Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 274: Thiên Tuyệt Trảm Pháp



Nhìn thế công liên thủ đáng sợ của ba người Chu Hỉ tỏ ra đầy vẻ khinh miệt, hữu thủ gã đang cấp tốc huy động bỗng dừng lại, lực

xoắn vòng theo đó cũng ngừng xoay làm cho cả vùng không gian yên lặng rung chuyển. Tiếp đó Chu Hỉ quay ngược chuôi đao, ba đạo đao mang lóa mắt hóa thành long quang bay lên tấn công Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ và Tà Tâm Thư Sinh.

Trong quang cảnh huyền ảo ấy làm cho sấm chớp động trời, đợt công kích đầu tiên này song phương đều lấy cứng chọi cứng, chỉ thấy tám đạo đao cương của Đồ Thiên và đao mang của Chu Hỉ đã biến thành những con thanh long cuốn tròn lấy nhau, cuối cùng trong tiếng nổ vang hóa thành ánh hào quang rợp trời tản mác bay đi theo làn gió. Nguyệt Nha quang đao của hồng y thiếu nữ và Phong Lôi phiến ảnh của Tà Tâm Thư Sinh cũng trúng một kích của Chu Hỉ hóa thành hư vô, lần giao phong thứ nhất kết thúc trong thế quân bình.

Lùi lại vài trượng, Đồ Thiên Sắc mặt trầm tư, còn hồng y thiếu nữ, Tà Tâm Thư Sinh, Giả Chính cũng đều tỏ ra kinh dị, hiển nhiên qua chiêu đầu tiên này đã nhận biết được sự bá đạo của đao pháp Chu Hỉ. Truyền thuyết nói rằng Thiên Tuyệt trảm pháp có thể phá giải mọi pháp quyết, thi triển bí pháp kỳ thuật đối phó với gã đương nhiên là tự chịu khổ, do đó bốn người đều không thể không chọn cách lấy cương đánh cương mà muốn dựa vào thực lực của mình để đánh bại gã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong lúc đang suy nghĩ, long đao của Chu Hỉ lại khua lên, thân đao chớp động xé gió rít dài. Trước ánh mắt chăm chú của bốn người đã rời tay bay

vọt lên, cả thanh trường đao phát ra hào quang rực rỡ, giống như vầng thái dương chói lọi giữa thinh không làm che lấp cả ánh sáng mặt trời gay gắt. Cùng với thân đao quay cuồng bay tới, cả Thanh Long Yển Nguyệt đao dần biến thành một vòng sáng xoay tròn quanh thân thể Chu Hỉ, đao khí bên ngoài có thể phá vỡ mọi thứ kiên cố nhất, gặp vật đốt vật.

Đồ Thiên rống lên giận dữ, lưỡi đao rít gió bay lên, trong chốc lát một trăm chín mươi sáu đao tản xạ ngang dọc, cuối cùng ngưng tụ thành một vòng đao mang lấp lánh. Tiếng va đập dữ dội cùng với tiếng sét rền vang, đao mang toàn vẹn bị xung kích làm cho dao dộng từ từ tản mác, cuối cùng cũng bị vỡ tan tành. Đồ Thiên bực tức "hừ" một tiếng, ống tay áo phải rách tung, cả người bị lực phản kích mạnh mẽ chấn bay ra đằng sau.

Trong ba người còn lại thì hồng y thiếu nữ thân ảnh di động, chỉ phong song thủ như mũi tên không ngừng chống cự với đao khí cắt ngang tới. Giả Chính huy động Thiết Bàn Toán, toán châu chấn động liên hồi, phát ra âm sát chi lực kỳ diệu hình thành nên một lưỡi dao ánh sáng hình vòng cung và dựng lên tầng tầng phòng ngự trước thân. Tà Tâm Thư Sinh biến hóa thành hàng trăm thân ảnh, nhẹ nhàng vung vẩy chiết phiến trong tay, núi sông rõ nét lay động xuất hiện một tòa kỳ phong giữa trời ập xuống người Chu Hỉ.

Lạnh lùng nhìn Tà Tâm Thư Sinh, Chu Hỉ hừ nói:

- Hóa ra cái quạt trong tay ngươi chính là Phong Lôi phiến trong truyền thuyết, thảo nào lại dám xuất khẩu cuồng ngôn. Nghe nói chiếc quạt này có thể dời núi lấp biển, hô phong hoán vũ một cách kỳ diệu, hôm nay để ta mở mang kiến thức xem điều này có đúng như trong truyền thuyết không.

Dứt lời song thủ giương lên, vòng sáng nãy giờ vẫn xoay tròn quanh người bay vọt lên trời bắn thẳng vào trong tòa kỳ phong trên đỉnh đầu, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho tòa kỳ phong đó vỡ tan.

Thấy long đao của hắn rời thân, Đồ Thiên, hồng y thiếu nữ, Thư Sinh, Giả

Chính cùng đồng thời tấn công, họ muốn nhân thời điểm này để tiêu diệt gã.

Trong khi đó Chu Hỉ lại không chút để ý, tuy long đao đã rời khỏi người nhưng gã vẫn không thèm quan tâm đến đòn công kích của bốn người, hữu thủ lấy chưởng thay đao hua một đao quyết cổ quái trước ngực, lập tức một quang cầu hai màu hồng, lục xuất hiện trước mắt gã. Hữu thủ gã lăng không phát xuống, quang cầu đó từ một hóa thành đôi, theo hai hướng khác nhau chuyển động vòng tròn quanh gã, tức khắc đã hình thành hai tầng hào quang một hồng một lục bên ngoài và phủ kín thân ảnh gã.

Khi bốn người dùng toàn lực xuất một kích bức tới gần màn sáng hộ khí của gã thì lực công kích mãnh liệt dung hợp lại với nhau, nhất cử đè vỡ hai tầng hào quang và phát sinh ra tiếng nổ dữ dội. Lúc đó thân ảnh của Chu Hỉ đã biến mất, trong khoảnh khắc bốn người đều tự nhủ có điều bất ổn liền vội vã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Hỉ nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao cấp tốc huy động, bốn chùm đao mang lóng lánh phủ xuống đầu làm đông cứng cả không gian trong phương viên mười trượng, khí lưu mạnh mẽ dồn ép bốn người tới mức hô hấp khó khăn, thân thể không có cách nào di động để tránh.

Trong tiếng thét vừa kinh vừa giận phát ra từ miệng bốn người, thấy nguy hiểm lâm đầu hữu thủ Đồ Thiên giương cao vung tròn, mũi đao rời khỏi tay Đồ Thiên tức thì hào quang lưu chuyển trên thân đao đang chuyển động với tốc độ nhanh, dưới sự thôi động của Đồ Thiên mũi đao hóa thành một đạo hỏa long xung thiên bao vây lấy lưỡi đao kia. Tà Tâm Thư Sinh lợi dụng thần uy của Phong Lôi phiến, chỉ một cái vẫy tay đã khiến sấm sét vang dội, phong lôi chi lực mạnh mẽ bắn ngược lên trời phong tỏa quầng đao mang của Chu Hỉ. Còn lại hồng y thiếu nữ và Giả Chính đều biết không thể tiếp lại nên mỗi người đều thi triển bí pháp và dốc hết sức né sang hai bên.

Chu Hỉ lúc này trông như một ác ma, miệng thì nở nụ cười đầy hiểm độc, gã cầm trong tay thanh đao tử thần như đang nắm sinh mạng của bốn người. Dễ dàng đẩy bật đòn phản kích của Đồ Thiên và Tà Tâm Thư Sinh, Chu Hỉ do căm hận Giả Chính nên không quá chú ý đến hồng y thiếu nữ, hoành tiếp một đao chém về phía Giả Chính. Lúc trước phải né tránh đã khiến Giả Chính đuối

sức, bấy giờ đồ đao lâm đầu, hắn tránh thì đã không còn kịp. Nhìn mục quang u ám đầy cừu hận của Chu Hỉ, Giả Chính gầm lên phẫn nộ tiếng gầm của hắn khàn khàn vì kiệt lực, nhãn thần lấp lóe tia sáng đáng sợ.

Hoảng sợ Tà Tâm Thư Sinh hét lớn:

- Lão Giả mau tránh đi, nhanh lên!

Giả Chính chỉ lắc đầu một cách sầu thảm, thần sắc có chút thê lương. Chu

Hỉ cất giọng lạnh lùng:

- Hắn đã không còn chỗ nào để tránh nữa rồi, bởi vì thần chết đang đến

thăm.

Huyết quang vụt qua, Thiết Bàn Toán ở trên cao bị đập tan, thân thể Giả

Chính bị tách ra làm đôi và hóa thành một màn mưa máu, phiêu tán trong không trung.

Một tiếng gào cổ quái truyền lại, chỉ thấy trong màn huyết vụ đó bay ra một đạo nguyên thần, hai mắt đỏ như máu nhìn Chu Hỉ ngập tràn thần sắc cừu hận. Người tu chân không giống như thường nhân, sinh tử có sự tách biệt giữa nhục thể và nguyên thần. Tuy nhục thể của Giả Chính đã bị hủy dưới đao của Chu Hỉ nhưng hắn tu luyện nhiều năm sớm đã đạt tới cảnh giới Bất Diệt, do đó nguyên thần rất mạnh mẽ nên không thể dễ dàng bị hủy diệt.

Hừ một tiếng âm lãnh, Chu Hỉ nói:

- Thích thì cứ tiếp tục trừng mắt nhìn ta đi, dù thế nào thì nguyên thần này của ngươi cũng không thoát được, chính tay ta sẽ tiêu diệt ngươi. Bây giờ ta sẽ lấy ngươi để khai đao trước, sau đó là đến từng tên từng tên một cho đến khi diệt sạch bọn ngươi thì mới ngừng tay.

Long đao rung động làm cho từng làn đao khí hoành không, tiếng đao rít đinh tai như thiên lôi giáng xuống đập mạnh xuống Đồ Thiên, thiếu nữ và Tà

Tâm Thư Sinh. Tay khua lên, Thanh Long Yển Nguyệt đao hóa thành ngàn vạn,

đao mang rợp trời như thần binh phá nhật, cửu thiên cửu địa cửu dã cửu châu, không nơi nào không thấy bóng dáng, phát động tấn công mãnh liệt vào ba người cũng như nguyên thần của Giả Chính.

Đối mặt với thế công dày đặc dữ dội như vậy, ba người đều chọn cách tạm thời giảm bớt nhuệ khí nên chủ yếu phòng ngự là chính, còn Giả Chính vì nhục thể đã bị hủy hoại nên mang hận trong lòng, nguyên thần phân thành ba đao mang nằm ngang xuất hiện bên ngoài thân Chu Hỉ, nhanh chóng di chuyển vòng quanh người hắn. Cảm giác tháy huyết sát chi khí và khí oán hận ập tới, trong mắt Chu Hỉ hiện lên thần quang lấp lánh, tả thủ dựng chưởng trước ngực dao động hai bên, miệng thét: "Thiên Tuyệt Đoạt Phách, huyết sát sơ hiện!" Trong tiếng rống chấn thiên, đao thế bất biến trong hữu thủ Chu Hỉ, chưởng tâm tay trái lọt vào bên trong, một lực lớn xuất hiện và hình thành một vòng xoáy điên cuồng thôn tính nguyên thần của Giả Chính đang xoay chuyển xung quanh.

Trong khi tấn công, Giả Chính lợi dụng cừu hận chứa chan trong lòng, thi triển huyết sát chi khí nhằm xâm thực Chu Hỉ, ai ngờ Chu Hỉ không những không sợ, ngược lại còn thi triển ra Thiên Tuyệt Đoạt Phách chí tà chi thuật, cuồng bạo nuốt lấy nguyên thần hắn, đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới. Nhận ra ý đồ của Chu Hỉ, Giả Chính định thoái lui nhưng vừa phát giác ra rằng đã quá muộn, hắn không thể kìm chế nổi lòng căm hận, miệng phát ra tiếng nộ hống lồng lộn đầy vẻ thê lương.

Khi đối mặt với lựa chọn một đi không trở lại này, Giả Chính trở nên kiên quyết, ba nguyên thần đã phân ra bỗng nhiên hợp thể, cuối cùng phát động thiên thế huyết chú, nguyên thần hóa thành một mũi tên máu bắn thẳng tới ngực Chu Hỉ. Tim khẽ rung động, Chu Hỉ tựa hồ ý thức được điều gì đó, tả thủ cấp tốc che chắn trước ngực, vừa khéo đón lấy một tiễn phi tới, lập tức huyết quang đột ẩn, vòng xoáy biến mất, chưởng tâm tay trái của Chu Hỉ nhỏ xuống

một giọt máu, rơi đúng lên thân Thanh Long Yển Nguyệt đao vừa mới thu về.

Thiên thế huyết chú chứa đầy lòng cừu hận của Giả Chính, sau khi dung hợp với huyết dịch trong người Chu Hỉ liền hóa thành giọt máu này, có thể xưng là khí chí tà chí sát trên thế gian, phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp cực kỳ tà môn, hai thứ này hòa vào với nhau, tức thì thân đao bạo phát huyết quang rực rỡ, ẩn ước trong đó có một linh hồn đang bay lượn. Thời khắc này, ánh mắt bình tĩnh của Chu Hỉ bắt đầu nóng rực, ánh lửa lập lòe bùng cháy trong mắt, mắt bên trái màu xanh thẫm, mắt bên phải màu đỏ sẫm, quỷ dị phi thường.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhóm người Đồ Thiên đều thấy lạnh tim run rẩy, bỗng cảm thấy hắn đã có biến hóa rất lớn so với lúc trước, cả người như một tà thần, ngạo lập thiên hạ. Tư Đồ Thần Phong đứng bên cũng như Lục Vân đang ẩn thân trong chỗ tối lúc này cũng chấn động tinh thần, bắt đầu cảm thấy sự việc nghiêm trọng. Dị biến này của Chu Hỉ không chỉ tăng cường lực lượng mà điều đáng sợ là đã chuyển biến tâm trí của hắn, thực sự trở thành một thiên tuyệt tà thần trên thế gian.

Nhìn Đồ Thiên và hồng y thiếu nữ, Tà Tâm Thư Sinh trầm giọng nói:

- Cục diện hôm nay muốn rời khỏi đây dễ dàng là không thể rồi. Đã phải liều mạng tử chiến, vậy bây giờ chúng ta hãy vứt bỏ mọi điều úy kị, hợp lực phát động một kích mạnh nhất, thế nào?

Đồ Thiên lạnh lùng gật đầu nói:

- Được, chúng ta hãy liên thủ chiến đấu, xem hắn có đúng là thắng chắc không thua không.

Nói xong, mũi đao trong tay phi lên đỉnh đầu, giờ phút này Đồ Thiên đã đề tụ chân nguyên toàn thân, khắp người lấp loáng những tia sáng xích hồng chói mắt, với ý chí cương quyết tập trung tinh thần chuẩn bị một đòn quyết

định.

Thấy hắn đã phát động, Tà Tâm Thư Sinh cũng không chậm chễ, song thủ bắt quyết trước ngực thành thức Âm Dương Bát Quái, Phong Lôi ngọc phiến tự động xoay tròn giữa không, cánh quạt lúc quay lúc lay động, núi sông trùng điệp đan xen vào nhau, ẩn ước hàm chứa uy lực của phong lôi, khiến cho trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen, thiểm điện lóa mắt phân bố trong tầng mây.

Hồng y thiếu nữ nhìn Tư Đồ Thần Phong, thấy biểu tình của hắn nghiêm túc chăm chú nhìn Chu Hỉ, nàng bất giác hừ nhẹ một tiếng, tức tối trước thái độ tụ thủ bàng quan của hắn. Cho tay vào trong ngực áo rút ra một thanh tiểu kiếm dài ba tấc, hồng y thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, hai chân lăng không xếp bằng, chưởng tâm ngọc thủ xoay vào nhau, một quang cầu loang loáng sắc vàng xuất hiện trước ngực nàng. Cùng với sự xuất hiện của quang cầu này, thanh tiểu kiếm màu vàng đặt trên đùi nàng bắt đầu bay lên, quay xung quanh người nàng.