Nghe những lời đó, Thiên Kiếm Khách thần sắc kinh hãi xen lẫn phẫn nộ, lão không thể ngờ được Ma Thiên tôn chủ lại âm độc như vậy, cả những đệ tử phổ thông của liên minh cũng không tha. Chuyện đã như vậy, kế hoạch ban đầu của lão xem như có biến đổi lớn rồi.
Vì lẽ đó, trong lòng lão âm thầm nóng nảy, suy tính kỹ càng đối sách, ngoài mặt vẫn tận lực giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, khẽ hừ giọng nói:
- Hạng tà ma không còn nhân tính, trước sau gì cũng có ngày ta tiêu diệt được chúng. Về phần ngươi, nếu muốn tranh bá thiên hạ thì phải qua được ngày hôm nay rồi hãy nói tiếp.
- Có đúng vậy không? Chúng ta hãy xem xem, ngày hôm nay ai phải lưu lại.
Qua một khoảng thời gian, Sát Huyết Diêm La đã khôi phục lại phần lớn công lực, vì thế không muốn chậm trễ thêm nữa, dự định sớm tận diệt Thiên Kiếm Khách, tránh đêm dài lắm mộng.
Hiểu được ý tứ của hắn, Thiên Kiếm Khách cũng không muốn chậm trễ, dự tính xử lý hắn rồi mới triển khai kế hoạch để ứng đối với những biến hóa có thể phát sinh. Như vậy, hai người đứng cách nhau năm trượng thu mình chờ cơ hội, bầu không khí bắt đầu khẩn trương trở lại.
Chung quanh, âm thanh la hét dần dần lắng lại. Hai người đang đối diện nhau cùng phát xuất khí thế cường đại, hình thành hai phong trụ chọc trời một tím một đỏ, liên tục va chạm liên tục ma sát, từng trận sấm nổ liên tục không ngừng, theo sau là quang hoa chói mắt di động qua lại trong không gian giữa hai người, cuốn bụi đất bay lên đầy trời trong không gian phương viên mười trượng.
Tiếng gió gầm rú như sấm nổ. Khí lưu điên cuồng thổi lên như sóng dữ, hai luồng khí thế không đồng dạng, đại biểu cho Hư Vô Giới Thiên cùng với Quỷ vực, mãnh liệt giao kích với nhau, song phương giằng co không ngừng.
Trong trận quyết chiến này, Thiên Kiếm Khách rõ ràng biết rằng bản thân không phải là đối thủ của Sát Huyết Diêm La, vậy tại sao lão phải liều mạng đối chiến? Có phải là vì uy nghiêm của Cửu Thiên Hư Vô giới, hay là do có dụng tâm riêng?
Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Lục Vân sau khi giằng co một thời gian dài với Kiếm Vô Trần, phát hiện ra muốn thoát khỏi lực khống chế của hắn thì cực kỳ khó khăn, do đó lần nữa lại thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", dùng thuật hư không để không chịu lực, nghênh đón luồng sức mạnh như sóng dữ của Kiếm Vô Trần. Ngay khi Lục Vân thu hồi chân nguyên lại, cột phong trụ màu tím không còn bị ngăn trở lập tức xoắn nát vụn quang vân ngũ sắc, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Kinh dị nhìn cột phong trụ màu tím, Kiếm Vô Trần lại không hiểu được tại sao khí tức của Lục Vân chớp mắt đã biến mất, lẽ nào chàng đã chết rồi chăng? Tuyệt đối không có khả năng đó! Mang theo nghi vấn, Kiếm Vô Trần không lập tức thu hồi công kích, nhưng cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, vẫn không tìm ra một điểm khí tức của Lục Vân, hắn mới đầy lòng nghi hoặc thu hồi chân nguyên.
Khí thế phân tán đi, mây tím mờ dần, phong trụ đang tiếp tục xoay chuyển một lát nữa rồi mới phân năm xẻ bảy, làm cho bầu không khí hiện tại dần dần trong sáng. Ngay khi mây mù tiêu tán, Kiếm Vô Trần nhìn thấy Lục Vân hoàn hảo vô sự lập tức thần sắc biến đổi mạnh mẽ, miệng gầm lên cuồng nộ liên tục.
Nhưng lần này, Lục Vân lại mỉm cười thật tà dị, ánh mắt lấp lánh kỳ quang, Ý Niệm Thần Ba thần bí khó lường được Lục Vân thúc động đến cực hạn, chỉ trong sát na liên tục phát động ý niệm công kích lên đến hàng chục vạn lần, liền nghe Kiếm Vô Trần thét lên thảm thiết, toàn thân hào quang màu tím chớp tắt bất định, chân nguyên phát ra hỗn loạn.
Giận dữ gầm lên một tiếng, Kiếm Vô Trần nhẫn nại chịu cơn đau trong đại não, nhanh chóng triển khai kết giới phòng ngự, bên ngoài thân phân bố ba mươi bốn quang tráo mới có thể cắt đứt được sự tấn công của Lục Vân.
Ngẩng đầu, Kiếm Vô Trần ánh mắt cuồng loạn, thần tình tựa như dã thú, hung ác trừng trừng nhìn Lục Vân. Nhưng lúc này, Lục Vân lại lần nữa tiếp cận với khoảng cách gần hơn, hai tay thúc động Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, đồng thời phát động tấn công.
Biết trong song chưởng của Lục Vân có ám muội, Kiếm Vô Trần nhanh chóng tránh né, khi hai tay múa lên khiến mây tím bay lên thành dòng, lửa đỏ rọi thẳng lên trời, chỉ trong chốc lát, bầu trời trong phương viên vài dặm chung quanh đã phủ màu tím đỏ, mây tím cuồn cuộn chuyển động và lửa đỏ được tạo ra rồi Kiếm Vô Trần liền tùy ý điều khiển từ xa lưỡi dao bén đó hội tụ tại bên ngoài thân Lục Vân, bắt đầu phát động công kích mãnh liệt.
Đối diện với cuộc tấn công đáng sợ đó, vẻ mặt Lục Vân nghiêm túc, dùng tốc độ nhanh chóng vô cùng của thân thể để chuyển biến phương vị, cứ như bóng đi theo hình, giữ nguyên khoảng cách cự li ba xích với Kiếm Vô Trần, song thủ lúc nào cũng uy hiếp sự an toàn của hắn.
Phát giác tình huống không ổn, Kiếm Vô Trần ánh mắt liền biến chuyển, thân ảnh phân ra làm chín, bắn ra nhiều phương hướng không giống nhau. Sau đó, chín thân ảnh đó cứ mỗi một thân ảnh đều biến hóa xuất ra chín hư ảnh khác, cứ như vậy liên miên không ngừng mở rộng ra phạm vi chung quanh, để tránh sự truy kích của Lục Vân.
Nhưng hắn lại không hề biết rằng, tần suất chuyển động Ý Niệm Thần Ba được Lục Vân phát ra so sánh với sự biến hóa thân thể con người lại có tốc độ cao hơn gấp mười. Vì lẽ đó, không cần biết hắn biến hóa như thế nào, Lục Vân và hắn thủy chung vẫn luôn như hình với bóng, nguy hiểm liên tục tồn tại.
Kinh hãi thấy không thể đào thoát khỏi sự truy theo của Lục Vân, Kiếm Vô Trần kinh ngạc phẫn nộ rồi liền xuất hiện một ý niệm, hai tay giao nhau trước ngực kết thành Liệt Hỏa Kỳ ấn, rồi toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể chí cương chí dương, xuyên thấu qua ấn này phát xuất một luồng hỏa diễm đồ đằng, bắn thẳng vào ngực Lục Vân.
Một chiêu này hoàn toàn không phải là sở học của Kiếm Vô Trần, nhưng là sự dung hợp bên trong thân thể hắn của Cửu Thiên Hư Vô Giới - tuyệt học của Hỏa Vân ngày xưa - Hỏa Vân quyết!
Hỏa diễm đồ đằng bất ngờ làm Lục Vân giật mình, nhưng chàng không chút nào tỏ ra kinh ngạc, đối với hỏa diễm mà nói thì chàng rất quen thuộc, dễ dàng có thể đồng hóa. Nhưng khi ngọn hỏa diễm chân chính đánh trúng Lục Vân, chàng mới phát hiện ra có sự cổ quái trong ngọn hỏa diễm này. Không ngờ sau khi tiến nhập vào thân thể, nó liên tục làm tắc nghẽn ba nơi trong kinh mạch, làm chân nguyên chàng có dừng lại một chút, toàn thân liền xuất hiện biến hóa nho nhỏ.
Sự rủi ro bất ngờ làm Lục Vân tâm thần có chút phân tâm, nhưng chàng lại cực kỳ bình tĩnh, hiểu rằng đây là hoa dạng của Kiếm Vô Trần. Vì vậy tốc độ chàng không hề giảm đi chút nào, vừa vận dụng Hóa Hồn phù làm tiêu tan lực lượng đó, vừa cất giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Nếm mùi tử vong sợ hãi làm sao, nhưng mà càng sợ hãi lại càng lâm vào tuyệt vọng. Khi ám ảnh của cái chết bao phủ lên trái tim của ngươi, sự khủng hoảng lúc đó sẽ lấp đầy trong con tim của ngươi, cứ mãi khiến cho ngươi ngoại trừ sự kinh khủng, không có trợ giúp, có còn nghĩ được tới điều gì khác không?
Điên cuồng giận dữ nhìn trừng trừng Lục Vân, Kiếm Vô Trần ngày hôm nay có thể nói là bị chàng chọc cho điên cuồng đến cực độ. Hiển nhiên bản thân tu vi mạnh hơn Lục Vân, nhưng chính mình lại bị chàng uy hiếp, bị chàng khống chế đại cục, điều này làm Kiếm Vô Trần giận dữ đến đỉnh điểm.
Nếu như đổi lại bản thân như dĩ vãng xưa kia, Kiếm Vô Trần hiểu rõ rằng bản thân đã bị đánh bại. Nhưng hắn bây giờ thật sự có biến hóa rất lớn, cho dù trong lòng lại giận dữ, nhưng lại toàn lực cố gắng bình tĩnh lạnh lùng, phân tích tình huống chung quanh.
Hơi kinh dị quan sát hắn, hôm nay Lục Vân cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, Kiếm Vô Trần lần nữa đã bị chàng chọc giận dữ đến phát cuồng, nhưng cứ mỗi lần như vậy thì hắn đều có thể cố gắng kiềm chế được, điều này thật khác biệt lớn so với trước kia, chắc chắn bên trong có điều huyền diệu.
Nghĩ đến điều này, Lục Vân đảo mắt nhìn lướt qua mặt đất, sau đó cười lạnh nói:
- Quỷ vực cao thủ ngày hôm nay đã xuất ra hết rồi, xem ra như có ý đồ tận diệt Chánh Đạo liên minh. Ngươi nói xem nếu chúng ta cứ tiếp tục giằng co như lúc này, cuối cùng rồi cuộc chiến giữa bọn họ sẽ như thế nào? Theo như ta biết, Sát Huyết Diêm La rất bá đạo, cho dù có hai Thiên Kiếm Khách thì kết cục cuối cùng cũng là cái chết mà thôi. Ngươi nghĩ rằng những người dưới đó có thể chịu đựng được lâu sao?
Trong tâm biết rằng Lục Vân đang khích giận mình lần nữa, nhưng Kiếm Vô Trần thật sự vẫn không cách nào bình tĩnh, bởi vì tình hình dưới mặt đất hắn cũng thấy rõ ràng, đích xác là không được tốt lắm. Nghĩ như vậy, chợt Kiếm Vô Trần nảy ra ác niệm, tính phải không ngần ngại tiêu diệt Lục Vân trước, rồi lại đối phó với Sát Huyết Diêm La.
Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lần nữa thì hắn thấy không ổn thỏa lắm, lúc này thật ra cũng còn quá sớm. Cân nhắc rồi, Kiếm Vô Trần có chút do dự không quyết định được, lại thêm Lục Vân ép cho quá gấp gáp, hắn cũng không cách nào phân tâm, chỉ có cách tính toán xem xét tình huống trước đã. Vì vậy, hai người cứ một chạy một đuổi, biến thành cuộc thi đấu lòng kiên nhẫn.
Dưới đất, từ khi Quỷ vực cao thủ bắt đầu phát động tập kích bất ngờ, Thương Nguyệt năm người vẫn tiếp tục quan sát. Đợi khi phát hiện ra Âm Thi Quỷ Vương, Càn Nguyên chân nhân thần sắc kích động, điên cuồng giận dữ gầm lên:
- Ngày đó Dịch viên bị tiêu diệt, hắn là một trong những hung thủ. Ngày hôm nay một khi đã gặp lại, chúng ta cho dù phải chết cũng phải vì đồng môn mà báo cừu huyết hận. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Phong Viễn Dương tán đồng nói:
- Sư phụ nói đúng, cừu hận diệt môn không thể đội trời chung, nhất định phải giết chết hắn, vì tất cả Dịch viên môn hạ đã tử vong mà báo cừu.
Nhìn hai người đang kích động, Thương Nguyệt lên tiếng khuyên bảo:
- Đừng có xung động vội, thời khắc này tuyệt đối không phải là lúc báo cừu. Trước mắt tình huống Lục Vân tạm thời ổn định, nhưng tông tích của Ngạo Tuyết thật sự như một câu đố, điều này kiềm chế mạnh mẽ Lục Vân. Bây giờ thay vì mọi người bận rộn ứng phó với Quỷ vực cao thủ, tại sao chúng ta không lợi dụng cơ hội, đi tìm kiếm Ngạo Tuyết đang ở nơi nào.
Thấy ý tưởng có lý, Tĩnh Nguyệt đại sư hấp tấp phụ họa theo:
- Thương Nguyệt nói đúng, hiện tại chúng ta ở trong Chánh Đạo liên minh cũng không còn ý nghĩa nữa, hay là rời đi tìm kiếm xem Ngạo Tuyết ở phương nào là tốt nhất. Nơi này Viễn Dương và sư huynh quen thuộc hơn, hai người hãy chia ra đi tìm, đừng để mất cơ hội.
Sau tiếng thở dài không cam lòng, Càn Nguyên chân nhân giọng thương tang nói:
- Cũng tốt, theo như lời sư muội nói đi, tìm kiếm người sống quan trọng hơn, vấn đề báo cừu để sau rồi mới nói, Viễn Dương, chúng ta đi.
Nói xong thân ảnh lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện tại cửa của đại điện, lẳng lặng rời đi cùng với Phong Viễn Dương.
Đưa mắt tiễn hai người rời đi, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ nhàng nói:
- Hy vọng vận khí của họ tốt, có thể thuận lợi tìm thấy Ngạo Tuyết.
Ngọc Vô Song có chút nghi hoặc lên tiếng:
- Sợ là chuyện này có chút khó nói, ta nhớ rằng Kiếm Vô Trần đến đây khi trời đã tối, lúc đó hắn chỉ một mình hay mang theo Ngạo Tuyết đến cùng thì không ai biết được. Hơn nữa, ở đây mặc dù là thần bí nhưng thật ra không có nơi để giấu người. Nếu Ngạo Tuyết thật sự ở nơi đây, không thể không có người biết được. Nhưng ta còn nhớ rất rõ, vào thời khắc Diệp Tâm Nghi lộ ra dung mạo, tất cả mọi người có mặt tại chỗ bao gồm cả tam phái cao thủ đều biểu lộ vẻ mặt biến đổi rất nhiều, hiển nhiên bọn họ không biết đến sự tình này. Theo chuyện này mà suy xét, Ngạo Tuyết không có ở nơi đây, tất cả sự tình này thật là rất khó hiểu.
Thương Nguyệt vẻ mặt chấn động kinh hãi, cất tiếng truy hỏi:
- Ý của sư phụ, có khả năng Kiếm Vô Trần ẩn dấu Ngạo Tuyết tại địa phương nào khác, như vậy Lục Vân làm thế nào kiếm ra được?
Ngọc Vô Song trầm trọng gật đầu, thở dài:
- Ta đúng là nghĩ như vậy, hy vọng ta lầm lẫn, nếu không ……haizz……….
Tĩnh Nguyệt đại sư nở nụ cười thương tang, nhìn hai người rồi sau đó nhìn lên trời cao, ánh mắt truy tìm thân ảnh Lục Vân, trầm giọng nói:
- Là duyên hay là nghiệt chướng, hãy trông vào vận mệnh của các con.
Ngoài cửa đại điện, lúc này cuộc chiến đang kịch liệt, tam phái cao thủ và Quỷ vực cao thủ đều thi triển kỳ học, quỷ khí âm trầm và Phật môn kim quang lấp lánh không ngừng, khí thanh u của Đạo gia cùng khí tà sát Quỷ Vực âm lạnh tương hỗ đối kháng. Liên tục giằng co mãi không thôi.
Nhưng trong tất cả các cuộc chiến, kịch liệt nhất chính là cuộc chiến giữa Thiên Kiếm Khách và Sát Huyết Diêm La. Một vị là cao thủ Cửu Thiên Hư Vô Giới, đã trải qua chín lần thiên kiếp đắc đạo phi thăng thành cao thủ cấp thiên tiên, một vị là Quỷ vực chí tôn vương giả, cuộc chiến giữa họ có thể nói kinh trời động đất, núi sông rung động.