Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 197: Vô Ý Sở Kiến



Nhã viên, nằm bên bờ Hoàng Hà là trang viên của một đại phú gia bình thường. Lúc này Kiếm Vô Trần và mọi người tạm trú ở đây.

Ngồi tại đại sảnh Kiếm Vô Trần nhìn xung quanh thần sắc có phần nghiêm túc, hắn nhìn lướt qua mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại nơi Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới rồi khẽ nói:

- Lần này nhiệm vụ thất bại chúng ta mất không ít nhân thủ. Đối với việc này, ta cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta tin có một ngày ta tự tay tiêu diệt Hắc Sát Hổ Vương báo cừu cho các đồng đạo đã chết. Hiện tại không biết tiền bối đối với sự tình này có nhận định ra sao, xin hãy chỉ điểm cho.

Nhìn hắn, Phong Lôi chân quân hơi suy nghĩ một chút hòa hoãn nói:

- Trải qua việc này chúng ta đã hiểu rõ, đối với hành động dị thường của Hắc Sát Hổ Vương chỉ có thể nói đây là lần tập kích bất ngờ. Phân tích những gì thu thập được sau sự việcxảy ra, trước khi chúng đi vào vòng mai phục thì thật ra chúng đã phát giác được. Sở dĩ giả vờ như không biết chẳng qua là kế sách tương kế tựu kế muốn các ngươi buông lỏng cảnh giác, cuối cùng dưới sự giật dây của Hàn Ưng mà bị lâm vào nguy khốn. Đối với sự tổn thất nghiêm trọng lần này tuy là điều bất trắc phát sinh, nhưng đối với chính đạo Vô Trần phải gánh vác trách nhiệm cực lớn, điểm này không thể chối bỏ. Còn như xử phạt ra sao tạm thời chưa đề cập vội, đợi việc này kết thúc mới căn cứ vào thành bại sau này của Vô Trần mà tiến hành thương nghị. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của mọi người không phải tự trách mình mà tiêu diệt yêu vật như thế nào, cho nên điều gì bỏ qua được thì cho qua, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ định đoạt lại.

Lời vừa xuất toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, cao thủ Lục viện đều thản nhiên không nói, hiển nhiên có một số việc trong lòng mọi người hiểu rõ. Thái Phượng tiên tử tĩnh tọa kề bên thấy vậy thầm than rồi khai khẩu nói:

- Thắng thua là chuyện thường của binh gia, mọi người đừng nản chí vì việc này. Hôm này trước khi các ngươi quay về, Tây Thục Dịch viên đã phái Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân đến trước tương trợ, trong tình hình bây giờ đây là hảo sự. Thời gian không còn sớm, mọi người hãy tổng kết một lượt nguyên nhân thành bại để tránh tái phạm lần tới.

Sau đó trong đại sảnh bắt đầu bàn bạc ồn ào để tổng kết kinh nghiệm.

Sau bữa cơm, Dịch viên Càn Nguyên chân nhân dẫn Phong Phi Dương, Lý Hoành Phi đi đến phòng Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân cũng có mặt cùng thảo luận sự tình lần này. Cảm khái thở dài, Càn Nguyên chân nhân có chút nuối tiếc khẽ nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Hai vị sư đệ muội, các người sao lại nhanh chóng đến đây như thế? Hiện tại nơi này tình thế cấp bách, các người không nên đến mới đúng.

Nghi hoặc nhìn lão, Huyền Âm chân nhân hỏi:

- Sư huynh nói vậy có ý gì? Tình thế đã cấp bách chính là lúc cần dốc sức tương trợ, tại sao huynh lại không muốn bọn đệ đến đây?

Cười với vẻ cam chịu, Càn Nguyên chân nhân cay đắng nói:

- Kiếm Vô Trần đang là Minh chủ, luận tu vi hắn đích xác không tầm th ường, nhưng một vài việc tịnh không phải tu vi cao thâm thì có thể hoàn thành. Nhìn lại bốn lần giao phong với Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực, Kiếm Vô Trần tự cao tự đại mục trung vô nhân, với bộ dạng tự cho là đúng hoàn toàn không tiếp thu ý kiến người khác vì thế bốn lần giao phong mỗi lần đánh mỗi lần bại, cứ tiếp tục như vậy Lục viện dù cao thủ có nhiều gấp đôi cũng không đủ để cho hắn hy sinh.

Tĩnh Nguyệt đại sư than khẽ:

- Ý của sư huynh muội đã rõ, huynh ám chỉ bọn muội đến đây không có tác dụng gì ngược lại còn đưa mình vào chỗ nguy hiểm, như vậy không bằng ở lại Dịch viên. Song điểm này trước khi đến chưởng giáo sư huynh đã biết rõ, chỉ là chúng ta biết như thế cũng nhất định phải đến, bởi vì Dịch viên của chúng ta là một trong Lục viện, lỡ như có điểm sơ hở nào đó rơi vào tay Kiếm Vô Trần các người có thể tưởng tượng kết quả cuối cùng như thế nào. Vì việc của Lục Vân, cừu hận trong lòng hắn không có nơi phát tiết nên thời gian này chúng ta phải đề phòng hắn.

Nói xong đem những lời đàm luận ở Dịch viên thuật lại một lượt, Càn Nguyên chân nhân, Phong Phi Dương, Lý Hoành Phi ba người ngồi nghe sắc mắt âm trầm, im lặng không nói.

Huyền Âm chân nhân hỏi:

- Sư huynh, lần này nghe nói tổn thất trầm trọng, hay là huynh kể cho bọn đệ một chút tình hình cụ thể.

Càn Nguyên chân nhân nghe xong cẩn thận kể lại sự tình hôm nay, cuối cùng ngán ngẩm nói:

- Mỗi lần giao thủ nhân số Lục viện lại giảm đi rất nhiều, nếu tiếp tục như vầy làm sao Lục viện lại không diệt vong.

Phong Phi Dương bên cạnh nói:

- Lời nói của sư phụ có phần tiêu cực, Hắc Sát Hổ Vương Yêu vực so với Qu ỷ Vương Quỷ vực còn lợi hại hơn một chút, nhưng hiện nay chúng ta có Vân Chi pháp giới chống lưng tạm thời không thất bại. Nhìn lại tình hình bốn lần giao chiến, lần nào cũng chỉ có đệ tử Lục viện hy sinh, điều này cho thấy giữa Lục viện và tam phái có khoảng cách cực lớn. Nói khó nghe một chút là trong Dịch viên chúng ta ngoại trừ trừ Lục Vân ra không một ai là đối thủ của Kim Cương thánh phật, dựa vào điểm này cũng nhìn ra Lục viện sau khi trải qua hơn ngàn năm ở một vài phương diện đã thua kém tam phái và Vực chi tam giới.

Nhìn Phong Phi Dương, Càn Nguyên chân nhân lắc đầu nhè nhẹ nói:

- Quá khứ hãy để nó qua đi, sau này ít đề cập đến thì tốt hơn. Luận về tu vi dĩ nhiên Lục viện thua kém tam phái, nhưng Lục viện môn đồ rất nhiều thực lực tổng thể có lẽ tương đương. Lần này thật ra Lục viện chúng ta không nhất định phải thua, chỉ là Kiếm Vô Trần còn quá trẻ kinh nghiệm nông cạn, nên sai sót liên tục khiến chúng ta không chỉ thực lực đại tổn mà lòng tin cũng bắt đầu dao động. Về lâu dài, Lục viện không bại mới là chuyện lạ.

Lắc đầu một cách bất lực, mọi người đầu trầm mặc không nói hiển nhiên có phần mất mát. Lý Hoành Phi nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư, khẽ hỏi:

- Sư thúc, sư muội có khỏe không? Ngữ khí của hắn đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng một chút quan hoài lại không thể che giấu được.

Nhìn hắn, trong lòng Tĩnh Nguyệt đại sư thầm than nói:

- Tâm tình nó ổn định được một chút, có vài việc không phải một thời gian ngắn có thể hồi phục, hy vọng qua một khoảng thời gian nó có thể trở lại như xưa.

Lý Hoành Phi không nói gì chỉ nhìn lên cửa sổ, tựa hồ đang nhìn về phía chân trời.

Huyền Âm chân nhân nhìn lướt qua mọi người, hiểu rõ một số việc có khuyên giải cũng vô dụng nên lão không cần thêm lời về việc này mà khai khẩu nói:

- Trên đường đến đây, bọn đệ nghe được một tin tức không tốt. Nghe nói cao thủ Quỷ vực đã tiến nhập Nhân gian đang ở một nơi gọi là Thương Sơn, nhưng Thương Sơn ở nơi nào mà sao đệ chưa từng nghe qua?

Tất cả ngẩn người đều nhìn lão, trong lòng suy nghĩ Thương Sơn là nơi nào. Song một lúc lâu sau vẫn không ai biết Thương sơn ở đâu, điều này làm Huyền Âm chân nhân kinh ngạc.

Tĩnh Nguyệt đại sư nói:

- Việc này tạm thời chúng ta biết là được rồi không nên nói cho người khác, dẫu sao hiện tại chúng ta đang đối phó với cao thủ Yêu vực nên không có thời gian chú ý đến Quỷ vực. Mọi người từ nay về sau hành sự cần cẩn thận một chút, có việc gì phải cùng thương nghị để tránh sai sót . Được rồi, mỗi người cứ trở về nghỉ ngơi, đừng để thời gian quá lâu gây sự chú ý của Kiếm Vô Trần.

Quá giờ ngọ, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt chiếu rọi làm người đi đường muốn choáng váng cho nên trên đường rất ít người. Trên sườn núi cách quan đạo không xa, trong một ngôi miếu sơn thần rách nát Lục Vân và Bách Linh đang dừng chân nghỉ ngơi.

Ngồi dưới bóng mát cây cổ tùng, Bách Linh nhìn phía xa xa, kẽ cười:

- Đầu gỗ, trên đường chàng nín thinh không đề cập đến việc của Vân Chi pháp giới, có phải không muốn biết tin tức từ thiếp để tránh tương lai làm liên luỵ đến Thiên Chi đô của bọn thiếp phải không?

Vuốt nhẹ mái tóc đẹp của nàng, Lục Vân thản nhiên nhìn quan đạo bình tĩnh nói:

- Lời của nàng cũng có phần đúng, bởi vì nàng nói với ta Thiên Chi đô là nơi đẹp nhất trong tam gian thất giới, ta không muốn nơi đó nhiễm bụi trần cho nên có thể tránh được là tốt nhất. Còn như Vân Chi pháp giới, ta tạm thời chưa có thời gian đối phó chúng nên có thể bỏ qua được thì bỏ, đợi tương lai sau khi ta luyện pháp quyết đại thành thì sẽ tìm đến chúng. Hiện tại ta chỉ muốn bồi tiếp nàng thật tốt, làm cho nàng vui vẻ hạnh phúc là ta cũng thỏa mãn lắm rồi.

Nở nụ cười ngọt ngào, Bách Linh muốn nói tiếp đột nhiên có hai cổ khí tức truyền tới làm cho họ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau rồi hai người nhanh chóng hóa thành hai khối khí mang ẩn tàng trên ngọn cây cổ thụ.

Vừa ẩn thân xong thì có lưỡng sắc quang mang một lam một kim xuất hiện trên không trung phá miếu, sau khi cả hai đuổi nhau một vòng tròn chúng liền tách ra và đáp xuống mặt đất lộ ra gương mặt thật của từng người, thật ngạc nhiên đó là Vô Nhân Tọa và Kim Luyện của Luyện Hồn động thiên.

Đứng cách nhau một trượng, Kim Luyện nhìn Vô Nhân Tọa lạnh giọng nói:

- Lão quái, ngươi truy đuổi ta đã ba ngày, rốt cuộc ngươi muốn gì?

Cách mặt đất ba thước, từ trong chiếc ghế thần kỳ truyền ra tiếng nói của Vô Nhân Tọa:

- Hắc hắc... ta muốn thế nào ngươi không biết à, đừng giả vờ ngốc nghế ch trước mặt ta. Mục đích của ta thật đơn giản, ngọc bài trong mình ngươi chỉ cần ngươi đưa ra thì ta sẽ không đuổi theo ngươi nữa.

Hừ lạnh, Kim Luyện trả lời:

- Lão quái, nhãn quang ngươi quả không tệ, đáng tiếc Luyện Hồn chân quyết của ta là chí bảo bản động, tuy chỉ một phần tám nhưng vẫn không thể đưa cho ngươi, ngươi đừng có hy vọng nữa. Vả lại ngươi lấy đi để dùng vào việc gì?

Cười hắc hắc, Vô Nhân Tọa nói:

- Dùng làm gì là việc của ta, ta không cần thiết nói cho ngươi hay, ngươi chỉ cần giao vật ra là xong. Ba ngày qua, sự kiên nhẫn của ta không còn nhiều, ngươi không giao ra thì đừng trách ta ra tay.

- Động thủ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao? Người khác không biết thực hư của ngươi, chẳng lẽ ta cũng không biết à? Với tu vi của ngươi, trong tam gian thất giới đích xác được tính là đại cao thủ, nhưng Luyện Hồn chi thuật của Luyện hồn động thiên ta tin rằng ngươi cũng biết rõ, không phải ai cũng đủ can đảm khiêu khích. Ngươi tuy có vương tọa bất diệt chi thể hộ thân, nhưng ngươi dẫu sao không có thực thể chỉ có hồn phách, như vậy Luyện Hồn đại pháp của ta chính là khắc tinh của ngươi.

Âm sâm nhìn chiếc ghế, Kim Luyện nói không chút sợ hãi.

- Thật không, ngươi nghĩ như vậy tại sao vẫn đào tẩu? Thật ra ngươi không cần đào tẩu trực tiếp tiêu diệt ta, đấy không phải một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã ư?

Nghe xong ''hừ'' lạnh một tiếng, Vô Nhân Tọa hỏi lại với vẻ chế nhạo.

Sắc mặt Kim Luyện hơi giận dữ, hừ nói:

- Ta không động thủ vì không muốn rước phiền toái, chứ không phải sợ ngươi. Ta đến Nhân gian không phải để sính cường đấu đá nhau, vì vậy trước khi lo liệu xong việc ta không muốn động thủ cùng người. Bây giờ ta vẫn nói lời này, tốt nhất ngươi nên đi bằng không ...

- Bằng không, ngươi có thể làm gì? Kim Luyện, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi không động thủ thì không có ai chú ý đến ngươi, không ai lưu tâm đến mục đích của ngươi, kỳ thực ngươi đến tu chân giới làm gì trong lòng ta rất rõ. Hiện tại Nhân gian sắp đại loạn, tất cả cao thủ ẩn thế lộ diện đều có mục đích như ngươi, nếu không xuất thế để làm gì? Ngươi đến đây nhất định không ngoài việc truy tìm thần vật trong truyền thuyết, ta đoán không sai chứ?

Cười âm sâm, Vô Nhân Tọa nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân Kim Luyện tán phát một cổ hàn khí, mục quang nhìn chăm chú vào Vô Nhân Tọa lạnh lùng nói:

- Lão quái, ngươi đừng đoán bậy đoán bạ, việc của ta tốt nhất ngươi không nhúng tay vào. Hơn nữa thần vật ngươi nói tam gian thất giới này nhiều không kể xiết, nói như thế ngươi cho rằng có thể lừa gạt được ta à?