Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 289: Thanh đông kích tây



Đã có kế sách, Huyết Y Bá Vương, Tà Tâm Thư Sinh, Hồng Vân Thái Tử, Toàn Phong Phủ, ma thần Viêm Huyết đồng thời phát động, rất nhanh đột phá xuyên qua Thiên Yêu Diệt Thần đại trận xuất hiện trên không trung nơi song phương giao chiến. Còn Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ, Hắc Sát Kiếm Hồn và hai tên ma tiên thì ẩn tàng trong bóng tối không một chút cử động, tựa hồ nhận ra thời cơ vẫn chưa chín muồi nên tiếp tục chờ đợi.

Trên đỉnh Lương sơn chính tà kịch chiến dữ dội, song phương đánh như nhiệt hoả triều thiên. Nhã viên cách sông Hoàng Hà không xa, thời khắc này cũng không còn yên bình. Trong lúc chính đạo liên minh đã đột phá Thiên Yêu Diệt Thần đại trận, bắt đầu tiến nhập phạm vi thế lực của Hắc Sát Hổ Vương thì mười sáu người thân mặc áo thêu hai chữ Huyền Phong, một người đeo mặt nạ tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa Nhã viên.

Đó là một người cao lớn khôi ngô, liếc nhanh hai đệ tử Nhã viên đang lộ thần sắc kinh ngạc, hữu thủ gã huy động nói với những người đằng sau rằng:

- Hãy nhanh hành động, hiện tại thời gian không còn nhiều nữa, cần phải đuổi tận giết tuyệt. Lão tam lão tứ mang theo bốn người lần lượt theo hai hướng tả hữu cẩn thận truy tìm, nếu thấy phải giết sạch tuyết đối không lưu tình, cuối cùng gặp nhau tại lối vào, nhanh lên!

Đáp nhẹ một tiếng, một thân ảnh vụt lách qua, từ lối vào Nhã viên hai đệ tử kêu thảm theo nhau ngã xuống. Ngay sau đó mười sáu người nhanh chóng tiến vào Nhã viên, chỉ lưu lại một người thủ bị cửa ngoài, những người khác đều nhanh chóng hành động.

Xuyên qua giếng trời, người dẫn đầu mang theo bốn thuộc hạ đi tới đại sảnh, ngoại trừ một số đệ tử bình thường bị sát hại, trên con đường lớn tịnh không gặp một cao thủ nào cả. Đến đằng sau hậu đường, nhìn xung quanh tứ phía của căn phòng, kẻ cầm đầu rút từ ngực áo tấm bản đồ Nhã viên, sau khi xem xét cẩn thận, gã mở miệng nói:

- Chính là chỗ này, đây là căn phòng Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đã ở. Hiện tại lão nhị hãy đi theo ta, còn lại ba người phân khai truy tìm, có được tin tức gì thì phải nhanh chóng hồi báo, đi!

Đi theo sau, lão nhị thấp giọng hỏi:

- Theo ý của môn chủ nói rằng Kiếm Vô Trần có thể để lại vật đó ở đây, có khả năng vật đó không lớn lắm đúng không?

Kẻ cầm đầu đích thực là lão đại nói:

- Khả năng này không lớn, tuy nhiên để tránh sự tình ngoài ý muốn bọn ta đã tới đây rồi, nên cẩn thận tra xét một lần, biết đâu hắn nhất thời sơ suất đặt ở chỗ này lúc đó bọn ta chẳng phải gặp cơ hội tốt sao. Được rồi, đi thôi, thời gian không còn nhiều, biết đâu kẻ khác cũng có chủ ý như vậy, nhanh chân lên!

Đi đến giữa tiểu viện, lão đại chỉ về chính diện giữa hai gian phòng nói:

- Chính là ở đây, lão nhị ngươi sang bên trái xem, để ta sang bên phải, nhớ kiểm tra cẩn thận.

Nói xong mấy tên chia hướng bước tới, tiến vào gian phòng của Kiếm Vô Trần.

Gian phòng được bài trí hết sức đầy đủ, trên tường có treo tranh, trên bàn có đặt bút mực hiển hiện vài phần thanh nhã. Lão đại chầm chậm tra xét xung quanh, mục quang đầu tiên quét qua bốn bức tường, sau đó là chiếc giường có để hòm đựng y phục, cuối cùng nhìn thẳng vào bức màn che u ám. Lão đại trầm mặc suy nghĩ và bước lại gần bên chiếc giường, cẩn thận lật mở tấm đệm gối đầu nhưng chẳng thấy gì, ngay sau đó mở hòm đựng y phục, bên trong ngoại trừ một vài tấm ngoại y sạch sẽ thì không còn gì khác.

Thận trọng suy nghĩ, lão đại song thủ huy động, cường kình vô thanh vô tức tràn ngập căn phòng, ngay lập tức hòm đồ và chiếc giường gỗ rung động mãnh liệt, đồng thời toàn bộ y phục cũng bị chấn tan thành bột phấn. Trong phòng xuất hiện đầy bụi bặm, nhưng tịnh không có vật gì dị thường.

Đôi mày cau lại, trong nhãn thần lão đại xuất hiện một tia nghi hoặc, mục quang dừng lại tại phía trên cùng tấm màn cửa u tối bắt đầu từng bước từng bước lại gần. Lật tấm màn lên nhìn vào, lão đại thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, tựa hồ đó là nơi dùng để tắm giặt, trừ một cái thùng gỗ tròn lớn, còn lại chỉ có bức tường bên trên treo một bức thương tùng nghênh khách đồ.

Nhìn vào bức tranh lão đại ban đầu không thấy gì, nhưng sau đấy nhìn lâu lại cảm giác thấy có điều không đúng. Đó là hình dạng bức họa lớn hơn nhiều so với bề mặt bức tường treo nó, chiếu theo lý thuyết đáng ra nên treo tại đại sảnh, thể hiện rõ giá trị mới đứng chứ, sao lại treo trong phòng tắm âm ám này? Nghĩ đến đó nhãn thần lão đại lộ ra một tia kỳ quang, lặng lẽ đi đến trước bức hoạ duỗi tay từ từ nhấc nó lên, tức thì trên tường xuất hiện một cánh cửa ngầm. Nhè nhẹ đưa tay thử đẩy một cái, phát giác bề mặt tựa hồ bị chẹn không thể mở, lão đại phán đoán bên trong tất có chứa vật gì.

Thối lui hai bước, toàn thân lão đại loáng lên hắc sắc quang hoa, một luồng quỷ khí quái dị dò xét thâm nhập qua lỗ hổng tiến nhập bên trong, lập tức nhận ra có một người ẩn nấp trong đó. Thu lại sóng thăm dò, lão đại tay phải vận chưởng ấn đặt lên trên ám môn, một âm thanh trầm đục vang lên đồng thời ám môn bị phá vỡ, bên trong truyền đến một tiếng kêu kinh hãi. Sải bước vào bên trong xem thử, gian phòng không lớn chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường, một trung niên tuổi tầm hơn bốn mươi ngồi ngay cạnh chiếc bàn, thần tình kinh ngạc nhìn về phía lão đại.

- Ngươi là ai, làm thế nào lại tới chỗ này?

Hai người hai giọng nói đồng thanh hỏi, nhãn thần đôi bên đều bộc lộ một tia cảnh giác nghi hoặc.

Lão đại lạnh nhạt nói:

- Ta là ai ngươi không cần thiết phải biết, hiện tại sinh mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, nếu ngươi muốn giữ mạng sống thì nên thành thật hồi đáp. Nếu ngươi không nói, vật tiếp theo cái bàn này chính là ngươi.

Nói xong hữu thủ huy động một cái, cái bàn cạnh người đó vô thanh vô tức hoá thành một đống bụi phấn, doạ cho kẻ kia hoảng sợ sắc mặt chuyển sang tái nhợt, vội vàng gật đầu nói:

- Bất tất phải giết ta, ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói cho ngươi.

Lão đại hừ giọng nói:

- Như thế là tốt nhất, bây giờ ngươi hãy nói ngươi là ai, tại sao Kiếm Vô Trần phải che giấu ngươi tại đây?

Người đó nói:

- Ta bất quá chỉ là một thợ thủ công, tại nhân gian có một chút danh tiếng, nhân xưng Xảo Thủ Lang Quân. Lần này Kiếm minh chủ có mời ta đến, đặc biệt muốn ta mô phỏng Thông Linh điểu cho hắn, những việc khác thực tình ta không minh bạch lắm. Cái mô hình ta đã đưa cho hắn ba ngày trước rồi, hắn bỏ ta lưu lại nơi này, nói rằng một khi sự tình kết thúc thì sau đó sẽ để ta ly khai, miễn là hắn đạt được đại sự.

Lão đại nghe nói thế cười nhạt nói:

- Chính đạo minh chủ cũng thật nham hiểm, thật là điều mỉa mai. Tất nhiên là ngươi đã giúp kẻ kia mô phỏng một cái giả mạo, như vậy Thông Linh điểu thật ngươi đã được nhìn qua, hiện tại nó có phải đang ở đây không?

Xảo Thủ Lang Quân lắc đầu nói:

- Mặc dù ta bị giam lỏng ở đây, nhưng ta đã được gọi là Xảo Thủ Lang Quân, muốn rời khỏi là một việc rất dễ dàng. Do đó hắn tuyệt đối không ngu ngốc đi cất giấu đồ ở đây, không dám để cho ta bảo quản, sợ rằng ta lại lừa hắn cái giả rồi mang đi, ngươi nói có phải không?

Lão đại nghe nói xong cũng nghĩ như vậy, nếu đổi lại cho bản thân chắc cũng không thể khờ khạo như thế, huống hồ là kẻ âm hiểm như Kiếm Vô Trần. Nhìn Xảo Thủ Lang Quân với ánh mắt thương hại, lão đại nói:

- Hiện tại ngươi không định chết tại đây thì nên theo ta thoát ra bên ngoài, khi thời khắc đến chính ta sẽ giữ cái mạng cho ngươi, nếu định phản kháng thì ngươi nên hiểu rõ sẽ có kết cục gì.

Xảo Thủ Lang Quân lên tiếng đồng ý, ngoan ngoãn đi theo sau.

Rời khỏi gian phòng của Kiếm Vô Trần, thấy lão nhị cùng với ba người khác dường như cũng không thu hoạch được gì đứng bên trong Nhã viên, lão đại phân phó một người đưa Xảo Thủ Lang Quân ra cửa ngoài, ngay sau đó trầm giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Hiện tại bọn ta nên phá huỷ nơi này, đốt cháy xong thì nhanh chóng ly khai. Còn kẻ vừa mới gặp lúc nãy không nên giết, cần để cho hắn báo tin cho Kiếm Vô Trần, như vậy mưu kế chúng ta vạch ra sẽ trở nên hoàn mỹ.

Lão nhị nói:

- Ý của huynh ta đã minh bạch, có điều chúng ta cố ý lưu lại một người sợ rằng Kiếm Vô Trần nổi lòng nghi ngờ, nhìn ra đây là kế di hoạ giang đông, đến lúc ấy không thể thu được hiệu quả như dự định.

Lão đại nghe thế gật đầu nói:

- Điểm này ta đã nghĩ đến, chờ đến lúc ly khai sẽ sử dụng thủ pháp xảo diệu, khi đó có thể vá lấp lại chỗ sơ hở.

Lời chưa nói xong, một tên thủ hạ đột nhiên xuất hiện bên trong viên, thấp giọng nói:

- Bên ngoài cửa phát hiện Yêu vực cao thủ, cả thảy có ba tên, tu vi cao cường sợ rằng không dưới nghìn năm, tam trưởng lão sai tôi tới hỏi đại trưởng lão, chúng ta hiện tại nên hành xử thế nào?

Nghe xong lão đại giật mình, ngay lập tức mắt lại lộ sắc hoan hỉ nói:

- Bọn chúng đến thật là tốt, truyền lệnh lập tức triệt thoái, nhớ đưa gã Xảo Thủ Lang Quân thoát cùng, không thể để chết dưới chưởng của Yêu vực cao thủ. Nơi này để lại cho bọn chúng huỷ diệt.

Nói xong thân ảnh bay vọt lên trời, hướng về nơi xa bay đi. Liền sau đó mười bóng nhân ảnh cũng bay theo, trong nháy mắt đã biến mất.

Dưới chân Lương sơn Thanh Long phong, Kiếm Vô Trần cùng Hắc Sát Hổ Vương giao chiến đã hơn trăm chiêu, trong khuôn viên mười trượng xung quanh hai người kiếm khí và yêu khí bay lượn đầy trời, hình thành một loại khí trường riêng biệt, người ngoài hầu như không thể tiếp cận.

Lúc này Kiếm Vô Trần sắc mặt nghiêm túc, sau khi liên tục cùng Hắc Sát Hổ Vương giao phong năm lượt, hắn không thể không thừa nhận tu vi của mình còn kém so với đối phương một khoảng lớn, nếu muốn nhờ cậy tu vi bản thân để chiến thắng đối phương thì không có khả năng.

Bất quá Kiếm Vô Trần không hề sợ hãi, bởi vì hắn thân mang Huyết Hà đồ, lại có Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp trong người, muốn thắng Hắc Sát Hổ Vương thì vẫn còn có hy vọng. Nhưng điều quan trọng là Kiếm Vô Trần thời khắc này chỉ cầu có thể chế trụ được là tốt rồi, nên mặc dù bản thân đang ở thế hạ phong nhưng thực sự không hề sợ hãi một tí nào.

Trên mặt đất, bọn Pháp Quả đại sư chịu sự công kích của Yêu vực cao thủ, nguy cơ càng thêm rõ ràng, cùng với việc Huyết Y Bá Vương, Tà Tâm Thư Sinh, Hồng Vân Thái Tử, Toàn Phong Phủ, ma thần Viêm Huyết xuất hiện, chiến cuộc ngay lập tức phát sinh cải biến, chính đạo liên minh nhất cử thoát khỏi thế yếu, ổn định cục diện. Nhìn năm đại cao thủ xuất hiện, Pháp Quả đại sư thấp giọng hướng tới chúng nhân nói:

- Nhìn vào tình huống trước mắt, bọn ta tốt nhất nhanh chóng tụ họp cùng minh chủ, tập trung thực lực đề phòng bất trắc.

Thất Huyền chân nhân nghe vậy nhìn về phía tả, thấp giọng nói:

- Ta thấy nếu làm vậy thì trái với ý lúc trước của Diệp minh chủ. Bọn ta hiện tại tốt nhất là án binh bất động, ổn định tình hình, lợi dụng bọn Yêu vực đang tập trung chú ý vào đám cao thủ mới xuất hiện, mượn sức lực bọn chúng tiêu diệt địch nhân.

Pháp Quả đại sư nghe xong thở dài một tiếng không nói, Hạo Vân cư sĩ cùng Chiến Tâm tôn giả nhẹ nhàng gật đầu, đó là kế sách hòan hảo nhất trong thời điểm hiện tại, không nên thay đổi.

Không nói việc chính đạo liên minh có kế sách gì, lại nói tới việc đột nhiên xuất hiện năm đại cao thủ, bọn chúng xuất thủ tương trợ chính đạo, muốn mượn sức lực của chính đạo để khống chế đại bộ phận thực lực Yêu vực, như thế mới có thể an toàn tiếp cận Hắc Sát Hổ Vương để cùng tranh đoạt Thông Linh điểu.

Lúc này khi thấy Pháp Quả đại sư cùng mọi người đã lật ngược tình thế, ma thần Viêm Huyết triệt thoái trước tiên, thân ảnh ở giữa không trung lay động một cái liền xuất hiện ở phía trên Hắc Sát Hổ Vương, thi triển Ma vực pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân, vô hình vô sắc khó có thể phòng ngự tận lực công kích, trong nháy mắt đã kích trúng mục tiêu.

Ma thần Viêm Huyết đột nhiên ly khai, không chỉ Yêu vực cao thủ đại kinh mà còn khiến cho bốn cao thủ còn lại cùng ngầm mắng chửi, mọi người cũng đều tự nâng cao chân nguyên ra đòn chấn văng địch nhân trước mắt, hướng về phía không trung chỗ Hắc Sát Hổ Vương lao tới.