Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 638: Ý ngoại kết cục (Kết cục bất ngờ)



Hôm nay, ở trên đỉnh ngọn núi thần kỳ này, Chánh Tà tranh đấu, thần cung dương oai, nhưng ai có thể nghĩ được kết quả cuối cùng lại ra như thế.

Kiếm Vô Trần cười cười, vẻ mặt có chút khổ sở. Khí tức xung quanh biến hóa rất nhiều. Chỉ vận công qua một lần, hắn đã phát hiện âm hàn xâm nhập vào người, tà khí địa âm trải rộng khắp mọi nơi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về Vô Tâm. Thật là uy nghiêm như thần, khí thế tựa như Thiên đế. Bốn phía quang ********* màu đen bay múa xoay tròn. Một ngai vàng hư ảo mơ hồ hiện ra sau lưng của hắn, khiến hắn trở nên đặc biệt khác thường.

Ngưng không nhìn nữa, Kiếm Vô Trần liếc qua quang tiến hủy diệt do thần cung phát ra. Lúc này nó vẫn đối kháng với quang cầu như cũ, còn có khả năng đột phá rất lớn. Điều này khiến Kiếm Vô Trần hơi mừng trong lòng. Nhưng khi ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào quang tiến, quang cầu do Vô Tâm phát ra đột nhiên vỡ nát, quang tiến có sức mạnh hủy diệt đó xé gió lao đến bắn thẳng vào ngực của Vô Tâm.

Giữa không trung, Vô Tâm khí thế mạnh mẽ tuy nhìn về phía trời cao, nhưng đối với mũi tên khủng khiếp này trong lòng luôn luôn phòng hờ. Vì thế khi nó đột phá được phòng ngự của mình, Vô Tâm vội vã múa hai tay lên khiến cho quang ********* bốn phía quanh thân ngưng tụ thành một quang thuẫn xoay tròn xuất hiện ở khoảng ngoài ba trượng, ngăn trở đường đến của quang tiến.

Lần phòng ngự thứ hai này xem ra có vẻ gấp gáp. Nhưng đứng ở vị trí của Vô Tâm, lúc này bản thân hắn thực lực vô cùng mạnh mẽ, mà quang tiến này lại vừa vượt qua một lượt đối kháng, hẳn đã không còn mạnh mẽ như trước, vì thế hắn vô cùng tự tin ứng phó.

Về điểm này, không chỉ Vô Tâm mà những người đang quan sát cuộc chiến, bao gồm cả Kiếm Vô Trần trong đó, cũng có cảm giác như vậy. Nhưng chuyện thế sự cổ quái ly kỳ, thường thường xảy ra một số biến cố bất ngờ. Với tu vi vốn có của Vô Tâm, dùng để ngăn trở được mũi tên này tuy là chuyện không dễ dàng gì, nhưng hoàn toàn cũng không phải là chuyện không thể làm được.

Nhưng lúc này Vô Tâm lại sơ ý một chuyện. Đó là trước đây hắn vì phẫn nộ mà đã thúc động pháp quyết "Ám Ảnh Tế Nhật" đến mức cực hạn, hấp thu linh khí cực hạn của ngọn núi này, khiến cho trời đất phải biến sắc, xuất hiện Thái Âm Tế Nhật trong truyền thuyết, thay đổi hẳn diện mục vốn có của nhân gian.

Chuyện vốn là bất ngờ này đã xảy ra quá đột ngột, khiến cho Vô Tâm có chút kinh ngạc. Vì thế, hắn hoàn toàn không ý thức được, cái gọi là Thái Âm Tế Nhật thực sự là do một tay hắn tạo ra. Trời đất hôn ám cũng hoàn toàn do bởi hắn thi triển Ám Ảnh pháp quyết.

Ngay khi mũi tên diệt thần đó tiến gần đến ngực, Vô Tâm vì chống đỡ mũi tên này, trong lúc tâm tư chuyển biến hoàn toàn không lưu ý được, bản thân hắn lúc này đang phải gánh chịu áp lực hai phía, một là đối kháng với tiến công của thần cung, hai là phải duy trì quang ********* màu đen ở bốn phía.

Mà trong cả hai điều này, điều thứ hai mới là quan trọng nhất. Bởi vì hắn trước đó đã bộc phát thực lực của mình mới tạo thành kết quả như vậy. Cho nên nói ngược lại, muốn duy trì tình trạng này cũng cần hắn xuất toàn lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Điều này hắn hoàn toàn không rõ, người ngoài cũng không rõ. Vì thế khi Vô Tâm phát ra quang thuẫn, ai cũng nhận thấy hắn có thể dễ dàng ngăn trở được quang tiến này.

Nhưng ai cũng không ngờ được, đúng ngay khi quang thuẫn này ngăn được quang tiến, một luồng sức mạnh đáng sợ với khí thế nuốt trọn trời đất bất ngờ từ bên ngoài ập đến, khiến cho thân thể Vô Tâm hiện không phòng ngự rung lên, kinh mạch toàn thân bị hủy hết, miệng phát ra một tiếng rống giận dữ không cam lòng.

Trọng thương đột ngột xuất hiện khiến cho quang thuẫn Vô Tâm phát xuất lập tức bị vỡ nát. Quang tiến này liền thuận thế bắn đến, lập tức xuyên qua ngực của hắn, để lại một lỗ thủng to như một nắm tay.

Bầu trời, khí tức hắc ám âm trầm bắt đầu suy giảm, quang cầu đen như mực dần dần mờ đi, chỉ sau một lúc công phu liền tan mất như sương khói, khắp mặt đất lại khôi phục vẻ sáng sủa, bất quá mặt trời dĩ nhiên không biết ẩn ở nơi nào.

Đồng thời, phóng mắt nhìn bốn phía, trong không khí thoang thoảng một luồng khí tức tà mị mà âm lạnh, khiến cho người cảm thấy rõ ràng đã thêm phần khác với trước đây.

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, Kiếm Vô Trần trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhịn không được điên cuồng cười nói:

- Đúng là thiên ý! Thật sự là thiên ý. Ha ha ha…

Mấy người Trần Ngọc Loan vẻ mặt lợt lạt, hoàn toàn không quá mừng quá buồn. Rõ ràng bất luận ai thắng ai thua, cái họ muốn biết chính là kết quả cuối cùng. Nhưng có bốn người thần tình khác thường. Thứ nhất là Thiên Mục Phong. Hắn dường như hận Kiếm Vô Trần rất nhiều, đối với thất bại của Vô Tâm lại cảm thấy có chút chán nản.

Thứ hai chính là Cửu Âm Thánh Mẫu. Bà vốn hận Vô Tâm rất nhiều. Nhưng lúc này thấy hắn bị thất bại, sự hận thù cũng dần dần nhạt đi, ngược lại còn cảm xúc thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn đồ tôn của mình, mơ hồ có chút khổ sở.

Thứ ba chính là Lý Trường Xuân. Lão vốn nhận định Vô Tâm sẽ thắng, muốn biến đổi tất cả mọi chuyện. Đó là Huyền Phong môn chiếm lấy đại thế của Chánh Đạo liên minh, những gì ngày đó lão mất đi đều sẽ do Vô Tâm lấy lại, đồng thời cũng chứng minh được lão đã đúng. Ngày đó Thiên Kiếm Khách tuyển chọn Kiếm Vô Trần mà không chọn lão là một chuyện sai lầm.

Nhưng lúc này Vô Tâm bất ngờ xảy ra chuyện, liền giống như một người chịu vô vàn khổ sở leo từ chân lên đến đỉnh núi, còn chưa kịp vui mừng liền đột nhiên rơi xuống. Loại mất mát này rất to lớn, khiến lão không cách gì chịu nổi.

Đương nhiên, đây chỉ là một mặt, còn một mặt khác lại khiến lão tan nát trong lòng. Bởi vì Vô Tâm không chỉ là hy vọng, mà quan trọng hơn Vô Tâm còn là người lão vĩnh viễn cảm thấy hổ thẹn mắc nợ.

Tuổi thơ của Vô Tâm đã từng kinh qua vô cùng bi thảm. Lý Trường Xuân lại vì không muốn ảnh hưởng đến thân phận chưởng giáo Thiên Kiếm viện của mình, nên cho đến lúc mẹ Vô Tâm mất đi vẫn chưa từng xuất hiện, vì thế lão cảm thấy hổ thẹn với Vô Tâm. Do đó lão không tiếc hao tổn tâm cơ chuyển hẳn từ chánh sang tà, giở trò dựng nên Huyền Phong môn muốn tranh thiên hạ, bất quá cũng chỉ vì muốn chuộc tội, hy vọng có một ngày Vô Tâm có thể tha lỗi cho lão.

Mà Vô Tâm cũng không phụ lòng lão, tu luyện thành công Ám Ảnh pháp quyết, lại chờ đến lúc quan trọng hôm nay bất ngờ phát động, đạt được thắng lợi cực lớn. Chỉ đáng tiếc vào thời khắc cuối cùng nhất, hắn lại thiếu đi một điểm vận khí, chết dưới Ám Ảnh pháp quyết của mình. Điều này khiến cho Lý Trường Xuân đau buồn tuyệt vọng, miệng rú lên một tràng điên cuồng như dã thú.

- Huyền Phong! Huyền Phong ….!

Người cuối cùng, tự nhiên chính là Lục Nga. Lúc này thần tình nàng như si như cuồng, ngắm nhìn Vô Tâm với thân ảnh đang ngã xuống, khuôn mặt trắng toát vì mất máu, cặp mắt ảm đạm không chút ánh sáng đang từ từ đứng tròng, miệng nàng phát ra một tiếng kêu gọi thê lương. Kết quả này thật ra cũng chính là đã có trong dự liệu, chỉ có điều cho dù như thế nào, nhìn thấy người yêu đang chết dần, đó là một loại thống khổ mà nàng phải chịu đựng.

Cố sức giãy dụa, Lục Nga vẻ mặt như điên lên gào thét:

- Buông ta ra, buông ta ra! Phong! Chàng không được chết, không được chết, chàng phải kiên trì trụ lại ...

Nước mắt đã sớm chảy ra, tâm linh yếu ớt không cách nào chịu đựng nổi đả kích to lớn này. Nàng chỉ một lòng biểu hiện sự chân thật nhất, dùng nước mắt để cầu trời cao, hy vọng ông có thể bảo vệ những người yêu nhau không phải rời xa.

Trần Ngọc Loan có chút thương cảm nhìn nàng, muốn khuyên nàng vài câu lại không biết phải nói thế nào, chỉ biết đưa mắt nhìn đến Cửu Âm Thánh Mẫu, lại thấy thần sắc bà cũng hơi hơi có chút bi thương, tựa hồ biểu tình Lục Nga cũng khiến bà cảm thấy đau khổ trong lòng.

Nhìn trở lại, Trần Ngọc Loan thấy Lục Nga thương tâm tuyệt vọng, dáng vẻ bi thiết vô cùng khiến người ta cảm động, nhịn không được một phút yếu lòng liền giải khai cấm chế thả nàng ra.

Phát hiện thấy cử động của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu chỉ hơi hơi lắc đầu, không nói điều gì cả. Lục Nga thì hô lên một tiếng đau lòng, thân thể bắn đi như tên nhắm thẳng về chỗ Vô Tâm đang rơi xuống, như muốn giữ hắn lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Trừ Ma liên minh đều cảm động sâu sắc. Không cần biết Vô Tâm chánh tà thiện ác thế nào, nhưng ít ra Lục Nga với hắn có tình ý, có nóng nảy lo lắng cũng làm người ta cảm động.

Lý Trường Xuân nhìn thấy thân ảnh Lục Nga, đột nhiên đang điên cuồng tỉnh táo trở lại, ánh mắt cuồng loạn mà âm độc nhìn đến Kiếm Vô Trần đang trọng thương, miệng quát lên:

- Đều là do ngươi tên đồ đệ đáng ghét. Nếu không phải ngươi thì đã không phải như vậy, ta phải giết ngươi.

Sức mạnh hận thù lúc này đã nổi lên, Lý Trường Xuân đang trọng thương lại muốn vì Vô Tâm báo cừu, thân thể bắn thẳng tới, tốc độ của lão rất nhanh hơn hẳn so với lúc bình thường.

Kiếm Vô Trần chấn động trong lòng. Lúc này hắn đã hoàn toàn kiệt sức, căn bản không cách nào tổ chức phòng ngự, một kiếm phẫn nộ này lại giống như tiếng kêu của tử thần, khiến cho hắn cảm thấy kinh khủng. Những người khác, chỉ mấy người Trừ Ma liên minh có thể cải biến cục diện lại đứng yên bất động, lạnh nhạt nhìn mọi chuyện.

Trong đó Thiên Mục Phong càng hả hê nói:

- Giết đi, chết hắn đi, thiên hạ liền thái bình.

Nghe vậy, Trần Ngọc Loan cười cảm khái một tiếng. Không cần biết một kiếm này kết quả thế nào, ít ra cảnh tượng nơi này hôm nay đã kết thúc rồi. Chỉ có điều cuối cùng ai thắng ai bại, ai là người nhận được ích lợi lớn nhất, sợ là nói không rõ được.

Có lẽ trận chiến hôm nay, mấy chữ thắng thua rất khó mà nói được. Nhưng không thể phủ nhận, trong tất cả những người tham dự đến phút cuối cùng này, Trừ Ma liên minh trở thành phe mạnh nhất.

Nhìn thấy một kiếm này, mọi người đều chờ đợi kết quả. Nhưng đúng vào lúc một kiếm tất sát đến gần, bên cạnh Kiếm Vô Trần lóe sáng bạch quang, Thủ tịch hộ pháp của Cửu Thiên Hư Vô giới Bạch Quang đột nhiên xuất hiện, vung tay đánh bay công kích của Lý Trường Xuân, mang Kiếm Vô Trần xé gió bay đi, chớp mắt liền không còn thấy hình bóng. Vì thế Lý Trường Xuân điên cuồng rống lên một tiếng không cam và phẫn nộ kéo dài không dứt, vang vọng khắp bốn phía.

Cũng đúng vào lúc đó, thân ảnh Lục Nga bay như tên bắn, tựa như muốn truy lại không gian và thời gian, giữ người đang muốn đi này lại. Nhưng nàng thật sự có khả năng giữ lại được chăng? Nàng cũng không biết, nàng chỉ một lòng nỗ lực.

Cự ly trăm trượng, qua như tên bắn, Lục Nga cuối cùng còn đỡ được thân thể Vô Tâm. Chỉ có điều đúng lúc nàng thấy thân thể quen thuộc này đã mất đi sức sống, bàn tay lạnh băng khiến nàng nước mắt như mưa, miệng rống lên giận dữ đau xót.

- Không, chàng đã đáp ứng thiếp, vĩnh viễn không rời khỏi thiếp! Vì sao như vậy, chàng vì sao không giữ lời hứa của chàng, vì sao!

Tiếng kêu thê thảm, tình cảm xúc động cả trời, chỉ có điều người trong lòng còn khả năng nghe được chăng?

Đúng vậy, hắn nghe được bởi vì lúc này ý niệm không cam lòng sâu trong não của hắn, khiến hắn đau khổ hận cả trời đất, cố gắng bảo vệ một hơi thở không thoát ra, thân thể còn có một chút mạch yếu ớt, mỏng manh.

Giữa bi thống, Lục Nga nhìn chằm chằm vào hai mắt Vô Tâm, hy vọng đôi mắt đứng tròng của hắn chuyển động, sẽ dùng ánh mắt cười nhìn nàng. Như vậy hắn và nàng có thể bỏ hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, lại không cần danh lợi gì cả, chỉ cần cả hai sống thật tốt đẹp, vui vẻ ở với nhau. Thế cũng đủ lắm rồi.