Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 505: Vu thần hiển thánh



Trong vùng Nam hoang, Thập vạn đại sơn, hôm nay có hai vị khách thần bí.

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thấy phòng ốc thưa thớt trong cốc, Bắc Phong nghi hoặc nói:

- Đây là tổng đàn của Huyền Phong Môn sao? Xem ra cũng không lớn.

Dương Thiên dửng dưng đáp:

- Thế ngươi nghĩ nằm trong vùng Nam hoang này, tổng đàn của Huyền Phong Môn sẽ rất huy hoàng, rực rỡ sao? Đừng quên, đây là nơi cư trú của nhiều thế hệ Vu tộc thần bí, bên ngoài trông có vẻ rất yên tĩnh, nhưng thực tế lại ẩn chứa sát cơ, chỉ cần sơ suất không chú ý thì có thể chôn thân nơi đây.

Bắc Phong có vẻ không tin nói:

- Ngươi lại đi sợ những lời đồn phóng đại đó. Ở đây tuy khí tức có chút kỳ quái, nhưng muốn giết người vô hình sợ cũng không phải đơn giản như vậy.

Dương Thiên không muốn tranh cãi với hắn, chỉ im lặng nhìn xuống cốc phía dưới, nhíu mày nói:

- Nơi này rất tà dị, ta đã liên tục thám xét ba lần nhưng đều bị một lực lượng kì diệu ngăn trở, ngươi có thu hoạch được điều gì không?

Bắc Phong khe khẽ lắc đầu đáp:

- Ta cũng đã thử qua nhưng không tra được kết quả gì cả, dường như có một lực lượng nào đó luôn gây nhiễu loạn. Thật sự đó là vật gì ta cũng không cách nào xác định được, có lẽ giống như lời ngươi nói, tổng đàn Huyền Phong môn này được vu thuật quỷ dị bảo vệ. Giờ ngươi định làm thế nào, cứ ở đây đợi thời cơ hay là chủ động tiến thẳng tìm kiếm cho ra nguyên nhân?

Dương Thiên trầm giọng đáp:

- Lúc này bàn đến vấn đề đó hãy còn hơi sớm, đợi lão bằng hữu của ta quay về, chúng ta lại phân tích lần nữa, lúc đó quyết định cũng chưa muộn. Còn về vu thuật, nếu nói sợ cũng còn chưa đến nỗi, nhưng chuyện này đã lưu truyền cũng hơn ngàn năm, hấp tấp tiến vào chắc có thể sẽ chuốt lấy phiền não không cần thiết, vì vậy chúng ta nên thận trọng một chút, lấy đại cục làm trọng.

Bắc Phong nghe xong lông mày nhíu lại, đúng lúc muốn mở miệng thì nhìn thấy ánh xanh chợt loé lên, Mộc Tiêu bay đến đáp xuống ngay bờ vai của Dương Thiên. Thấy Mộc Tiêu mãi bô lô ba la những tiếng kỳ quái, Bắc Phong nhịn không được liền hỏi:

- Chuyện thế nào, Mộc Tiêu của ngươi đã nói thế nào rồi, có tra ra được Vu thần ẩn ở nơi đâu không?

Sắc mặt Dương Thiên trầm trọng lắng nghe những lời kể lại của Mộc Tiêu rồi hắn nghiêm nghị nói:

- Theo lời của nó thì đây đúng là nơi mà chúng ta muốn tìm. Còn nơi ở của Vu thần thì nó cũng không có cách nào tiến gần được, bởi mỗi lần tiếp cận thì lại bị một lực lượng thần bí quỷ dị cực mạnh bắn ra nên khó có thể lại gần. Vị trí chính xác nó đã tìm ra được, chính là ở trong một từ đường kỳ dị đặc biệt, tình hình cụ thể thế nào thì phải xem qua thì mới rõ được.

- Nếu như vậy thì chúng ta mau đi thôi, ở đây có tác dụng gì đâu?

Nói xong Bắc Phong bay vụt lên hoá thành một chùm quang mang mờ mờ ảo ảo, rồi biến mất vào trong cốc. Dương Thiên cất tiếng gọi lại thì đã quá muộn, đành than nhẹ một tiếng rồi cũng hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng đi theo hắn.

Theo sự chỉ dẫn của Mộc Tiêu, Bắc Phong và Dương Thiên dễ dàng tránh né được tầm mắt của người Vu tộc, đến được bên ngoài từ đường để cúng tế Vu thần.

Ẩn nấp trên một tàng cây, Bắc Phong kinh ngạc truyền âm:

- Dương Thiên, chỗ này thật tà đạo, ta cảm giác thấy trong lòng có chút rung động mà trước giờ chưa bao giờ có, ngươi thấy thế nào?

Dương Thiên đáp lại:

- Ta cũng cảm thấy như thế, có lẽ do Vu thần phát ra. Xem ra chúng ta muốn tiếp cận hắn chắc là phải mất ít nhiều thời gian.

Dứt lời cả hai liền trở nên trầm mặc, rõ ràng đối mặt với Vu thần đối diện nhất thời có phần lúng túng.

Đúng lúc đó, một ông lão Vu tộc từ xa đi đến, trên tay lão là một cái bồn lớn, trong bồn chứa đầy máu tươi đang bốc hơi nóng bỏng, phảng phất như vừa mới trích ra từ thân thể người sống.

Chăm chú nhìn tình huống người đó, Bắc Phong và Dương Thiên phát hiện lão còn cách từ đường khoảng hơn một trượng, toàn thân bất ngờ quỳ xuống, hai tay đưa bồn máu lên quá đầu, miệng niệm líu lo một tràng những từ tiếng man, nghe qua không hiểu được, cuối cùng đứng dậy đi vào bên trong.

Đúng lúc đó, Bắc Phong và Dương Thiên thấy rất rõ trong chớp mắt tộc nhân này đã nhảy vào trong từ đường, bên ngoài thân lóe lên quang mang vô cùng yếu ớt giống như đi xuyên qua một bức tường ánh sáng, rồi toàn thân mất hút sang thế giới khác. Đánh mắt với Bắc Phong, Dương Thiên truyền âm nói:

- Xem ra trong này có một tầng kết giới quỷ bí. Bây giờ để ta đến thử trước một bước, ngươi không nên vọng động.

Bắc Phong đáp lại:

- Thế thì không hay, muốn đi thì đi chung, chúng ta có lẽ không thể quan tâm đến việc bị người bên trong phát hiện nữa rồi.

Nói rồi ánh trắng lóe lên, thân thể Bắc Phong hóa thành quang mang đánh thẳng vào kết giới đó. Lập tức tiếng sấm đất ầm ầm vang vọng, hắn liền bị bắn bay ra. Trong chớp mắt sau đó Dương Thiên cũng đã bắn thẳng vào trên kết giới, nhưng kết quả cũng vẫn như vậy, chỉ dừng được trong chốc lát rồi cũng bị hất bắn ra.

Hào quang lóe lên trên mặt đất, hai người đã lộ ra bản thể, khuôn mặt ai cũng có vài phần chấn động. Phát hiện có người từ xa đang chạy lại, Dương Thiên nói:

- Kết giới này thất kỳ quái, với tu vi của chúng ta mà cũng không có cách nào xuyên qua được. Xem ra Vu thần này đúng là không đơn giản. Bây giờ thời gian cấp bách, để không bị lộ hành tung, chúng ta trước tiên hãy tránh đi đã, đợi tìm được thời cơ mới quay lại tìm kiếm. Đi!

Hai người vừa rời đi, bên ngoài từ đường, rất đông người Vu tộc cũng vừa kéo tới, xầm xì trao đổi một hồi, sau đó bắt đầu chia ra đi tìm khắp nơi. Nửa ngày sau, tộc nhân quay trở lại phía trước từ đường, tất cả đều không thu được kết quả gì. Sau khi bàn bạc với nhau, chỉ thấy ba vị trưởng lão cùng quỳ lạy trước đền thờ, miệng lầm rầm khấn một tràng tiếng man rồi cả ba người cùng tiến vào bên trong đền thờ.

Đó là một từ đường thật kì lạ và đặc biệt, trên bốn bức tường vẽ đầy các loại đồ án tế trời kỳ quái, trên mặt đất là một trận đồ cổ quái nhìn sơ qua giống như vật cúng hình rồng, nhưng nhìn kĩ lại thì như một con rắn quái dị đang bay lượn. Chính giữa đền thờ là một thần đàn dùng cúng tế, ở vị trí cao nhất của thần đàn thờ phụng một bức tượng đá cổ quái hai mặt bán nam bán nữ cao khoảng một trượng.

Toàn thân bức tượng đá này là hai màu xanh và đen xen nhau, lại khắc đầy những phù chú cổ quái rất kì lạ, chốc chốc nhè nhẹ loé sáng. Trên đầu, khuôn mặt đàn ông đó hiện rõ những nét vô cùng tàn ác, đôi mắt đen lập lòe hắc mang, phảng phất như có linh hồn bình thường. Phía lưng, khuôn mặt con gái lại vô cùng mỹ lệ, trái ngược hoàn toàn với sự tàn ác của khuôn mặt đàn ông, cặp mắt phụ nữ màu xanh hàm chứa ngàn vạn phong tình, phảng phất muốn câu hồn đoạt phách người ta.

Phần cơ thể bên dưới của tượng đá hợp lại thành một, nhưng hai cánh tay thì một hướng về phía trước, một hướng về phía sau. Trong lòng bàn tay hướng về phía trước có một con rắn nhỏ cuộn tròn đang phát ra ánh mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn về phía trước. Trên cánh tay hướng ra phía sau là một bông hoa màu đen kì lạ hình dạng như mẫu đơn, nhụy hoa nhìn rõ màu đỏ như máu, tạo cho người một́ cảm giác kiều diễm.

Phía trước thần đàn, bốn tộc nhân đang chân thành quỳ khấn dưới đất, ai nấy đều tụng kinh niệm chú cầu thần minh, toàn thân dần dần phát ra quang mang màu xanh đen. Giây lát, quang mang mất hết, liền có người lên tiếng:

- Các người có phải bị chuyện vừa rồi kinh động mà đến đây không?

Một người bên cạnh cung kính hồi đáp:

- Đúng vậy, thưa đại vu sư. Vừa rồi có tiếng sấm đất phát ra, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân nên đã đến đây thỉnh Vu thần chỉ giáo.

Người được gọi là đại vu sư đáp:

- Việc này ta đã biết rồi, ngay sau khi ta vừa mới đến đây chuẩn bị lễ tế Vu thần, thì bị hai luồng khí tức kỳ quái làm cho kinh động. Giờ các ngươi cũng đã đến đây rồi, chúng ta sẽ cùng cầu xin Vu thần hiển linh cho chúng ta biết là ai đã quấy nhiễu sự thanh tĩnh nơi này.

Vừa dứt lời, hai bàn tay chuyển động đan chéo trên bồn máu phía trước, miệng lầm rầm niệm, không lâu đã thấy một cảnh sắc xuất hiện bên trong bồn máu.

Định thần nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy thân ảnh của Bắc Phong và Dương Thiên đều xuất hiện rõ ràng trong đó, tất cả mọi chuyện họ làm đều hiện lên hoàn toàn bên trong bồn máu, ngay cả hình ảnh hai người lúc này ở trên đỉnh núi xa xa cũng hiện rõ trước mắt bốn người.

Thu lại Vu thuật, người đó nói:

- Vu thần đã hiển linh nói cho chúng ta biết ai đã quấy rầy thần uy của ngài. Bây giờ chuyện này giao lại cho các ngươi đi tìm, nhất định không được cho chúng thoát.

Người thứ hai trong ba người đang đứng bên cạnh đáp:

- Đại vu sư xin yên tâm, việc này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết tốt. Giờ đây chúng tôi xin cáo lui, người hãy tiếp tục lễ tế Vu thần vạn năng.

Nói xong cả ba người đứng dậy quay lưng bước ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vừa mới đi được ba bước, đại vu sư gọi họ quay lai, dặn dò:

- Hãy cẩn thận một chút, hai tên này hoàn toàn không phải là người bình thường, nếu như thẳng thắn giao đấu không được thì tạm thời bỏ qua. Chỉ cần bọn chúng không tiến lại gần nữa là được, trước mắt không cần quá lo lắng. Đi đi, đừng hỏi nhiều.

Đợi cả ba người đã ra đi, đại vu sư thành kính nhìn lên Vu thần, miệng ngâm:

- Vu thần vạn năng, xin hãy hiển linh lắng nghe lời của con, xin hãy tỉnh lại từ trong giấc ngủ, lãnh đạo chúng con thống nhất thần châu. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị thoả đáng, chỉ cần đợi thời điểm tối hậu đến, ngài lại có thể hồi phục. Con, đệ nhất đại vu sư của Vu tộc Hách Triết, giờ đây xin thề, cả cuộc đời này đều mong muốn ngài tỉnh lại để thống lĩnh chúng con ra khỏi bần cùng này để …

Trong tiếng niệm khẽ, máu tươi trong bồn máu đó tự động bay ra vây quanh tượng đá Vu thần, cuối cùng hoá thành mưa máu phủ lên người tượng đá, lập tức quang mang sáng như ngọc chiếu rọi khắp bốn phía bên trong từ đường. Lúc đó, hào quang trên thân tượng đá vô cùng rực rỡ, các loại phù chú kỳ quái phân tán ra bên ngoài chuyển động xung quanh tượng đá. Còn trên hai gương mặt trên đầu tượng đá cũng có biến đổi, trong ánh mắt màu đen hào quang tà dị toả ra, trong ánh mắt màu xanh quang ảnh mê loạn, cả tượng đá giống như khôi phục lại sức sống.

Quang cảnh đó kéo dài giây lát, sau đó quang mang trong từ đường phân tán hết, tất cả trở lại như ban đầu.

Đại vu sư Hách Triết từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ kích động, rồi nhẹ nhàng ngâm:

- Huyền Phong tế nhật, Vu thần phục tô, tam gian tề tụ, thùy chủ trầm phù?(1)

Vừa nói dứt lời, một tia sáng kì lạ chợt loé lên, đại vu sư Hách Triết liền biến mất không còn hình bóng, chỉ còn thanh âm bình đạm đó, giống như một loại âm thanh hồi vọng trong từ đường.

* Chú thích:

(1) Huyền Phong che mặt trời đi, Vu thần liền tỉnh lại, ba gian đều tụ hội, ai nổi lên làm chủ?