Lục Vân tâm thần chấn động, nhịn không được ôm chặt lấy nàng, kích động nuốt lấy đôi môi của nàng, thần tình có chút si mê.
Trong ánh mắt của Ngọc Vô Song có chút thoả mãn, sau đó hai tay nhè nhẹ vuốt ve mặt chàng, ánh mắt biến thành rất quái dị.
Phát hiện được cử động của nàng, Lục Vân đột nhiên tỉnh lại, lập tức tập trung tinh thần, dùng Truyền Tâm thuật của Phật gia để giao lưu với nàng, hai người bắt đầu nhắm mắt vận khí, bốn cặp môi ép chặt vào nhau.
Thời khắc này, tư thế của Lục Vân và Ngọc Vô Song rất ám mụi, hai người trên dưới đều liên thông với nhau, thân thể của người nào cũng lấp lánh hào quang kỳ dị. Nhìn từ xa xa, chỉ thấy toàn thân Ngọc Vô Song lấp lánh hào quang màu xanh đen, trên mình Lục Vân lại lóe lên hào quang đỏ rực.
Tình cảnh này kéo dài trong giây lát, hai loại hào quang không cùng màu sắc bắt đầu lưu động, sau đó dung hợp lại với nhau hoàn toàn. Một lát sau, hào quang vẩn đục lại trở nên trong sáng, lần này lại đến toàn thân Ngọc Vô Song lấp lánh hào quang đỏ rực, cả thân hình Lục Vân lại bao phủ hào quang xanh đen.
Bốn phía, huyền cương âm dương mạnh mẽ đã hình thành cơn lốc, hai loại hào quang một đỏ một xanh lại tựa như hai con thần long, lần lượt quấn chặt lấy nhau, bao phủ bốn phía của Càn Khôn Ngọc Bích, không ngừng gia tăng áp lực vào bên trong.
Thấy vậy, Càn Khôn Ngọc Bích cật lực xoay tròn, tiếp tục phát ra kết giới âm dương để ngăn trở ngoại lực đến gần, âm thầm đối kháng, một mực kiên trì không chịu thua.
Thời gian từ từ trôi qua, khi hào quang của Càn Khôn Ngọc Bích đang chuyển động càng lúc càng ảm đạm, bên trong kết giới bảo hộ, Lục Vân và Ngọc Vô Song lại phát sinh biến hóa chấn động trời đất.
Về phía Ngọc Vô Song, nàng chỉ thấy chân nguyên toàn thân tăng lên mạnh mẽ, nhờ có khí huyền dương của Lục Vân bồi bổ, tu vi nàng chớp mắt đã gia tăng gấp mười, lập tức đột phá được giới hạn cuối cùng của Phượng Hoàng pháp quyết, không hề trải qua trạng huống Phượng Hoàng, tiến thẳng vào cảnh giới "Phượng Minh Cửu Thiên".
Phượng Hoàng pháp quyết có hai tình huống tu luyện. Tình huống thứ nhất chính là phương pháp tu luyện chính thống, trước tiên vượt qua Phượng Hoàng, rồi lại phối hợp với thiên thời địa lợi lại trải qua Dục Hỏa Trọng Sanh để tiến vào "Bất Diệt Phượng Thể" trong truyền thuyết.
Thứ hai, lại nhờ vào kỳ duyên xảo hợp, không kinh qua Phượng Hoàng, trực tiếp tiến thẳng vào cảnh giới "Phượng Minh Cửu Thiên".
Trong hai hướng, hướng thứ nhất là thần kỳ vô cùng, lại trăm đời khó gặp bởi vì muốn tái sinh trở lại cần có thiên thời địa lợi, điều này vô cùng khó khăn. Còn hướng thứ hai, tuy không được thần kỳ như hướng thứ nhất, nhưng Phượng Minh Cửu Thiên, Bách Điểu Quy Tâm cũng là cảnh giới chí cao vô thượng.
Về phía Lục Vân, tình huống đại loại không giống như vậy. Trước tiên chàng có được sự bồi dưỡng của tiên thiên huyền âm từ Ngọc Vô Song, thân thể có biến đổi lớn, các loại pháp quyết trong cơ thể bắt đầu dung hợp liên thông, dùng phương thức có một không hai chuyển biến thành một loại pháp quyết khác, nhanh chóng di chuyển trong thân thể chàng.
Kế đó, pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực" tổ truyền của Lục gia cũng đột phá được cảnh giới thứ tám, tiến thẳng vào cảnh giới vô cùng bá đạo "Sở Hướng Vô Địch".
Một khi như vậy, Lục Vân chỉ thấy toàn thân các lổ chân lông nở ra, Cửu Thiên Tinh đồ xoay chuyển rất nhanh trong cơ thể, dùng phương thức thần bí khó lường thông qua thân thể chàng để hấp thu linh khí bốn phía.
Khi đó, toàn thân Lục Vân hào quang xanh đỏ lấp lánh bất định, Càn Khôn Ngọc Bích khi phát hiện được tình huống của chàng liền tự động bay khỏi đỉnh đầu của chàng, hướng thẳng về phía quang bích thần bí kia.
Mất đi phòng ngự của Càn Khôn Ngọc Bích, âm dương huyền cương mạnh mẽ lập tức vượt qua lồng sáng đánh vào thân thể hai người. Đồng thời, một lượng lớn linh khí cũng cuồn cuộn tuôn vào bốn phía của Lục Vân và Ngọc Vô Song, hình thành một kết giới linh quang mới.
Lúc này, Lục Vân và Ngọc Vô Song âm dương hợp thể, hai người khí mạch liên thông với nhau, biểu hiện bên ngoài chính là một hình dạng Thái Cực Hỗn Độn, vì thế khi âm dương huyền cương phủ lấy hai người, sức mạnh hủy diệt to lớn do âm dương đan xen lại tuyệt đối không gây chút tổn thương cho cả hai.
Sau đó, một lượng lớn linh khí bị Lục Vân hấp dẫn, điên cuồng ào vào, bị Thiên Địa Vô Cực của chàng hấp thu, khiến cho tu vi của chàng chỉ trong giây lát đã tăng lên gấp năm lần, chân nguyên mạnh mẽ đạt đến mức giới hạn, cả hồn lẫn xác ngập đầy khí tức cực mạnh cực bá đạo.
Bên cạnh, Ngọc Vô Song cũng hưởng được lợi ích không nhỏ, chủ yếu biểu hiện ở hình dạng nhục thể và sung mãn của nguyên thần. Nhờ có linh khí bồi dưỡng, Ngọc Vô Song rõ ràng đã nhiều tuổi rồi, nhưng dung mạo lại càng thêm phần mỹ miều kiều diễm, thân thể nàng cũng thăng thêm phần xinh đẹp thanh khiết, cả thân hình vĩnh viễn lưu giữ ở thời khắc này.
Còn về phương diện nguyên thần, khi âm dương huyền cương đã luyện hóa rồi, dĩ nhiên cứng rắn như sắt, không những có thể tùy ý xuất ra phi hành giữa trời đất, cho dù gặp phải pháp khí tà ác cũng không gây chút thương tích nào cho nàng được.
Ngạo nghễ giữa không trung, Lục Vân tiếp tục ngậm lấy đôi môi đỏ hồng của Ngọc Vô Song như cũ, thân thể liên thông chặt chẽ với nàng, không ngừng hưởng thụ mùi vị mỹ lệ của thân thể ngọc ngà kiều diễm của nàng.
Tình cảnh này kéo dài khá lâu, mãi cho đến lúc Lục Vân phát hiện linh khí xung quanh không còn hướng về phía mình nữa, chàng mới rời khỏi đôi môi của Ngọc Vô Song, hai tay chuyển sang ôm eo của nàng, ánh mắt cười hàm tiếu nhìn mỹ nhân đang yêu kiều e thẹn.
Ngọc Vô Song lúc này toàn thân lộ ra một luồng khí thánh khiết, tuy sắc mặt thoáng ửng hồng nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ thánh khiết của nàng, ngược lại còn thêm mấy phần diễm lệ, nhìn thấy tâm thần Lục Vân hơi chấn động, mơ hồ xuất hiện một chút dao động.
Rên khẽ một tiếng yêu kiều, Ngọc Vô Song trừng Lục Vân một cái, quát khẽ:
- Còn không buông ra.
Lục Vân nhìn thấy vẻ yêu kiều khêu gợi của nàng, thần sắc có chút lặng đi, kinh hãi than:
- Thật là đẹp, thật không hổ là mỹ ngọc vô song, chỉ có một trong thiên hạ.
Nói rồi, trong ánh mắt yêu kiều thẹn thùng của Ngọc Vô Song, hôn nhẹ nàng một cái, hoàn toàn không buông tay ra, ngược lại còn cười nham nhở một tiếng, thân thể khe khẽ rung động trở lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ngọc Vô Song hai mắt khẽ khép, hai môi mím lại, hình dạng ấy lại mĩ lệ vô cùng, khiến cho tâm thần Lục Vân run lên, một luồng ý niệm mạnh mẽ bạo liệt dâng lên, muốn giữ nàng vĩnh viễn ở bên mình.
Vuốt ve tấm thân yêu kiều mềm mại của nàng, Lục Vân không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đón nhận xúc cảm mỹ lệ này, ánh mắt ngập đầy tình cảm lưu luyến.
Ngọc Vô Song hơi hơi chống cự hai tay của chàng, nhưng sức lực lại không mạnh mẽ, dường như thời khắc này nàng đã chấp nhận Lục Vân rồi.
Trong im lặng, Lục Vân hệt như một đứa trẻ tham lam đang lấy tay giữ mãi vật mình muốn. Ngọc Vô Song không hề né tránh, chỉ có vẻ mặt phức tạp nhìn ngắm chàng, trong ánh mắt có hàm ý mà Lục Vân đoán mãi không ra.
Đang khi Lục Vân chìm đắm thật sâu, linh thức sắc bén truyền lại một tin tức kinh người khiến cho Lục Vân tỉnh hẳn trở lại, ánh mắt nhìn về phía mặt quang bích đó.
Phát hiện thấy sự dị thường của chàng, Ngọc Vô Song nhìn theo ánh mắt của chàng, chỉ thấy tám chữ trên quang bích đó lúc này chỉ còn lại có Ảo Diệt Do Tâm. Bốn chữ Âm Dương Sanh Tử đã hóa thành bốn đám quang vân xoay tròn bao phủ quanh Càn Khôn Ngọc Bích theo một tần suất nhất định, cảm giác thật là kỳ quái.
Thôi không nhìn nữa, Ngọc Vô Song đẩy Lục Vân ra, xấu hổ nói:
- Nhanh buông ra, lúc này nguy hiểm đã qua rồi.
Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, khe khẽ lắc đầu nói:
- Không cần gấp, dạng tư thế này của chúng ta rất hữu dụng, đợi một chút còn có cơ hội sử dụng. Hiện tại nàng cẩn thận lưu ý đến bốn đám quang vân đó, lộ tuyến vận hành của chúng rất phức tạp, rất cổ quái, và giữa chúng với Càn Khôn Ngọc Bích có một mối quan hệ không nói rõ ràng được.
Ngọc Vô Song chần chừ một lúc, ánh mắt nhìn đến trên quang bích, cẩn thận xem xét, nàng phát hiện thấy bốn đám quang vân vận chuyển với tốc độ rất nhanh, lại liên tục giữ nguyên xu thế tăng lên, khiến cho người không lưu ý sẽ không cách nào có thể nhìn được đường đi của bọn chúng.
Đang quan sát, Ngọc Vô Song cảm thấy có chút chật vật, nhưng đúng vào lúc đó, từ trong cơ thể Lục Vân truyền vào người nàng một luồng sức mạnh thần bí, khiến nhãn thần của nàng trở nên sắc bén, dễ dàng nhìn thấu được mọi thứ trong đó.
Thấy vậy Ngọc Vô Song có chút mơ hồ, tuy nàng trước khi hợp thể với Lục Vân đã thăm dò được không ít chuyện về chàng, nhưng lúc này biểu hiện Lục Vân lại rất thần bí kỳ dị, còn khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc.
Quay đầu liếc nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song nhẹ thì thào:
- Lục Vân, chàng … a, ánh mắt chàng rất quái lại, không ngờ lại bao phủ một tầng quang mang bảy sắc!
Nghe thấy âm thanh kinh ngạc của nàng, ánh sáng trong mắt Lục Vân lập tức mất đi, khôi phục trở lại nhãn thần trong sáng, chàng cười hàm tiếu với nàng, có chút yêu thương êm ái nói:
- Không cần phải kinh ngạc, trên người ta ẩn chứa rất nhiều bí mật, nàng gần như mới biết được vài điểm mà thôi. Bây giờ đừng phân tâm, cẩn thận cảm nhận sức mạnh ta truyền vào trong người nàng, sau đó nhìn thật kỹ tình huống trên quang bích, tập trung tinh thần ghi lại mọi thứ thấy được thật sâu trong lòng.
Ngọc Vô Song kinh hoàng tránh đi ánh mắt mê người của chàng, có chút lúng túng nói:
- Chàng nói gì, lẽ nào trên quang bích đó ẩn chứa pháp quyết nào phải không?
Lục Vân cười nói:
- Ảo Diệt Do Tâm, tự nhiên có ẩn chứa huyền cơ. Hiện tại nàng cẩn thận quan sát, ta phải thúc động Càn Khôn Ngọc Bích, dùng nó làm trung gian mới dò được bí mật này của quang bích.
Ngọc Vô Song không nói, thần sắc rất xấu hổ, tựa hồ còn khó thích ứng. Thấy vậy, Lục Vân cau chặt mày, vươn tay phải đặt trên đỉnh đầu của nàng, một luồng khí trong sáng xuyên qua ngọc châu thần kỳ thâm nhập vào trong thân thể nàng, khiến cho Ngọc Vô Song lập tức tỉnh táo lại, thần sắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng.
Cười bình thản một tiếng, Lục Vân lên tiếng cảnh tỉnh:
- Chú ý, tập trung tinh thần.
Nói rồi một ý niệm từ trong não chàng chuyển động, tinh thần dị lực mạnh mẽ hóa thành một luồng ý thức, lập tức liên hệ với Càn Khôn Ngọc Bích, điều khiển nó phối hợp với sự chỉ huy của Lục Vân, bắt đầu vận hành có quy luật.
Trước đây, Càn Khôn Ngọc Bích đã phát hiện được quang bích này có ẩn chứa huyền cơ, vì thế khi Lục Vân thoát khỏi cảnh khó khăn, nó liền tự động bay đến trên quang bích, dùng phương thức riêng của nó dò xét bí mật của quang bích.
Chỉ có điều quang bích này cũng không đơn giản, có một ý thức tự chủ rất mạnh, liên tục đối kháng với Càn Khôn Ngọc Bích, bài trừ dò xét của nó, lại còn đem bốn chữ "Âm Dương Sanh Tử" hóa thành bốn đám quang vân, muốn trói lấy Càn Khôn Ngọc Bích.
Đối với linh vật trong trời đất, chỉ cần có cùng cấp độ, liền có thể cảm ứng lẫn nhau. Vì thế khi Càn Khôn Ngọc Bích liền phát hiện quang bích này không tầm thường, quang bích này cũng giống vậy lưu ý đến sự thần kỳ đặc biệt của Càn Khôn Ngọc Bích.
Cả hai tranh đấu với nhau, giống hệt hai cao thủ tuyệt thế, đối lập lại tán thưởng lẫn nhau. Tình cảnh này duy trì khá lâu, mãi cho đến khi Lục Vân tham gia, cả hai mới có thể thoát khỏi thế giằng co.
Đối với Càn Khôn Ngọc Bích, giữa nó và Lục Vân có quan hệ mật thiết, giống hệt như là một đôi bằng hữu, có thể giao lưu với nhau huyền diệu không nói rõ được.
Trước đây, Càn Khôn Ngọc Bích vì chống lại sự ăn mòn của âm dương huyền cương nơi đây, mà hao phí nguyên khí rất lớn. Lúc này nhờ có ý thức mạnh mẽ của Lục Vân bồi bổ, lập tức tinh thần đổi mới, lấp lánh hào quang trông chói mắt.
Mạc hồi thủ,chuyển nhãn thông thông,đa thiểu khiên quải tại tâm đầu,chích thị vị khai khẩu。
Ngưng vọng nhãn,lưỡng tâm du du,mãn phúc tương tư tẫn tùy phong,kí ngữ nguyệt minh trung!
Tạm dịch:
Không hồi đầu, ánh mắt trao nhau, ít nhiều lo lắng trong lòng chỉ có điều không mở miệng.
Mắt nhìn nhau, hai lòng đổi trao, tương tư ngập đầy theo gió, viết lại dưới ánh trăng!
*Hôm nay là tiết trung thu, Vô Ngân ở nơi đây chúc tất cả các độc giả tiếp tục với Thất Giới một ngày khoái lạc!