- Ta nghĩ đến một khả năng, nếu đúng là thế chúng ta quả thật đã thua. Có lẽ chúng ta đã bỏ qua một vấn đề vô cùng quan trọng.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, nhanh chóng hỏi:
- Ngọc trưởng giáo nghĩ đến việc gì xin mời nói rõ, nếu thật đã sai chúng ta cần nhanh chóng tìm phương pháp cứu vãn.
Ngọc Vô Song nhẹ nhàng gật đầu đang định mở miệng nói, bỗng nhiên có một đệ tử truyền tin từ ngoài lao vào cao giọng thông báo:
- Hồi bẩm minh chủ, Hắc Hà quỷ vương sau khi thiệt hại gần một nửa cao thủ, đột nhiên thống lĩnh toàn quân đột vây. Lúc này đã thoát khỏi trùng vây chạy về hướng tây, Kiếm minh chủ đã suất lĩnh cao thủ thừa thắng truy kích.
Tin tức đột ngột đến khiến mọi người lặng đi trong giây lát rồi ồ lên vui vẻ. Trận chiến này tuy chưa tiêu diệt được Hắc Hà quỷ vương, nhưng xét một cách toàn diện mà nói đã giành được thắng lợi.
Mặc dù thắng lợi đấy nhưng sắc mặt Thiên Kiếm Khách tịnh không chút vui vẻ. Diệp Tâm Nghi cũng gật đầu nói:
- Giặc cùng chớ đuổi, đạo lý này làm sao hắn ta không hiểu chứ? Nhanh chóng truyền lệnh của ta, khẩn trương triệu hồi nhóm người Kiếm Vô Trần. Đi mau, ba người các ngươi mau truyền lệnh!
Sai ba người đi, Diệp Tâm Nghi định bảo Ngọc Vô Song nói tiếp thì lúc này ngoài cửa, một bóng nhân ảnh nhanh chóng lao đến, vừa chạy vừa khẩn trương nói:
- Hồi bẩm minh chủ, đại sự không tốt rồi, Ma tông đột ngột xuất hiện trong thành Lạc Dương. Từ hướng Nho viên phát đi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, xem ra tình huống thập phần khẩn yếu, thỉnh minh chủ nhanh chóng định đoạt!
Đứng bật dậy, Diệp Tâm Nghi thốt lên thất thanh:
- Cái gì, có chuyện này à?
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, tiếng thở dài của Ngọc Vô Song vang lên trong đại sảnh:
- Đến nhanh quá, ta vẫn chưa kịp nói thì bọn chúng đã hành động rồi, xem ra sự vụ nhất định nằm trong kế hoạch của Tam Nhãn Long Lang. Ý định của bọn chúng là muốn hạ uy phong, đả kích sĩ khí của chính đạo bọn ta. Đạo viên đã bị huỷ diệt, Phượng Hoàng thư viện cũng đã bị xóa sổ, hôm nay lại đến Nho viên, mục tiêu tiếp theo là chỗ nào đây?
Thái Phượng tiên tử, Phong Lôi chân quân, Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa sắc mặt đều kinh hãi, bọn họ không thể nào nghĩ Long Ma chiến tuyến đảm lược lại to lớn như vậy, ngang nhiên ngay trước mắt Chính Đạo liên minh, tấn công thẳng vào đầu não Nho viên.
Lúc này, Diệp Tâm Nghi nghiêm mặt nói:
- Truyền lệnh cho đệ tử của Chính Đạo liên minh, nhanh chóng ở vào tình trạng cảnh giác, đồng thời tôn giả và Thánh Phật tức tốc dẫn hai mươi cao thủ, bằng tốc độ nhanh nhất tiến đến Nho viên, hy vọng có thể cứu vãn một chút.
Nghe xong, Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật chuyển mình, nhanh chóng ly khai. Lúc này, trong đại sảnh tám người còn lại sáu, sắc mặt mọi người đều trầm trọng, hiển nhiên sự tình ngoài ý muốn đã đả kích nghiêm trọng niềm tin của bọn họ. Lúc này họ đã minh bạch, những yêu ma quỷ quái này còn lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng, không chỉ cường mạnh về sức lực, mà trí tuệ một điểm cũng không thua nhân loại.
Nhìn mọi người, Thiên Kiếm khách trầm giọng lên tiếng:
- Xảy ra chuyện này, thực là mười phần ngoài ý muốn của chúng ta. Chỉ là lần này thấy rõ, nhiều địa phương của chúng ta vẫn chưa rơi vào ma trảo của bọn chúng, sau này ta sẽ dạy cho chúng một bài học. Trước mắt, Long Ma chiến tuyến cố tình thu hút sự chú ý của chúng ta, mục đích đã rõ. Cần quan tâm nhất là Hắc Hà quỷ vương, hắn biết rõ liên minh của chúng ta đã trở thành lực lượng hùng hậu mà vẫn dám đến, rõ ràng trong việc này có sự tình không tầm thường. Mọi người cùng yên lặng suy nghĩ một chút xem, hắn làm như vậy có mục đích gì?
Phong Lôi chân quân sắc mặt nhăn nhó nói:
- Nghe ngài nói như vậy, ta đột nhiên minh bạch. Tất cả những việc mà bọn chúng làm từ đầu đến giờ làcố ý đầu voi đuôi chuột, mục đích chính là thu hút bọn Kiếm Vô Trần, khiến hắn mắc lừa đuổi theo, cuối cùng rơi vào cái bẫy giăng sẵn của chúng.
Mọi người cẩn thận xem xét, khả năng này đích thực không nhỏ. Cuối cùng, tính kích động của Kiếm Vô Trần đã trở nên nổi tiếng. May mà Diệp Tâm Nghi đã truyền lệnh triệu hồi Kiếm Vô Trần, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Hiện tại điều lo lắng nhất là người truyền lệnh không biết có khả năng đuổi kịp Kiếm Vô Trần để cản hắn không? Nếu như không kịp, tất cả chỉ là vô nghĩa.
- Không cần lo lắng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, chỉ cần chúng ta kiên định tin tưởng, nhất định sẽ có thể hoàn thành trọng trách trảm yêu trừ ma. Đem hết niềm tin, đem hết dũng khí ra, chúng ta nhất định sẽ không thua, mọi người đối với bản thân cần kiên định bất di bất dịch.
Cảm nhận được tín niệm của Diệp Tâm Nghi, trong lòng chúng nhân ở đại sảnh đều có cảm xúc. Như nàng đã nói, thậm chí nếu gặp thất bại, mọi người không thể mất đi niềm tin. Tự tin lúc này đã trở lại trên sắc mặt của mọi người, mọi người tin tưởng chỉ cần nỗ lực nhất định sẽ thắng lợi. Do vậy, trong đại sảnh lại vang lên tiếng cười, một niềm tin tất thắng, những nụ cười tràn đầy tự tin.
Cuối cùng, môn hạ đệ tử báo tin, nhóm người Kiếm Vô Trần đã bắt đầu rút lui. Sau khi bọn họ cùng nhóm người Tịch Diệt thiền chủ tìm kiếm một hồi nhưng không thấy tung tích địch nhân liền trở lại Hoa Sơn, lúc này đang ở dưới chân núi. Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh ít nhiều đã có thể thở phào, cuối cùng bọn người Kiếm Vô Trần đã không trúng kế.
Chính trong lúc mọi người đang cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, từ ngoài một tiếng hô truyền tới. Liền thấy một đệ tử liên minh mồ hôi như tắm xuất hiện tại đại sảnh. Nhanh chóng hít lấy một hơi, gã đệ tử nói:
- Minh chủ lượng thứ, đệ tử vội chạy đến đây, nhất thời quên mất lễ số.
Diệp Tâm Nghi sắc mặt kinh biến:
- Xem ngươi vội vàng như vậy, lẽ nào xuất hiện vấn đề gì, mau nói.
Tên đệ tử đó nhanh chóng gật đầu nói:
- Đại sự, đại sự thập phần gấp gáp. Thái Huyền Sơn Thiên Kiếm viện bị Quỷ vực Âm Thi quỷ vương suất lĩnh hàng vạn quỷ binh thâu tập, trước mắt tử thương thảm trọng. Có lẽ, có lẽ đã thất thủ rồi!
Như một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống. Tin tức đột ngột khiến sắc mặt mọi người tại đó đại biến, trong miệng không kìm được thốt lên những tiếng kêu thất thanh, kinh hãi.
Cơ mặt Thiên Kiếm Khách giật liên hồi, cuối cùng Thiên Kiếm viện xảy ra cơ sự như thế này, làm sao lão không đau xót cho được.
Diệp Tâm Nghi cũng vạn phần chấn động, nhưng ngay lập tức nghĩ đây không phải là lúc hối tiếc, cảm thán, tức thì cất tiếng át hết thanh âm của chúng nhân, lập tức phân phó:
- Truyền khẩu dụ của ta, lệnh Tịch Diệt thiền chủ cùng Kiếm Vô Trần hai đội nhân mã, phải nhanh nhất có thể tiến tới Thiên Kiếm viện, đi mau!
Sau khi phân phó, Diệp Tâm Nghi quay sang Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa trong đại sảnh:
- Sư thúc, hiện tại thời gian khẩn cấp, sư thúc nhanh chóng tuyển ra mười vị cao thủ đến đó, hy vọng có thể còn kịp!
Sau hồi chấn kinh, mọi người từ từ khôi phục bình tĩnh. Lúc này Ngọc Vô Song đột nhiên cất giọng nói:
- Vẫn còn hy vọng! Thiên Kiếm viện không giống các chỗ khác, ở đó có Huyền Thiên kiếm trận, chỉ cần phát động có thể chế ngự địch. Nếu như không kịp phát động Huyền Thiên kiếm trận, vẫn còn Ngũ Thái đại bàng trong truyền thuyết. Chỉ cần nó xuất hiện, với lực lượng khủng khiếp, sẽ có thể đánh đuổi bất cứ địch nhân nào.
Nghe xong, Thiên Kiếm Khách sắc mặt vui vẻ, nhưng ngay lập tức ảm đạm, lắc đầu than: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nhất thiết đều phải xem thiên ý. Mọi việc ở đây giao lại cho Diệp Tâm Nghi toàn quyền xử lý, ta nên quay về xem sao. Khi sự việc qua đi, ta sẽ quay lại.
Nói rồi toàn thân tử quang chớp động, Thiên Kiếm Khách liền biến mất một cách thần kỳ tại đại sảnh.
Đứng tại vị trí cao nhất, cảm giác vô lực, thần tình Diệp Tâm Nghi trông như mất hồn, biểu tình chí khí cao ngút lúc đầu giờ không còn tìm thấy đâu nữa. Thế sự thật khó lường, trước đây Kiêm Vô Trần làm chủ, mỗi trận đều thất bại, hiện tại nàng làm chủ, dường như cũng giống như thế.
Như sự việc ngày hôm nay, nàng đã hoàn toàn cẩn thận, xem xét rất kỹ càng, cuối cùng vẫn là kết cục thảm bại, thử hỏi sao không làm cho nàng tâm ý nguội lạnh. Nhưng không kể là như thế nào, đây chính là sự thật, là nhân sinh, là sự tình không thể cải biến.
Ngày đó, trên đỉnh Hoa Sơn, trong mắt nàng là cả một tương lai tươi sáng. Còn lúc này, nàng phát giác cái mình thấy đột nhiên là một vùng hắc ám. Kết quả cuối cùng thực sự là cái gì? Có lẽ những lời Bách Linh nói ngày đó là đúng, lục viện huỷ diệt, tam phái phân ly?
Như vậy, Cửu Thiên Hư Vô giới cùng Vân Chi pháp giới xuất lực vì cái gì? Là cứu vãn hạo kiếp hay chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng trước khi chết? Nhất thời nghĩ tới những điều này khiến nàng không sao hiểu được.
Những tiếng than thở tựa hồ liên tục đồng hành với bọn họ, thậm chí với thực lực cường đại của Chính Đạo liên minh lúc này, nó vẫn chưa hề có một khắc ly khai. Có lẽ là đã quên mất chuyện gì đó, hoặc giả những việc này vốn dĩ phải xảy ra, nếu không sao gọi là hạo kiếp? Có điều dù cho minh bạch những điều này, tại sao tâm lý vẫn nặng nề thế, có một loại áp lực không nói thành lời được?
Dưới chân Hoa Sơn, Tịch Diệt thiền chủ cùng Thiên Túc đạo trưởng dẫn theo đệ tử Đạo viên và Nho viên không làm nên trò trống gì đã quay về.
Đối với hành động lần này, mọi người đều cảm thấy nặng nề. Đầu tiên rõ ràng nắm được hành tung của địch nhân, không hiểu tại sao đột nhiên giữa chừng biến mất không dấu vết. Như thể mọi cố gắng đều vô ích, không có chút hiệu quả nào. Về mặt thắng bại mà nói, những người này coi như đã thất bại.
Quay lại nhìn những người đằng sau, Thiên Túc đạo trưởng thở dài:
- Lần này trở về, thậm chí nếu bọn họ không đề cập đến, chúng ta có lẽ cũng khó ăn khó nói. Ta liên tục suy nghĩ, vì sao chúng ta ngay sau khi phát hiện hành tung của bọn chúng, lập tức tổ chức bao vây, bọn chúng liền thần bất tri quỷ bất giác biến mất? Cuối cùng thực sự bọn chúng đã dùng cách nào, ta đến giờ vẫn chưa có chút minh bạch.
Tịch Diệt thiền chủ nói:
- Về điểm này ta cũng không ngừng suy nghĩ, bọn chúng đột nhiên biến mất có thể sử dụng ba phương pháp. Thứ nhất là Hắc Ám Tinh Không pháp quyết của Ma vực, khả năng thứ hai là Thuấn Gian Chuyển Di đại pháp, khả năng thứ ba đơn giản là bọn chúng căn bản chưa hề xuất hiện, những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Theo kiến giải của ta, nếu là hai phương pháp đầu tiên, chúng ta liền có thể cảm ứng được khí tức của bọn chúng. Nhưng đến giờ chúng ta chỉ nhìn thấy hình ảnh của bọn chúng, không hề cảm giác được khí tức. Lúc đó cũng nghĩ là bọn chúng cố tình ẩn tàng, đến giờ xem ra chúng ta đã phán đoán sai.
Nghĩ lại một chút, Thiên Túc đạo trưởng gật đầu đồng ý:
- Không sai, xem xét cẩn thận thì chính là như thế. Chỉ là ngươi nói chúng ta thấy toàn là ảo ảnh, điều này giải thích như thế nào?