Văn Sinh thản nhiên cười một tiếng, nâng ly rượu lên rồi nói:
- Được, ta uống, thậm chí có cay đắng một lần nữa thì ta cũng phải uống.
Dứt lời liền cùng hữu thủ của tân nương giao thoa, một hơi uống cạn ly rượu giao bôi. Thu hồi hữu thủ, tân nương chầm chậm nếm lấy vị rượu trong ly, miệng khẽ ngâm:
- Đêm qua thiếp đã có một giấc mơ, trong giấc mộng chàng đang ôm chặt lấy thiếp, vào thời khắc đó thiếp cảm thấy hạnh phúc vô ngần.
Văn Sinh nghe xong liền trở nên si dại, hạ giọng nói:
- Ta cũng có một giấc mơ, trong giấc mơ nàng đúng là rất đẹp, chúng ta đã liên tục ôm chặt lấy nhau. Và cả hai ta đều trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, đáng tiếc là giấc mộng này quá ngắn.
Đặt ly rượu xuống, tân nương khẽ mỉm cười:
- Thiếp sẽ gảy cho chàng một khúc nhạc, nhớ lần đầu chúng ta tương ngộ, chàng đã tán dương thiếp đàn rất hay. Đáng tiếc là đã ba năm trôi qua mà thiếp vẫn chưa tự tay gảy một khúc cho chàng nghe, không biết chàng có còn nhớ hay không?
Nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đỏ thắm của tân nương, Văn Sinh hạ giọng đáp:
- Ta không quên, suốt cuộc đời này ta cũng không quên. Nó vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của ta, bởi vì cũng trong chính lần đó nàng đã hứa với ta một lời thề nguyện.
Tân nương thân thể khẽ run lên tựa hồ trở nên vô cùng kích động, đáng tiếc là biểu tình đó đã bị nàng ta kiềm chế lại.
Huyền cầm huy động, một giai điệu êm dịu nhẹ nhàng phiêu lãng vang lên trong Liễu Hiệp đình. Trong tiếng đàn tràn ngập sự hoan hỉ, như chìm đắm trong quá khứ rồi tìm lại giấc mơ ngày trước.
Đột nhiên cầm thanh biến đổi, âm luật uyển chuyển một cách thê lương như một dòng sông đang ngăn cách giữa hai người, làm giảm đi vài phần hoan hỉ lẫn khoái lạc.
Cuối cùng, cầm âm lại biến chuyển một lần nữa. Một chiều ly biệt tràn ngập sự hối tiếc lẫn ân hận, thuật lại một đoạn cay đắng và đau khổ mà thường nhân vô phương lý giải.
- Hãy quên thiếp đi. Sinh mạng này từ lúc đó đã vĩnh viễn thuộc về chàng, có lẽ đến kiếp sau thiếp mới hoàn thành được lời thề nguyện với chàng ngày trước.
Tân nương đứng lên quay lưng lại tựa hồ đang nói lời cáo biệt đến ai đó và cũng như đang đợi chờ ai đó.
Văn Sinh đứng dậy la lên, miệng nói ra lời nói kiên định:
- Ta không thể để nàng đi, ta không muốn bất kì ai cướp đoạt nàng từ trong tay ta. Văn Phượng nàng không phải sợ điều gì cả, chúng ta sẽ ly khai khỏi nơi này, tìm một địa phương mới để sinh sống.
Quay đầu lại, cơn gió cuốn bay chiếc khăn đội đầu của tân nương hiện ra cặp mắt đang đỏ hồng vì khóc, một giọt lệ tinh khiết như ngọc theo làn gió bay đi.
- Không có cơ hội để đào tẩu đâu, đường chạy trốn khắp tứ phía đều đã bị ông ta phong trụ chàng hiểu không? Hãy trở về đi, thời gian còn dài, chắc chắn chàng sẽ quên được thiếp thôi.
Chuyển thân quay đi không nhìn vào người yêu nữa, tân nương từng bước từng bước rời khỏi đình.
- Văn Phượng, không được đi Văn Phượng…! Thanh nhi đâu, tại sao Thanh nhi lại không đến ?
Đến trước kiệu hoa, tân nương quay đầu lại nhẹ nhàng nói:
- Thanh nhi muốn thiếp nói với chàng, hãy sống cho thật tốt, hãy bảo trọng.
Nói xong liền tiến vào. Văn Sinh nhìn thấy thế đột nhiên xông đến, miệng không ngừng hét lớn. Nhưng hắn lập tức bị hai gã đại hán cường tráng ngăn cản, căn bản không có cơ hội tiếp cận nàng ta được.
Khi kiệu hoa đi xa rồi, Văn Sinh khóc lên một cách thống khổ:
- Tại sao, tại sao nàng lại rời bỏ ta?
Đá hắn một cước, một gã đại hán nói:
- Chúng ta đi thôi, tên tiểu bạch diện cóc ghẻ nhà ngươi mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao, ngươi đi tiểu đi rồi soi mình vào đó để xem bộ dạng của ngươi như thế nào. Nếu không phải Văn Phượng cô nương bảo vệ ngươi thì lão gia của ta đã sớm giải quyết ngươi rồi.
Tên đại hán còn lại tiếp lời:
- Dĩ nhiên là thế rồi, giữ tên tiểu bạch diện này thì có tác dụng gì chứ. Lão gia chúng ta chỉ cần thi triển một kế sách nhỏ thôi, đó là dùng sinh mạng của hắn ta để uy hiếp Văn Phượng cô nương, bức ép cô ấy đột nhiên thay đổi quyết định, tiếc là tên vô dụng này chỉ biết than khóc về điều đó thôi.
Dưới mặt đất, Văn Sinh nghe thấy đoạn hội thoại đó liền minh bạch hoàn toàn nhgững lời nói của Thanh nhi vào tối qua. Đồng thời cũng minh bạch Văn Phượng bị bức ép, điều này khiến cho sự hận thù trước đây trong lòng hắn ta lập tức chuyển thành phẫn nộ. Toàn thân hắn nhảy lên khỏi mặt đất điên cuồng gào thét đuổi theo kiệu hoa.
Nhìn vào thân ảnh đang xa dần của hắn ta, Thiên Hạo đạo trưởng đang đứng ở cánh rừng thở dài nói:
- Muốn biết kết cục của hắn ra sao không?
Lục Vân không đáp lại, chỉ thuận bước hướng về phía kiệu hoa, đi theo quan sát thiếu niên thư sinh từ phía xa.
Đuổi theo được hai dặm, Văn Sinh dừng lại trước kiệu hoa hét lớn:
- Văn Phượng, Văn Phượng nàng hãy trở về với ta. Chúng ta không sợ bọn họ, thậm chí cho dù có chết đi ta cũng không muốn nàng bị ép buộc phải kết hôn với lão ta, chúng ta cứ đường đường chính chính mà sống. Ta biết rằng bọn chúng dùng sinh mệnh của ta để uy hiếp nàng, ta không sợ. Ta thực sự không sợ. Chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ, thậm chí là chỉ gặp mặt nhau một lần ta cũng cảm thấy rất vui vẻ. Còn nếu nàng cảm thấy đau khổ, ta cũng thực sự đau khổ theo. Văn Phượng, nàng hãy bước xuống và nhìn vào mặt ta, Văn Phượng!
Thanh âm cuồng si vang vọng mãi đến phía chân trời xa xa rồi tan biến hoàn toàn trong không gian và thời gian.
Lúc này, khắp tứ phía có vài người lao tới nhất loạt khống chế, không ngừng sử dụng quyền cước đánh vào hắn ta. Nhưng Văn Sinh tâm tình kích động dị thường, nỗ lực xông lên phía trước. Đáng tiếc hắn chỉ là một thiếu niên văn nhược, một lúc sau liền bị đánh ngã hoàn toàn xuống đất, miệng gào thét những tiếng phẫn nộ bất cam.
Đúng lúc này, một ả nha hoàn bên cạnh tân nương tiến đến la lên cản trở trận đánh. Cầm tay đưa cho hắn một bức thư, nha hoàn hạ giọng nói:
- Văn tướng công, người hãy quay về đi thôi. Tướng công cứ tiếp tục như thế thì chút nữa sẽ bị bọn họ đánh chết đấy, đến lúc đó sự khổ tâm của tiểu thư sẽ bị hoang phí.
Kiệu hoa lại lên đường. Văn Sinh xem qua bức thư một lần nhìn thấy những lời can ngăn, biết rằng nó vừa mới được viết thì tâm lý không khỏi phát sinh đau khổ vạn phần.
Đọc kỹ một lượt, chỉ thấy trên thư viết:
"Văn Sinh hãy quên tất cả đi, mặc dù chúng ta không thể đi chung một con đường nhưng Văn Phượng cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Chàng còn nhớ ly rượu ở trong Liễu Hiệp đình không, lúc đó trong tim của Phượng nhi đã coi nó là ly rượu giao bôi rồi. Lúc đó thiếp đã tự nói với mình, trái tim Phượng nhi đã gả cho Văn Sinh rồi, được gả cho người mà mình thương yêu nhất đời, dù thiếp có chết cũng không hối tiếc.
Ly rượu đó rất ngọt ngào vì nó chứng kiến hai người chúng ta trở thành phu thê, cho dù người khác không biết, nhưng trong tâm lý của thiếp rất rõ ràng. Đồng thời ly rượu đó cũng cay đắng lắm, bởi nó cũng là bằng chứng cho sự phân ly của hai ta, nó đã phán định hai chúng ta phải chia xa.
Đã ba năm trôi qua, nhưng mỗi ngày thiếp đều cảm thấy rất vui vẻ. Mặc dù chàng không biết điều đó, nhưng bây giờ thiếp sẽ nói cho chàng biết. Kỳ thực mỗi ngày thiếp đều ở bên cạnh chàng, giúp chàng nấu nướng giặt giũ và quan sát chàng chăm chỉ học hành. Tất cả những điều đó đều khiến cho thiếp cảm thấy rất hài lòng, thậm chí là trả giá rất nhiều nhưng như thế cũng rất xứng đáng.
Chàng còn nhớ giấc mộng đêm qua không? Thiếp đã nói là thiếp sẽ cho chàng tất cả nhũng gì mà chàng mong muốn, suốt cả cuộc đời này thiếp luôn hoài niệm về giấc mộng đó và thiếp đã hoàn thành nó. Thực sự lúc này chàng nên minh bạch rằng trên thế gian này không tồn tại một người nào tên là Thanh nhi cả, vì nàng ấy là do thiếp hoá trang thành. Thiếp cảm thấy vui mừng vì đã chăm sóc cho chàng được ba năm, vì thế sinh mạng này dù có chết cũng đáng.
Chàng hãy nhớ lấy những lời thiếp nói, sinh mệnh này tất cả đều vĩnh viễn thuộc về chàng, không một ai có thể đoạt được thiếp từ tay của chàng. Điều này thiếp cũng có thể thực hiện, bởi vì thiếp đã bỏ Nhất Điểm Hồng vào ly rượu của mình.
Chàng không cần phải quá thương tâm, đêm qua khi nói mọi chuyện với chàng, thiếp đã minh bạch được kết quả như thế. Nhưng thiếp không hối tiếc, bởi vì thiếp đã giữ lại được những kí ức đẹp đẽ và lưu lại được một giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời của thiếp.
Sau này, giấc mơ đó lại tiếp tục đồng hành cùng với chàng. Tin rằng chàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, dù ở dưới cửu tuyền thiếp cũng có thể mỉm cười mãn nguyện. Hãy bảo trọng, thiếp sắp không gượng được nữa, chàng hãy nhớ là hãy sống cho thật tốt, sống cho thiếp và cho Thanh nhi nữa, chàng hiểu không…"
- Không! Đừng …
Một tiếng gào thét điên cuồng đến tê tâm liệt phế từ miệng của Văn Sinh phát ra. Chỉ thấy hắn ta đột nhiên đứng dậy, không màng đến thương tích của bản thân điên dại chạy về hướng kiệu hoa lúc nãy, miệng hét lên những âm thanh đâu khổ chấn động nhân tâm.
Nhìn theo hình bóng Văn Sinh, Thiên Hạo đạo trưởng khẽ thở dài nói:
- Tất cả đều đã kết thúc rồi, chỉ là một kết thúc quá thương cảm mà thôi.
Lục Vân nhìn thân ảnh điên cuồng đó, hỏi:
- Trong bức thư đó đã viết điều gì, vì sao anh ta lại trở nên kích động như vậy?
Thiên Hạo đạo trưởng nhìn qua Lục Vân rồi khẽ đáp:
- Nếu ta nói cho thiếu hiệp biết, thiếu hiệp định làm gì?
Lục Vân trầm giọng:
- Điều đó còn tuỳ thuộc vào nội dung mà tiền bối nói.
Thu hồi mục quang, Thiên Hạo đạo trưởng khẽ nói:
- Còn nhớ Thanh nhi cô nương lúc tối qua không? Biết tại sao hôm nay nàng ta không xuất hiện ở đây không?
- Tại sao lại như thế?
- Bởi vì cô ấy chính là Văn Phượng cô nương, cô ấy đã chăm lo cho Văn Sinh suốt ba năm. Mỗi ngày đều không quản mưa gió đều đến để giặt giũ và chuẩn bị thức ăn cho hắn ta, đều muốn nhìn sự cần cù học tập của hắn ta, chỉ cần như thế cô ấy đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Thần sắc lập tức biến đổi, Lục Vân dời mục quang về phía chân trời xa xăm, trầm giọng nói:
- Thiếu hiệp không cần phải truy vấn như thế, ta tự nhiên sẽ nói. Khi Văn Phượng cùng Văn Sinh uống rượu tại Liễu Hiệp đình, Văn Phượng đã bỏ kịch độc vào ly rượu của mình, để hoàn thành lời thề nguyện với Văn Sinh là nàng ta sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn ta, không một ai có thể cướp đoạt được nàng ấy.
Thân thể lập tức chấn động, Lục Vân nhìn qua ông ta một lần, cùng lúc đó toàn thân ngân quang đại thịnh, bắt đầu thi triển Không Gian Khiêu Dược chi thuật, trong chớp mắt đã biến mất. Quan sát thân ảnh đã biến mất, Thiên Hạo đạo trưởng thở dài nói:
- Tối thiểu là trong tâm lý của thiếu hiệp vẫn còn có tình cảm, có lẽ trong tương lai sẽ có thể cải biến được tâm tính của mình.
Nói về Văn Sinh, hắn ta tiếp tục truy đuổi theo kiệu hoa và liều mạng tiếp cận nó trước sự cản trở của nhiều người. Đúng lúc này, Lục Vân đột nhiên xuất hiện nhìn vào hắn ta với nhãn thần phức tạp. Cuối cùng lắc mình đến bên cạnh nắm lấy hữu thủ hắn. Văn Sinh cả kinh, cấp tốc hỏi:
- Ngươi là ai, ngươi muốn gì?
Mặt Lục Vân chẳng chút biểu tình, hờ hững nói:
- Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ta cho ngươi một cơ hội. Còn có thể chạy trốn cùng với cô ấy hay không là tuỳ thuộc vào vận khí của ngươi.
Hữu thủ lập tức huy động, một cơn gió nhẹ nhàng cuốn đến, tất cả mọi người đều bị Lục Vân chế trụ đứng yên tại chỗ.
Cấp tốc đến phía trước chiếc kiệu, Lục Vân vén tấm màn lên rồi quay sang nói với Văn Sinh:
- Đây là tân nương của ngươi, còn không mau kéo khăn che mặt trên đầu cô ấy xuống, ta thấy cô ấy vẫn còn có khả năng cứu được.
Văn Sinh lúc này mới minh bạch Lục Vân không hề có ác ý, liền vội vàng kéo khăn che mặt của tân nương xuống. Chỉ thấy nhãn thần nàng trở nên tán loạn, hắc khí phân bố dày đặc trên khuôn mặt mỹ lệ, hiển nhiên đang ở trong tình trạng vô cùng nguy ngập.
- Văn Phượng, Văn Phượng ta là Văn Sinh đây. Nàng đừng dọa ta, hãy kiên trì lên, chúng ta sẽ đi tìm đại phu.
Trong lúc nguy ngập, khuôn mặt của Văn Sinh trở nên lo lắng vô cùng, toàn thân chìm vào cơn kinh hoàng.
Hữu thủ Lục Vân ẵm thân thể của Văn Phượng lên, mang theo hai người bắt đầu phi thân, chớp mắt đã dừng lại trong một cách rừng.
Đặt Văn Sinh xuống, Lục Vân hét lớn:
- Đứng im đó, ta phải lập tức bức ép chất độc ra khỏi cơ thể cô ấy. Nếu ngươi cứ ở bên cạnh mà la mà hét, đến khi cô ấy chết đi thì đừng có oán trách ta.
Văn Sinh lập tức kinh hãi, vội vàng ngậm miệng nhìn Lục Vân với khuôn mặt lo lắng.
Hữu thủ Lục Vân nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu của Văn Phượng, một cỗ kim sắc quang hoa phá thân thể tiến nhập vào khiến hắc khí khắp mọi nơi đều bị tận diệt, chỉ một lúc sau thần sắc của Văn Phượng đã khôi phục lại như bình thường.
Buông tay ra, Lục Vân nhìn vào Văn Sinh, điềm nhiên nói:
- Cô ấy đã ổn rồi, sẽ lập tức tỉnh lại, ta đợi ngươi ở ngoài cánh rừng.
Văn Sinh liên tục cất tiếng đa tạ, trong tâm cảm kích vạn phần, bản thân vừa khóc vừa cười, bộ dạng vô cùng kích động.