Ngạc nhiên nhìn thiết bài, Lục Vân tiện tay cầm lấy. Chỉ thấy trên bia khắc hàng chứ mờ, nhìn kĩ mới thấy viết: ất mộc chi tinh, địa âm tà linh, thiên thế phong ấn, chung chuyển luân hồi. Thái âm tế nhật, thiên địa hạo kiếp, duyên khởi duyên diệt, nghịch chuyển thiên luân!
Nhìn tấm thiết bài trong tay Lục Vân nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc trầm trọng. Ngẩng đàu nhìn xác quái thú, Lục Vân thu lấy tấm thiết bài khẽ nói:
- Đi thôi, Tiểu Linh nhi, người đã tâm đắc sở nguyện giờ thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nói xong, chàng chuyển thân bay đi. Hoan hỉ điểm đầu, Tứ Linh thần thú tự động bay vuợt qua Lục Vân hướng về phía trước gầm lên một một tiếng điên cuồng. Lập tức lôi điện kinh thiên, một đạo lực lượng hủy thiên diệt địa xuất hiện. Khoảng rừng trước mặt biến mất, thay vào đó một u cốc lớn xuất hiện trước mặt Lục Vân khiến chàng thần sắc đại chấn. Cười đắc ý một tiếng, Tiểu gia hoả đậu xuống vai chàng giương giương tự đắc như muốn nói, 'thấy sao, ta cũng lợi hại đó chứ'.
Thở dài một cái, Lục Vân nhìn vị Tiểu gia hoả bá đạo cùng cực này, trầm giọng nói:
- Ta biết mi lợi hại, nhưng về sau không được tự ý như thế! Nếu tự ý loạn động ta sẽ trừng trị, hiểu chưa?
Tứ Linh thần thú chẳng để vào tai, kêu lên hai tiếng biểu thị bất mãn như là tiểu hài chịu ủy khuất vậy.
Khẽ than một tiếng, Lục Vân nói:
- Được rồi, lần này ta bỏ qua, nhưng ta phải nhắc mày vì sức mạnh của mày quá sức cường bạo, không cẩn thận sẽ làm hại đến sinh linh, hiểu chưa. Sau này nếu ngươi muốn thể hiện sẽ có nhiều cơ hội ta sẽ không hạn chế, nhưng bình thường thì phải biết nghe lời.
Gật gật đầu, Tứ Linh thần thú nịnh bợ cọ cọ vào mặt Lục Vân. Nháy mắt thân ảnh đã biến mất.
Trong rừng, cái xác to lớn của quái thú vẫn lặng lẽ tại chỗ cũ. Lúc Lục Vân rời khỏi, có một khí tức kỳ dị từ thân quái thú thoát ra, chầm chậm tạo thành một đám hắc vụ tỏa ra tứ phía bao phủ cả trăm trượng. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, khi bóng mặt trời đã lặn khuất về phía tây, hắc vụ phát ra tinh quang ma quái từ từ thu nhỏ, cuối cùng tụ tập tại đầu con quái thú biến thành một làn khói xanh chui vào đầu quái thú. Khi làn khói xanh tiêu thất, quái thú đã chết đột nhiên mở rừng hai mắt, đôi mắt hắc ám của nó chuyển thành màu huyết thanh, lấp lánh quỷ dị hỏa diễm, phản chiếu một hắc sắc quỷ ảnh nhỏ bé, ẩn tàng một vẻ thần bí vô cùng. Bốn phía, không khí bắt đầu quy tụ, quái thú với thân thể cường đại bắt đầu thu nhỏ. Sau một thoáng đã thu nhỏ chỉ còn ba trượng. Đột ngột đứng bật dậy, toàn thân quái thú ẩn ước hồng sắc quang mang.
Nhìn lên thiên không, quái thú đã thu nhỏ đột nhiên khai khẩu:
- Vài ngàn năm rồi, hôm nay chung quy cũng có cơ hội thoát khỏi sự áp chế của Thánh Long phù, hồi sinh trở lại... Ha ha ha, hãy đợi đấy, tất cả những oán thù xưa kia, bất kể thời gian có chuyển biến, ta không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào! Nhân gian, Hải vực, các ngươi hãy chờ xem, sau ngàn năm phong ấn, cuối cùng ta đã quay trở lại trả thù gấp trăm lần, ha ha...
Trong tiếng cười điên cuồng, quái thú đằng không phi thiên biến mất trong mây.
Sau khi ly khai nguyên thủy sâm lâm, Lục Vân mang theo Tứ Linh thần thú tiến về phía Tây Thục. Nhiều ngày không gặp, tâm trí chàng thủy chung không có cách nào quên được vương vấn, cho dù biết là khôn g được nhưng không nén nổi lòng mình, Lục Vân quyết định âm thầm về thăm Ngạo Tuyết xem nàng sống như thế nào. Nhìn buổi hoàng hôn, Lục Vân ẩn trong mây đảo mắt một lượt, phát giác một toạ sơn phong cô ngạo cao vút ẩn tàng linh tú chi khí. Tâm niệm nhất động Lục Vân phiêu thân xuống đỉnh núi, tỷ mỷ quan sát tứ phía rồi ngồi xuống một gốc cổ tùng xếp bằng đả tọa, chàng lặng lẽ nhìn cảnh vật dần dần nhập định. Gió đêm nhè nhẹ thổi, thanh khí mát mẻ bao quanh đỉnh núi xóa đi cái nóng oi bức. Đang nhập định, Lục Vân đột nhiên mở mắt lặng lẽ nhìn lên thiên không, hai bóng ảnh thoắt ẩn thoắt hiện đang tiến gần. Quang hoa đột hiện, hai đạo nhân ảnh xuất hiện trên đỉ nh núi, người đông người tây đứng đối diện, cảnh giác nhìn đối phươ ng. Nhìn thấy hai đạo nhân ảnh, Lục Vân vốn điềm tĩnh lộ xuất thần sắc chấn kinh, tự hỏi Nhân gian sao nhiều cao thủ như vậy, thật khó tưởng tượng. Người phía đông, tuổi chừng bốn hai, bốn ba, khuôn mặt anh tuấn toát lên mấy phần tự tin, thân vận ngân sam, dưới ánh trăng trông thật lộng lẫy. Đối diện là một lam y nhân trên dưới ngũ tuần, nét mặt lãnh mạc lạnh lùng nhìn đối phương.
Trong gió đêm, lam y nhân khai khẩu:
- Ngươi là ai, truy đuổi theo ta làm gì, không hiểu có mục đích gì?
Cười ha hả, ngân y trung niên hỏi lại:
- Vậy ngươi là ai? Sao không tiếp nhận lời khiêu chiến của ta?
Cười lạnh một tiếng, lam y nhân cứng rắn:
- Ta không sống vô vị như vậy! Suốt ngày lãng phí thời gian đi đánh nhau. Ta nói lại, ta có việc cần làm, không thể chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, hãy nhớ lấy.
Nói xong thân thể lam y nhân bay về phía Lục Vân.
Ngân quang đột hiện, ngân y trung niên nay lập tức xuát hiện bên trái Lục Vân, cười nói:
- Muốn đi đâu dễ như vậy, ta khó khăn lắm mới tìm được cao thủ chân chính, nào có thể dễ dàng bỏ qua. Đêm nay nếu ngươi không đấu với ta, thì đừng mong ly khai khỏi ta.
Đảo mắt nhìn Lục Vân, Lam y nhân nói:
- Thiên hạ cao thủ không ít, trước mặt ngươi chính là một, đừ ng làm phiền ta nữa. Ta bây giờ không nhiều lời, tương lai xong việc, ngươi muốn đấu kiểu gì ta cũng xin phụng bồi.
Ngân y trung niên liếc nhìn Lục Vân, kinh động nói:
- Thiếu niên này tu vi đúng là hiếm thấy, nhưng ta tính tình kỳ quái, một khi đã quyết thì không thể không làm, cho nên ngươi muốn ta bỏ qua thì không thể. Hiện tại ngươi trước tiên hãy nói rõ lai lịch, sau đó chúng ta sẽ đấu một trận, xem ai thắng ai thua.
Nhãn thần lạnh lùng, lam y nhân nhìn chằm chằm đối thủ, một lát sau lên tiếng:
- Nhân gian giới cao thủ tuy không ít, nhưng có thể đạt tới cảnh giới như ngươi thì không nhiều. Ta nếu đoán không lầm thì ngươi không phải người Trung Nguyên mà tới từ Tây Vực.
- Rút cuộc ngươi là ai, dựa vào đâu mà biết ta tới từ Tây vực? - Danh tự bất quá chỉ để gọi, ngươi muốn biết thì ta cáo tố cho biết, ta là Thệ Thủy Lưu, còn lai lịch tự ngươi tìm hiểu. Hiện tại thân phận ta ngươi cũng đã biết, có điều ta không thể lý giải được, tại sao ngươi nhất quyết bức ta giao thủ với ngươi, ngươi thực sự yêu võ điên cuồng hay là có dụ ng tâm gì?
Lặng lẽ nhìn ngân y trung niên, lam y nhân trầm giọng nói.
Ngân y trung niên sắc mặt thay đổi bất định, trầm mặc một lúc rồi khai khẩu:
- Thệ Thủy Lưu là danh tự kỳ quái nhưng không quan hệ gì, ta chỉ muốn thử tu vi tự thành ra sao, chứ không có dụng tâm gì hết. Còn như ngươi nói ta có ý bất hảo, thì thật khó giải thích. Bây giờ bắt đầu đi.
Trầm ngâm quan sát đối thủ, Thệ Thủy Lưu lạnh nhạt nói:
- Không vội, tên ta ngươi đã biết, hiện tại thì nói tên ngươi đi, để sau còn xưng hô. Còn nữa, chúng ta đã ở đây nửa ngày mà chủ nhân còn chưa nói một lời, cũng nên nghe ý kiến chứ.
Nói xong nhìn Lục Vân, nhãn thần xuất hiện một tia kỳ quang.
Ngân y trung niên nghe thế cẩn thận quan sát Lục Vân một lượt, cuối cùng mục quang dừng lại Tứ Linh thần thú trên vai kinh dị hỏi:
- Thiếu niên, con vật trên vai ngươi lai lịch như thế nào? ta chưa từng thấy qua. Còn nữa, con vật thân hình tuy nhỏ bé nhưng có một cỗ vương giả bá khí, không biết đạo xuất từ đâu.
- Con vật trên vai chính là bằng hữu tặng, tình huống cụ thể ta không thể nói. Còn trên thân nó có vương giả bá khí ta cũng không rõ, chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Bên phải, Thệ Thủy Lưu liếc nhìn Tứ Linh thần thú, trong mắt lộ xuất vẻ kinh ngạc nói với Lục Vân:
- Thiếu niên, ta không biết ngươi là ai, nhưng cậu có biết con vật này rất có lai lịch không?
Cười nhạt một tiếng, Lục Vân nói:
- Ta chẳng qua là người theo đuổi giấc mộng, hai người gọi ta là Truy Mộng là được. Còn như lai lịch của con vật này ta cũng không rõ, kính mong cho biết.
Do dự một chút, Thệ Thủy Lưu thần sắc kinh dị, chạm rãi nói:
- Điều này ta dám khẳng định, bất quá ta có thể nói cho các ngươi một chút. Tương truyền thời viễn cổ, thiên địa nhân gian cự thú vô số, sau đó nhân loại cũng mới xuất hiện là bầy loài yếu nhược. Cùng với sự phát triển lịch sử, nhân loại bé nhỏ để sinh tồn bắt đầu học theo các kỹ năng của bách thú. Cuối cùng lực lượng hung hậu, họ trở thành linh hồn của vạn vật. Đương thời, cự thú tịnh không để ý đến nhân loại, cho rằng nhân loại quá nhỏ yếu không đáng bận tâm. Nhưng dần dần nhân loại chiếm nhiều nguyên liệu, chiếm nhiều đất đai bắt đầu liệp sát cự thú, từ đó cuộc chiến giữa người và thú bắt đầu.
Kỳ quái nhìn Thệ Thủy Lưu, ngân y trung niên hỏi:
- Những điều ngươi nói dường như chẳng quan hệ tới kỳ thú trên vai hắn ta, ngươi giống như một phu tử đang giảng giải lịch sử vậy.
iọng nói khôi hài pha chút trào phúng. Trừng mắt nhìn hắn ta, Thệ Thủy Lưu không thèm để ý tới hắn ta, tiếp tục nói:
- Chiến tranh kịch liện dị thườ ng. Nhân vì nhân loại tuy nhỏ bé nhưng số lượng nhiề u, cự thú tuy thự lực cường đại nhưng sinh sản ít, cứ như vậy chiến tranh trải qua mấy trăm năm, trải qua một trận quyết đấu tàn khốc, cuối cùng nhân loại giành được chiến thắng, cự thú mười phần bị giết chết chín phần. Từ đó nhân loại chiếm cứ Nhân gian, số ít các cự thú còn lại ẩn tàng tung tích. Sinh tồn tại hồng hoang tuyệt địa, nhân loại gọi là hồng hoang kỳ thú, dần dần chúng mất đi khả năng sinh sản cuối cùng thì tuyệt diệt.
- Nhưng trong thiên hạ không gì là không thể xảy ra, tuy đại da số hồng hoang kỳ thú đã tuyệt tích, nhưng một số ít vẫn may mắn sinh tồn. Để bảo tồn sinh mệnh, đã dựa vào bản năng trời sinh, tìm các loại kỳ hoa dị thảo, sơn tinh địa khí để tăng cường thực lực duy trì sinh mệnh.
- Khởi đầu chỉ là những hành động vô ý thức, nhưng dần thông qua hấp thụ thiên địa linh khí cùng bách thảo tinh hoa, bách thú cuối cùng cũng xuất hiện loài có trí tuệ cao, biết cách lợi dụng thiên địa huyền diệu tu luyện tăng cường thọ mệnh, những con thú này trở thành thánh giả trong bách thú, bị nhân loại gọi là Yêu vật. Như vậy Yêu vực đã xuất hiện trong Tam gian Thất giới.