Nghĩ tới đó, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Âu Dương Vân Thiên chính là làm sao ngăn chặn việc này xảy ra. Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Vân tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu đã thế thì không thể tránh được nữa, ngoài việc tìm cơ hội nhúng tay hành động, ông không còn con đường nào khác.
Suy tưởng đến sẽ phải liên quan đến việc này, Âu Dương Vân Thiên có chút do dự. Ông không muốn vì ân oán cá nhân của riêng mình mà liên lụy đến Thiên Ma giáo. Thế nên ông quyết định hành động một mình. Chỉ có điều ông còn lo lắng Ngũ Hành tôn giả sẽ vì mình mà cũng nhúng tay vào chuyện này.
Đồng thời, trong lòng ông vẫn còn một điểm tư tâm mà mấy trăm năm nay không cách gì thông suốt. Đó chính là lợi dụng cơ hội này, đưa Thái Phượng tiên tử rời khỏi trần thế từ đây. Thế nhưng liệu có thành công không, ông không rõ được, vì thế ông lại khổ vì tình.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, hoa cỏ khẽ lay động, thoảng thoảng hương trần tục, không đi hết con đường tu đạo vì tình cảm oan cừu bởi nữ nhân. Nhìn lại lối xưa, cố nhân nơi đâu, mùa thu đến giữa tiếng chim nhạn rõ ràng, nỗi sầu đứt hết cả ruột gan.
Một chữ tình trôi suốt cả ngàn năm, làm khốn khổ bao nhiêu nhi nữ lẫn anh hùng. Âu Dương Vân Thiên - kỳ tài kiệt xuất nhất của Thiên Ma giáo năm trăm năm nay - lại vướng mãi trong chữ tình này cho đến tận hôm nay, vẫn không thể nào thoát ra được.
Tiếng thở dài thoát ra, Âu Dương Vân Thiên ngắm nhìn Hoa Sơn chìm trong hoàng hôn, khẽ ngâm nga:
- Mấy trăm năm ân oán, mấy trăm năm tình thù, trói buộc tấm lòng cả ba người, để lại một đời bất hòa dây dưa. Mà hôm nay, tai kiếp Thái Âm đã bắt đầu, cũng là lúc kết thúc. Ngày mai, chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa, hy vọng lúc đó sẽ có một kết thúc trọn vẹn...
Âm thanh lạnh nhạt vang vọng trên đỉnh núi, ngày mai sẽ kết thúc, hay vẫn cứ tiếp tục tranh đấu dây dưa đây? Lòng, hoang mang dập dềnh, tình, ẩn sâu trong lòng. Khi định mệnh xuất hiện việc phải gặp nhau, sau nhiều năm không gặp rồi, giữa bọn họ lại xảy ra những gì nữa đây?
Trên đỉnh một ngọn núi thần bí bốn bề mây trắng ôm ấp, sương mù bao phủ dày đặc, cạnh một bể nước rộng cả trượng, mặt nước lặng yên không gợn sóng, có một tảng đá lớn trắng như tuyết, bên trên đọc thấy bốn chữ to "Thạch Phá Thiên Kinh".
Ánh mặt trời, dưới mây mù dày đặc bao phủ như tấm màn dày không nhìn chút tung tích. Nơi này ngoài cơn gió thổi nhẹ, chỉ có một ông lão tĩnh tọa bên tảng đá, mắt nhắm định thần dường như đang lắng nghe điều gì. Người này là ai? Đó chính là thần long có thấy đầu cũng không thấy đuôi - Vạn Tượng Huyền Tôn. Nhưng ông ta ngồi đây để làm gì?
Thời gian chậm rãi trôi đi, câu trả lời dần dần lộ ra. Khi Vạn Tượng Huyền Tôn từ từ mở mắt, trước mặt ông không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người đang yên lặng chăm chú nhìn ông. Người kia râu tóc bạc phơ, mặt nở nụ cười, chính là Trúc Tiên trong khu rừng Trúc Lâm thần bí, không biết đến đây làm gì.
- Nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi đã tiến thêm một bước to lớn, chỉ còn một quan ải nữa thôi. Nếu qua được quan ải cuối cùng này, ngươi sẽ trở thành đệ nhất nhân trong Quỷ vực từ trước tới nay.
Những lời này có phần cổ quái, tên là Trúc Tiên được tính trong Cửu Âm Địa Linh Tán Tiên, sao lại có thể dây mơ rễ má với Quỷ vực?
Không phủ nhận mà cũng không thừa nhận điều gì, Trúc Tiên chỉ cười nhàn nhạt, giọng đầy cảm xúc đáp:
- Đúng thế, chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng bước này mới làm cho người ta nhìn không ra. Còn như ngài thì tốt rồi, tam gian thất giới tự do đi lại, không có kiếp nạn, không có ưu sầu. Trên thế gian luận về người thần bí nhất thì ngài đứng đầu, nói về chuyện tiêu dao nhất cũng là ngài đứng đầu. Thế thì ngài còn gì mà không vừa lòng?
- Ngươi sai rồi, những người thần bí mãi mãi không có được vui thích, những người thực sự vui vẻ, là những người không chút bí mật. Chỉ cần trong lòng vô niệm thì mới chính là niềm vui lớn nhất. Có lẽ ngươi thấy những loại người như thế quá bình thường phàm tục, thế nhưng niềm vui lại thuộc về những người bình phàm. Những người thật sự không bình phàm thì họ lại có quá nhiều thứ, thế cho nên họ mất đi niềm vui bình phàm nhất.
Trúc Tiên lắc đầu thở dài, cười khẽ rồi nói:
- Tính cho kỹ, ta nói không lại ngài, cũng không tranh luận với ngài nữa. Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi một điều, bước cuối cùng này liệu ta có thể vượt qua không?
- Ngươi đến chỗ của ta mà tĩnh tọa, thành tâm lắng nghe. Có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ không cần hỏi ta nữa.
Trúc Tiên khẽ cau mày đầy hoài nghi hỏi:
- Mây núi nhiều sương thuộc về hiện tượng tự nhiên, nước yếu không nổi cũng đã từng nghe qua. Chỉ còn điều lắng nghe Thạch Thiên nói chuyện, chẳng lẽ điều này là chuyện lạ có thật?
Vạn Tượng Huyền Tôn cười không đáp lời, chỉ nói:
- Ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Trúc Tiên bán tín bán nghi đi tới chỗ Vạn Tượng Huyền Tôn vừa ngồi, theo lời chỉ dẫn của ông nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu lắng nghe bằng linh ứng thật sự.
Thấy Trúc Tiên đã nhập định, Vạn Tượng Huyền Tôn lặng lẽ tắt đi nụ cười, vẻ mặt có chút cảm xúc. Lát sau, Vạn Tượng Huyền Tôn tới ngồi xổm bên cạnh bể nước, ánh mắt tập trung nhìn xuống đáy bể. Ở đó có một nhánh cỏ ba lá mỏng manh, chỉ cao độ có một thốn. Nhành cỏ có chút cổ quái, bởi vì nước trong bể không chút động tĩnh vậy mà ba chiếc lá lại khe khẽ đung đưa, dường như đang cố gắng hấp thụ cái gì.
Vạn Tượng Huyền Tôn khe khẽ thở dài, nói với mình: "Nước yếu không nổi lên lại có khả năng hòa tan vạn vật, không ngờ còn sinh dưỡng nên thiên thảo, có lẽ đây chính là ý trời." Vạn Tượng Huyền Tôn đứng dậy liền mất đi vẻ cảm xúc, yên yên lặng lặng ngắm lên tầng mây, chờ cho Trúc Tiên tỉnh lại.
Độ sau một tuần hương, Trúc Tiên tỉnh lại mặt đầy ngỡ ngàng, kinh ngạc nói:
- Kỳ tích, thật là kỳ tích! Không ngờ hòn đá linh thiêng này lại có thể mở miệng cất tiếng!
Vạn Tượng Huyền Tôn không chút ngạc nhiên, chỉ hơi cười cười nói:
- Lắng nghe Thạch Thiên nói chuyện, ngươi đã biết được điều gì?
Sau phút kích động, Trúc Tiên dần dần bình tâm, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Rất kỳ quái, hoàn toàn không nghe thấy điều ta muốn hỏi, ngược lại chỉ nghe thấy chút tình hình liên quan đến Thái Âm Tế Nhật thôi.
Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu nói:
- Thế chẳng phải là có liên quan tới tâm sự của ngươi sao?
Trúc Tiên giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Ngài nói thế có ý gì, chẳng lẽ ngài cho rằng ta định nhân cơ hội này mưu đồ việc gì sao?
Vạn Tượng Huyền Tôn cười hỏi:
- Không phải thế à? Ngươi đến nhân gian mà một chút mưu đồ cũng không có sao?
Trúc Tiên biến hẳn sắc mặt, ngần ngừ đáp:
- Mục đích thì ít nhiều cũng có chút, thế nhưng điều này... điều này...
Vạn Tượng Huyền Tôn xua tay không cho Trúc Tiên nói:
- Không cần nói nữa, ta cũng không muốn biết ngươi định mưu đồ gì, chúng ta hãy nói đến chuyện hôm nay ngươi đến đây làm gì vậy.
Trúc Tiên nghe thế vội đáp:
- Được, không nói chuyện khác nữa, tốt hơn là nói về chuyện Thái Âm Tế Nhật. Trước đây, ta cứ ngỡ ta đã nắm vững về nó, hiểu rõ về nó. Nhưng vừa rồi nghe linh thạch nói chuyện, ta mới phát hiện ra trong đó còn nhiều điều khó hiểu, mong ngài giúp ta giải đáp những nghi hoặc đó.
- Ngươi cứ hỏi, điều gì trả lời được thì ta sẽ nói.
Trúc Tiên không chút khách khí, hỏi:
- Thứ nhất, Thái Âm Tế Nhật phải thế nào mới xảy ra. Thứ hai, Thái Âm Tế Nhật tại sao lại xuất hiện. Thứ ba, sau ngày Thái Âm Tế Nhật, cục diện thiên hạ sẽ như thế nào?
Vạn Tượng Huyền Tôn cất tiếng cười, cười đến nỗi Trúc Tiên cảm thấy mơ hồ theo.
- Thứ nhất, Thái Âm Tế Nhật cần tới chìa khóa định mệnh mới có thể phát tác. Thứ hai, Thái Âm là bởi nghịch thiên mà hiện ra. Thứ ba, sau Thái Âm rồi, chánh tà đảo ngược, thất giới quy nguyên!
Trúc Tiên cau mày, tự nói với chính mình: "'Chìa khóa định mệnh', chắc muốn chỉ Vô Tâm, 'nghịch thiên' ắt hẳn là Lục Vân, thế còn 'quy nguyên' lại có ý gì, hay là quay về lúc ban đầu?"
Vạn Tượng Huyền Tôn cười nụ không đáp, chỉ tay lên đám mây mù trên đầu cất tiếng:
- Thấy núi chẳng phải là núi, chỉ ở giữa biển mây.
Trúc Tiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn ngắm mây mù, nghi hoặc nói:
- Những lời này chẳng phải như là nói ngược, không đúng vậy sao?
Quay đầu lại, Vạn Tượng Huyền Tôn đã biến mất thần bí không còn thấy nữa, khiến Trúc Tiên ngẩn người, đứng đó thêm một lúc nữa rồi cũng lắc thân biến mất.
Nước vẫn là nước, non vẫn là non, có điều khi nào mây mù tan hết thì chỉ là bể dâu trăm năm ngàn năm.
Giữa không trung, Vạn Tượng Huyền Tôn vô thanh vô tức hiện ra, mục quang nhìn khắp mặt đất rồi lại ngẩng đầu lên trời, não nề ca thán:
- Hủy diệt chi đoan, trùng sinh chi thủy, thiên địa vạn vật, phân hợp hữu số. Tam gian động đãng, thất giới liên thông, nhất thiết vạn pháp, quy vu hư vô ! (2)
Những âm thanh nhạt nhẽo lan tràn vô chừng, như từng đợt gió bập bềnh thổi về Thần Châu. Lúc ấy, thiên hạ rung động, Thái Âm bắt đầu lộ xuất, đứa con định mệnh, ai có thể thắng nổi? Có lẽ, kẻ thắng không cười, người thua không khóc, thành bại được mất để người đời sau bình.
Trên núi Tây Sơn, cách xa vài dặm, từ khi Thương Nguyệt về rồi, Thiên Mục Phong cứ mãi đứng đó ngóng trông, cứ thế cả đêm. Sáng sớm, ánh mặt trời chói lòa không chút ảnh hưởng đến hắn, cái nóng thiêu đốt giữa ban trưa cũng không khiến hắn muốn tránh né. Hắn như một tảng đá gan lỳ, bất khuất không sờn lòng cứ trông về Hoa Sơn, trông về phương hướng của người con gái trong tim hắn.
Ngẫm nghĩ suốt một đêm, Thiên Mục Phong đã nghĩ tới nhiều chuyện, trong đó, chủ yếu nhất chính là làm sao để thâm nhập vào Hoa Sơn, làm sao để cứu được Trương Ngạo Tuyết. Kiếm Vô Trần lúc này đã không như ngày trước, trong tay hắn có Hậu Nghệ thần cung, sánh ngang với bá chủ trời đất, ai mà chọc giận hắn là tự rước lấy cái chết, không một chút hàm hồ.
Nhưng cho dù như thế, tự hắn có thể không đi hay không? Đáp án là một câu phủ định. Điều này hắn biết rất rõ, nhưng hắn chỉ do dự một chút, vì nếu đổi lại là Thiên Mục Phong trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không đi, nhưng bây giờ hắn đã có đổi khác rồi sao? Tự hắn cũng không biết rõ nữa.
Tiếng thở dài vang vọng quanh thân hắn. Đã trông ngóng liền mười mấy canh giờ, bao lần than thở khiến lòng hắn bồn chồn bất định, đến bây giờ đã hơi mê man. Ngưng không nhìn nữa, Thiên Mục Phong quay đầu rời khỏi đỉnh núi, theo sườn núi đi xuống, định ăn chút gì rồi sẽ tiến đến gần Hoa Sơn để hoàn thành lời hứa của mình với Thương Nguyệt.
Vùng quanh đây hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Sau khi hắn vừa ăn uống xong bên một quán vắng ven đường, lúc sắp rời khỏi, tin tức Kiếm Vô Trần sắp đi rước dâu Trương Ngạo Tuyết khiến hắn kinh ngạc chấn động. Chuyện này thì hắn biết, thế nhưng mới chỉ là nghe thanh phong, có chắc chắn được điều gì?
Nghĩ ngợi kỹ càng, Thiên Mục Phong nói thầm: "Kiếm Vô Trần quả là tâm địa độc ác, rõ ràng muốn dụ cho Lục Vân vào bẫy, một mũi tên trúng hai chim đây. Được, ngươi ác lắm, chúng ta đánh cược một phen, xem ai vận khí tốt." Đã có quyết định, Thiên Mục Phong đứng dậy ra đi, lặng lẽ bắt đầu kế hoạch, thâm nhập Hoa Sơn.
Cùng lúc đó, cũng gần Hoa Sơn, Quy Vô đạo trưởng của Trừ Ma Liên Minh nghe được tin này cũng choáng váng vô cùng, lập tức liên tưởng ngay đến những âm mưu quỷ kế. Cũng không suy nghĩ quá nhiều, Quy Vô đạo trưởng quay người đi về, nửa đường gặp ngay Đạo Tà Tàn Kiếm. Hai người cấp tốc quay về Phục Long Cốc báo tin liền.
Ghi chú:
(1) Vân sơn đa vụ, nhược thủy bất phù, thính thạch thiên ngữ, tự hữu linh xứ = Mây trên núi có nhiều sương mù, nước yếu thì không nổi lên được, lắng nghe ngôn ngữ của Thạch Thiên, đều có chỗ linh ứng
(2) Hủy diệt chi đoan, trùng sinh chi thủy, thiên địa vạn vật, phân hợp hữu số. Tam gian động đãng, thất giới liên thông, nhất thiết vạn pháp, quy vu hư vô ! = Việc hủy diệt là mầm mống của việc tái sinh. Trời đất, vạn vật chia ly, hợp lại đều có số. Ba gian đều rung chuyển, thất giới liên thông với nhau, tất cả vạn pháp thuật đều quy về hư vô!