Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong nhìn thấy Ma Đà bắt đầu phát động tấn công, thâm tâm tức thì không còn do dự, trực tiếp đối đầu với ma tôn đang lơ lửng trên không, song thủ chập lại phát ra ma mang tựa như thiểm điện mang theo quang hoa sáng chói, khống chế trên đỉnh đầu ma tôn. Nhìn từ xa, chỉ thấy hai đạo hắc sắc quang long trực tiếp phát ra từ lòng bàn tay Thiên Mục Phong co dãn không ngừng, ngay khi còn cách đỉnh đầu của ma tôn độ một thước liền khuấy động ma mang hộ thể của hắn.
Khắp tứ phía, Phật quang phổ chiếu, kim quang chói lọi như mặt trời mang theo khí thần thánh xạ thẳng lên, hình thành một biển mây vàng, bao bọc toàn bộ Bồ Đề học viện ở bên trong. Dưới mặt đất, tất cả cao thủ trong Bồ Đề học viện bố trí thành một La Hán đại trận, ánh Phật quang phát ra lúc này đang được dung hội bởi Ma Đà, hai loại Phật pháp được liên kết thành một, hình thành nên một đạo pháp giới, bắt đầu bức đến thân thể ma tôn trên không.
Cảm thấy một kích này rất uy mãnh và cường đại, tâm lý của Ma Hoan tôn chủ nảy sinh cảnh giác, thân thể trong chớp mắt cấp tốc phản kích, toàn thân hoá thành bốn ma sát sắp xếp theo dạng chữ phẩm, tạo thành một hình thoi phát sáng.
Một đỉnh hình thoi hướng thẳng lên trời, trực tiếp đối kháng với Thiên Mục Phong ở phía trên. Ba thân ảnh ma sát còn lại phân bố theo hình tam giác, mỗi một bên đều phát ra ánh ma quang rực rỡ, hình thành một phiến tinh vân màu đỏ sẫm, ngạnh tiếp cùng Phật quang khắp tứ phía. Bốn ma sát giao nhau tại một điểm, ở trung tâm hình thành tạo nên một quả quang cầu chói sáng xoay tròn với vận tốc cao, càng lúc càng trở nên to lớn và sáng rỡ hơn.
Dưới mặt đất, khi nhìn thấy quang cầu đó, thần sắc của tất cả cao thủ trong Bồ Đề học viện tức thì trở nên chấn động. Ma Hoan tôn chủ thực sự không hổ danh là Ma vực đệ nhị cao thủ, tu vi của hắn ta quá cường hãn, ma quyết thi triển đích xác mang uy lực cực kì bá đạo.
Vào lúc này, Lâm Vân Phong đột nhiên mở mắt ra. Hắn sau khi quan sát một lượt trận chiến của ba bên, mục quang liền chuyển sang hai toà lăng mộ lớn nhất, trong nhãn thần lộ ra thần sắc cổ quái. Thông qua sự thám xét của bản thân, hắn phát giác ra được phía bên trong hai lăng mộ này có một đạo Phật pháp phong ấn cực kì khó phát hiện. Có thể phỏng đoán là hai bảo vật Vạn Thú ma châu và Phệ Tâm kiếm đang được phong ấn ở bên trong.
Cân nhắc một chút, Lâm Vân Phong quay lại nhìn Trương Ngạo Tuyết phía sau lưng. Lúc này nàng đang trong quá trình nhập định, bất quá sắc mặt đã trở nên hồng hào hơn nhiều, trông có vẻ thương thế đang nhanh chóng thuyên giảm. Mục quang hắn lại chuyển sang thân thể của ba người đang giao chiến, tình huống lúc này đã phát sinh biến hoá. Ở trên không, Thiên Mục Phong đang bất động bỗng nhiên đảo chuyển, xoay vòng ngược lại với tần suất kì quái, hai dòng điện đen trên song thủ liên tục bành trướng rồi co rút lại tựa như đang thổ nạp, kèm theo là những âm thanh rất khủng bố.
Ở bên dưới, toàn thân của Ma Đà rực sáng kim quang, sau đó hoá thành một pho Phật tượng, vừa hấp nạp Phật quang trên thiên không, vừa phát ra một cột sáng vàng, tấn công mãnh liệt vào ma giới hình thoi do ma tôn tạo ra. Ánh kim quang ồ ạt đan xen vào nhau, còn hắc mang thì hiển hiện kì uy, cả hai liên tục triệt tiêu lẫn nhau, rồi không ngừng tụ lại, đối kháng một cách liên miên bất tận.
Khi tốc độ của quang cầu đạt đến cực hạn, lực lưu chuyển tựa hồ biến mất. Toàn bộ quang cầu dưới tác dụng của tốc độ cao trông như đang tĩnh lặng bất động, kì quang trên bề mặt trở nên đại thịnh, Ma – Hoan – Thiên – Thu bốn chữ pháp quyết đột nhiên phi ra khỏi quả cầu, bay về phía bốn ma sát. Khi bốn chữ pháp quyết cùng bốn ma sát kết hợp lại làm một, ma mang trên khắp cả kết giới hình thoi bỗng bạo trướng. Ma sát đang đối kháng với Thiên Mục Phong liền bạo phát một trận cuồng phong cường bạo, lập tức chấn tan hai dòng điện đen do Thiên Mục Phong xuất ra, cường kình mạnh mẽ của vụ nổ cũng chấn y văng đi trong không trung.
Phía bên dưới, ma quang đột nhiên tụ lại ở giữa ba ma sát, trên bề mặt của kết giới hình thành một chùm sáng xoay tròn, dựa vào lực thôn phệ vạn vật để đối trận với cột sáng vàng của Ma Đà, song phương tức thì kịch liệt công kích lẫn nhau, cục diện hình thành thế giằng co. Thời gian dần qua, kim quang trên toàn thân của Ma Đà dần tiêu tán, nhưng ma mang kết giới phía đối diện lại bành trướng, sau khi hấp nạp hoàn toàn Phật quang, cuối cùng hoá thành một trận bạo phong kinh thế, nhất cử chấn bay hai bên giao chiến ra xa mười trượng.
Khi cuồng phong vừa dứt, phía dưới mặt đất gạch đá bị chấn động đến hoá thành bụi, hoa cỏ tàn lụi bay lả tả, phía trong Bồ Đề học viện hiện ra cảnh tượng tiêu điều. Từ trên trời, Thiên Mục Phong chầm chậm hạ xuống, sắc mặt hiện lên vẻ chấn động. Ma Đà cùng ma tôn sau khi bay trở lại từ hai hướng khác nhau, mỗi người đều có biểu tình âm lãnh, hiển nhiên trận chiến vừa rồi đã khiến tâm lý của cả hai phát sinh sự thận trọng.
- E rằng chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của ma tôn, ta thấy theo sự tình trước mắt, Ma Đà hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn. Tính thêm cả ta vào nữa thì cũng khó mà thủ thắng. Còn ngươi có phát hiện gì không?
Lâm Vân Phong nhìn vào hai ngôi lăng mộ lớn nhất, rồi nhẹ giọng đáp:
- Làm tốt lắm, bây giờ để xem tình thế phát triển thế nào.
Lúc này ở trên không, Ma Hoan tôn chủ âm trầm nhìn vào Ma Đà, cất giọng với ngữ khí lạnh lẽo:
- Ma Đà ngươi có phần hữu danh vô thực đó. Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây thì hơn, nếu không sau này ngươi có hối cũng không kịp.
Ma Đà đáp trả với giọng hờ hững:
- Bắt đầu giao chiến, ta chỉ mới thăm dò bản lĩnh của ma tôn ngươi mà thôi, còn về thực lực chân chính của ta, ngươi chưa từng thấy qua trước đó. Theo ta nghĩ thì mỗi người đều bảo lưu lại vài phần thực lực, ngươi nói có đúng không ma tôn đại nhân?
Hừ lên một tiếng giận dữ, Ma Hoan tôn chủ đang định phản bác, bỗng phát giác một luồng khí tức đặc dị đột nhiên từ phương xa tiến đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác kinh sợ.
Lúc này, Thiên Mục Phong cũng cảm giác thấy luồng khí tức này, nhìn về hướng đó với thần sắc kinh dị, phán đoán xem đây thực sự là nhân vật nào. Vào đúng thời khắc này, Trương Ngạo Tuyết đang liệu thương đột nhiên đứng bật dậy, đưa mắt quan sát tất cả mọi thứ xung quanh với thần tình lãnh đạm.
Đối với việc Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong đều cảm thấy vui mừng, sự tự tin sẽ thành công cũng tăng thêm được mấy phần, lập tức nói rõ tình thế hiện tại với nàng. Còn nhãn thần của Ma Hoan tôn chủ lại khẽ biến động, hiển nhiên minh bạch Trương Ngạo tuyết là một mối họa tiềm tàng, đối với hành động của bản thân có ảnh hưởng rất lớn. Riêng Ma Đà vẫn không hề có cử động nào, chỉ chú thị quan sát nhân ảnh đang tiếp cận ngày càng gần kia, thần thái lộ ra vẻ trầm tư.
Khi người đó xuất hiện, tất cả mọi người tại đương trường đều chú thị nhìn vào hắn, phát hiện đó là một trung niên văn sĩ, tướng mạo uy nghi nhưng thần tình lại âm lãnh, trong nhãn thần láp lánh quang mang tà độc, hiển nhiên không phải là hạng tử tế gì. Đối với thân phận của người này, Ma Hoan tôn chủ, Thiên Mục Phong, Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong, Pháp Luân đại sư đều không hay biết, chỉ có thể cảm thấy trên thân thể hắn ta mang theo khí tức âm tà cường đại.
- Ngươi nói ta sao, ngươi thì có gì tốt chứ? Ngươi là Ma Phật Huyền Túc của Vạn Phật tông, chẳng phải cũng là hoá thân của Ma Đà ngày trước đó sao?
Ma Đà nghe thế, nhãn thần trở nên lạnh lẽo, không hồi đáp mà lên tiếng hỏi tiếp:
- Giang Nam Tài Tử, không phải ngươi đang tu luyện ở trong núi hay sao, cớ gì lại chạy đến đây?
Nguyên lai sau khi tu luyện Phệ Tâm kiếm quyết, Giang Nam Tài Tử đã từ chính đạo chuyển sang tà đạo.
Giang Nam tài tử tức thì ha hả cười lớn thốt:
- Lý do khiến ngươi đến đây cũng chính là lý do của ta thôi. Ngươi nghĩ mọi chuyện trên thế gian này chỉ có một mình ngươi biết sao? Giang Nam Tài Tử ta đây trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngươi tưởng có thể giấu diếm sự thật trước mắt ta à?
Ma Đà bình tĩnh đáp trả:
- Đúng thế, thực sự là không thể giấu được ngươi, nhưng ngươi hiểu được bao nhiêu về tình hình ở đây?
Giang Nam Tài Tử lướt mục quang nhìn khắp một lượt, rồi cuối cùng dừng lại trên thân thể của Ma Hoan tôn chủ, lưỡng lự cất tiếng:
- Trên thân thể của ngươi phát ra ma khí kinh thiên, ta nghĩ ngươi nhất định là ma tôn của Ma vực, nhưng cụ thể là vị nào trong bốn vị thì ta đây không dám khẳng định. Còn lại tất cả đều là lũ tiểu bối hậu sinh, ngày mà ta quy ẩn, bọn chúng còn chưa được sinh ra, vì thế tất nhiên không có tư cách nói chuyện cùng ta.
Ma Hoan tôn chủ nghe thấy ngữ khí cuồng vọng của hắn ta, lập tức hừ một tiếng, nói:
- Bổn tọa là Ma Hoan tôn chủ, tốt nhất ngươi nên ly khai khỏi nơi này ngay lập tức, nếu không sau này có muốn chạy cũng không dễ dàng đâu.
Nhãn thần của Giang Nam Tài Tử lập tức biến đổi, cẩn thận quan sát tứ phía một lần nữa, sau đó mỉm cười âm u:
- Khẩu khí của ma tôn thật lớn quá, nhưng hình như không đủ uy nghiêm đâu, những kẻ này đều đâu có sợ ngươi, thật là đáng thương à. Thiết nghĩ ngươi đường đường là Ma vực đệ nhị cao thủ, vậy mà những người ở đây chẳng ai để ngươi vào mắt, lại còn lờ đi những lời nói của ngươi, rốt cuộc là do có mắt không thấy núi Thái Sơn hay là xem thường ngươi đây?
Những lời nói này vừa được phát ra, Thiên Mục Phong tức thì vỗ tay đồng tình cười nói:
- Tài ăn nói giỏi lắm, không hổ danh là Giang Nam Tài Tử, có thể châm biếm khiến cho đường đường là ma tôn đại nhân cũng phải á khẩu vô ngôn. Bội phục, bội phục!
Cạnh đó, các cao thủ của Bồ Đề học viện nghe thấy thế cũng không kìm được những tiếng cười ha hả, Ma Hoan tôn chủ giận dữ rống lên liên hồi:
- Câm miệng lại, bổn tọa mà không giương uy, thì ngươi lại cho rằng bổn tọa hoà nhã. Ngày hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học, để xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám lớn lối.
Hắc mang lóe sáng, Ma Ảnh Thiên Huyễn. Lúc này, Ma Hoan tôn chủ trong lúc thịnh nộ đã bất ngờ phát động đòn công kích cực kì tàn độc mang theo khí thế cường đại, tức thì cuốn lấy Giang Nam Tài Tử vào bên trong đạo ma pháp vần vũ như mây, liên tục xoáy tròn. Trong lúc bị vây khốn, Giang Nam Tài Tử bỗng thét lớn một tiếng, song thủ dùng chỉ thay kiếm, kiếm quyết kinh thiên mang theo uy thế chấn động thiên địa được khai triển, phát ra hai đạo kiếm trụ lấp lánh, nhất cử đột phá sự kìm hãm của Ma Hoan tôn chủ, xạ thẳng lên bầu trời.
Đột phá khỏi sự kiềm chế của Ma Hoan tôn chủ, Giang Nam Tài Tử thân hình khẽ động, cơ thể liên tục nhào lộn tựa như đám mây cuồn cuộn, trong khi đó kiếm quyết tại song thủ vẫn không ngừng lại, đạo kiếm quang chói mắt không ngừng xoay chuyển cùng hắn ta với tốc độ cực cao, ánh lửa lưu lại trên thiên không trông chẳng khác gì hàng vạn bông hoa, bạo phát ra hàng vạn ánh hào quang.
Tứ phía, thân ảnh của Ma Hoan tôn chủ trùng điệp đan xen lẫn nhau, đại pháp Ma Ảnh Thiên Huyễn được phát huy đến mức cực hạn. Cả bầu trời như bị che lấp bởi sự phân bố dày đặc thân ảnh ma tôn, bất kì một góc độ nào cũng đều nằm trong phạm vi tấn công. Song phương đều dùng phương pháp lấy nhanh chống nhanh, dùng ảo khắc ảo, vạn vạn đạo ma ảnh đối trận cùng với hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm mang, khiến cho khắp nơi quang hoa không ngừng lưu chuyển. Kì vân phiêu tán bất định, phích lịch dày đặc chẳng khác gì lôi nộ liên miên, vô số đợt cường kích va chạm vào nhau, phát ra những đạo hào quang lóa mắt.
Khi quang hoa dần dần mất đi, lôi kình bắt đầu được tạo ra, thân ảnh của hai người đang giao chiến mới dần hiện rõ. Sau khi mỗi người phát động một trường công kích liên miên, đến cuối cùng, kiếm khí cùng ma mang đã đạt đến điểm cực hạn, tức thì chuyển hoá thành đạo phích lịch kinh thiên làm chấn động thiên không.
Trong những tiếng nổ, cả hai người đều phiêu thân lùi lại, Ma Hoan tôn chủ dễ dàng giải khai lực lượng đáng sợ đó, trở lại nguyên vị với cử chỉ điềm tĩnh. Nhưng Giang Nam Tài Tử lại chật vật hơn nhiều, thân thể hướng về khu lăng mộ, lùi lại theo quán tính không thể khống chế nổi.