà cười, nhãn thần chứa đựng vài phần tiếu ý."

Thiếu nữ nghe vậy liếc nhìn thiếu niên, gương mặt yêu kiều tựa như thừa nhận lời trung niên nói họ là một đôi phu thê là chính xác vậy. Phần thiếu niên thần sắc vẫn dửng dưng, nhẹ nhàng nói:"

- Huynh đài đây y phục bất tục, nhất định lai lịch chẳng tầm thường. Dám hỏi, lão huynh có thể cho biết mình từ phương nào đến chăng? Còn vị cô nương đây thì huynh đã nhận định lầm rồi, chúng tôi chỉ mới quen biết hôm nay thôi, thậm chí cả tên của nhau cũng còn chưa biết."

Ngạc nhiên, trung niên nhân nhìn hai người nói với vẻ không tin:"

- Ta mà lại có thể nhìn nhầm được ư! Không lý nào, ta luôn tự tin vào cặp mắt nhìn người của mình mà, kỳ lạ thật!"

Chắc lưỡi tiếp lời:"

- Thôi, chuyện này coi như không tính nữa, ta nói về chuyện khác đi. Lần này chúng ta cùng tranh giành một cái bàn, cũng coi như hữu duyên, ta sẽ cho các người biết tên ta. Ta vốn họ Văn, tên Bất Danh nên được một số bằng hữu đặt cho hiệu Nho Y Bất Danh. Còn vị tiểu huynh đệ đây toàn thân hào quang ẩn hiện, với tuổi của huynh đệ thì thật đáng kinh ngạc, chắc cũng chẳng phải nhân vật đơn giản."

Trong lòng thoáng chấn động nhưng rất nhanh chóng thần sắc đã trở lại bình tĩnh, thiếu niên nhìn quanh một lượt rồi cười nói:"

- Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt đang vân du thiên hạ mà thôi. Tên tuổi bất quá cũng chỉ để gọi, nếu huynh đã muốn một cái tên thì huynh có thể gọi ta là Viên Mộc cũng được rồi."

Dứt lời ánh mắt hướng về thanh gỗ đặt trên bàn, rồi chuyển mục quang nhìn lên khuôn mặt cô gái."

Có vẻ bất mãn, thiếu nữ cố tình châm biếm:"

- Viên Mộc? Ta thấy huynh nên gọi là 'Khiếu Tử Mộc' (khúc gỗ mục), Xọa Mộc (khúc gỗ khờ) hay Ngốc Mộc (khúc gỗ ngốc) thì đúng hơn. Huynh đúng là Mộc đầu (đầu gỗ) mà, thật làm người ta tức chết đi thôi!"

Trung niên nhân nghe thế mỉm cười, liếc nhìn cô gái rồi mới nói:"

- Tiểu huynh đệ nói không sai, tên tuổi chẳng qua cũng chỉ là một danh xưng, không cần quan tâm nhiều làm gì. Còn vị cô nương đây, chắc cũng có một cái tên gì chứ nhỉ?"

Thiếu nữ khẽ 'hừ' một tiếng rồi mới nói:"

- Tất nhiên là ta có tên rồi, không giống như ai kia, nào là - Bất Danh- , nào là 'Viên Mộc' thật không thể nghe được. Bổn cô nương đây tên Bách Linh, là chữ Bách Linh trong bách sự bách linh. Thế nào, có uy phong không?"

Nói xong cố ý hất mặt ra vẻ chẳng coi ai trong mắt."

Trung niên nhân thấy vậy không nén được bật cười, nhìn sang anh chàng 'Viên Mộc' vừa cười vừa nói:"

- Viên Mộc à, ngươi có một vị mỹ nhân như vậy bên cạnh thật là có phúc đó. Thanh gỗ ngươi sau này sẽ thành rừng rồi hiến dâng cho con chim Bách Linh, thật là quá xứng đôi. Ha ha..."

Chàng thiếu niên 'Viên Mộc' khẽ cười nói:

- Các vị nói xong chưa, nếu chỉ có chừng đó thôi thì chi bằng đừng nói nữa hay hơn."

Rồi chàng ta không thèm để ý đến hai người nữa chỉ cắm đầu ăn. Chàng ta không nói nhưng không cấm được Bất Danh và Bách Linh nói, hai người thậm chí miệng không ngừng nói."

Thình lình, Bất Danh mở miệng hỏi chàng thiếu niên:"

- Viên Mộc, tiểu huynh đệ không phải vì Ánh Nguyệt tỉnh mà tới chứ?"

Thiếu niên nét mặt ngơ ngác hỏi:"

- Ánh Nguyệt tỉnh? Đó là nơi nào, ta không biết, mà huynh đài hỏi có việc gì vậy? Chắc có chuyện gì mới xảy ra ở đó hay sao?"

- Tiểu huynh đệ không biết gì à! Hiện tại giới chân tu khắp thiên hạ đều biết trong Ánh Nguyệt tỉnh xuất hiện một cái Tình Thiên Viên Nguyệt hiếm có vô cùng, cả Lục viện cũng phái cao thủ đến đó, tiểu huynh đệ thật chẳng biết sao? Kỳ quái thật, nhìn tiểu huynh đệ tu vi nội ẩn, chắc hẳn là cao thủ có thể làm thiên hạ kinh sợ, cớ sao một việc lớn như vậy mà lại không hay không biết? Bất Danh ngạc nhiên nhìn Viên Mộc mà nói."

Viên Mộc nhíu hai hàng lông mày nhìn Bất Danh hỏi:"

- Cái gì là Tình Thiên Viên Nguyệt? ta chưa nghe bao giờ, ngươi có thể kể cho ta nghe được không?"

Bách Linh ngồi bên cạnh theo dõi cũng tỏ ra rất hứng thủ, thúc giục Bất Danh mau chóng kể cho nghe. Mỉm cười, Bất Danh nhẹ nhàng kể:"

- Truyền thuyết về Tình Thiên Viên Nguyệt liên quan đến Ánh Nguyệt tỉnh, chuyện này ít được lưu truyền nên người biết được không có bao nhiêu, và thực hư ra sao cũng khó mà kiểm chứng. Theo truyền thuyết, khi Thất giới phát sinh biến cố nghiêm trọng thì trong Ánh Nguyệt tỉnh sẽ tụ hội, xuất hiện Tình Thiên Viên Nguyệt thế gian hiếm có. Cũng theo truyền thuyết, vào đêm trăng tròn thì người hữu duyên nhìn xuống Ánh Nguyệt tỉnh sẽ được Tình Thiên Viên Nguyệt cho thấy người sẽ cùng mình tương thủ, hoan hỉ suốt đời. Đương nhiên đó cũng chỉ là truyền ngôn, không hiểu sao lại loang ra khắp thiên hạ làm cho không biết bao nhiêu chàng trai, cô gái trẻ đổ xô về đây hòng biết được đối tượng của mình là ai. Còn đối với giới chân tu thì Tình Thiên Viên Nguyệt kỳ thật không là gì cả, chẳng qua là vì nó hiếm thấy nên mới gây xôn xao. Lục viện phái môn nhân tới Ánh Nguyệt tỉnh chẳng qua do hiện nay ma vật càng ngày càng điên cuồng, hoành hành khắp nơi, họ tới để đề phòng ma vật hại người thôi."

Sắc mặt thay đổi, trong mắt của thiếu niên tên là Viên Mộc thoáng qua một nét trầm tư có vẻ như đang nhớ về dĩ vãng. Bên cạnh chàng thiếu nữ Bách Linh sắc mặt ra chiều rất thích thú, nóng lòng hỏi:"

- Những điều ngươi nói là thật đấy chứ? Nếu vậy thì chúng ta cũng nên đến đó xem thử, biết đâu chuyện này là thật thì sao. Đến lúc đó mà có thể thấy được chuyện gì thì cũng tốt, Hi hi hi... Cứ quyết định vậy đi, chúng ta nhất định đến đó."

Bách Linh cười lên đắc ý nhưng thấy thần sắc Viên Mộc có phần tĩnh lặng liền ngạc nhiên hỏi chàng ta:"

- Huynh làm sao rồi, đang nghĩ gì mà xuất thần vậy? Mà ăn xong chúng ta sẽ cùng Bất Danh đến đó xem thử chứ, phải vậy không?"

Viên Mộc ngước lên trông thấy gương mặt đầy hy vọng của Bách Linh, chàng nhè nhẹ gật đầu cười:"

- Vậy cũng tốt, nếu nhìn xuống đó mà thấy mấy thứ hấp dẫn hơn cho cô nương, lúc đó cô không cần phải đi cùng với tên mộc đầu này nữa rồi."

Đôi mắt chuyển động, Bách Linh cười đáp:" Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Chuyện này cũng khó nói trước lắm, hiện giờ ta đang rất hứng thú với huynh và sẽ không rời khỏi huynh đâu. Có thể một ngày nào đó ta sẽ hiểu huynh rõ hơn, hi hi... đến lúc đó thì huynh sẽ được hưởng phúc rồi."

- Hưởng phúc? Viên Mộc trợn mắt nghi hoặc nhìn Bách Linh. Văn Bất Danh ngồi bên cạnh thấy vậy bật cười khúc khích, hắn cảm thấy đôi thiếu niên nam nữ này thú vị vô cùng.

Ăn xong, hai người cùng đi theo Văn Bất Danh đến Ánh Nguyệt tỉnh. Trên đường đi, vì lộ trình còn khá xa nên Bất Danh nói tốt nhất là ngự phong phi hành để rút ngắn thời gian. Nói xong hắn lập tức phóng người bay lên, lượn trên không rồi ném về phía Viên Mộc và Bách Linh một cái nhìn hàm tiếu."

Quay sang Bách Linh, Viên Mộc hỏi:"

- Chúng ta sẽ ngự phong phi hành. Cô có thể theo được không?"

Trừng mắt nhìn thiếu niên, nàng trả lời:"

- Huynh đúng là đầu gỗ mà, nếu ta có thể bay như thần tiên thì lúc đầu không suýt nữa bị mãng xà ăn thịt rồi."

Chợt nàng như nghĩ chuyện gì đó, tức thì nhãn thần thay đổi hối hả bước lên kéo tay cái gã 'thanh gỗ', duyên dáng cười và nói giọng rất nịnh nọt:"

- Viên Mộc khả ái, Viên Mộc anh tuấn, Viên Mộc thiện lương à, huynh hãy mang muội theo với. Muội muốn được bay trên trời ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nhất định là đẹp lắm. Nếu được vậy thì tốt quá."

Nàng vừa nói vừa tinh nghịch lắc lắc tay thiếu niên, đôi mắt nhìn chàng với vẻ rất đáng thương.