Thời gian âm thầm trôi đi, Lục Vân không hay không biết đã tiến vào quang trì được nửa giờ rồi.
Lúc này, dao động của quang trì càng lúc càng mạnh không yên tĩnh, chỉ thấy vòng xoáy chuyển động ngày càng nhanh, sau khi đạt tới một tốc độ nhất định, cả quang trì dường như yên lặng, chỉ có hình bóng Lục Vân bỗng mờ hiện lên trên bề mặt, toàn thân hào quang bảy màu lấp lánh.
Nhìn xuyên qua quang trì trong suốt, chỉ có thể thấy Lục Vân sắc mặt âm trầm, điểm sáng trên người lập lòe bất định, vô số ảo ảnh hợp khai trùng trùng điệp điệp, dường như đang trải qua khó khăn nào đó.
Tình hình này duy trì trong một thời gian dài, rồi cảnh tượng trên mặt quang trì lại biến đổi. Trên đầu Lục Vân, một đóa hoa sen đỏ máu bỗng hiện ra. Đóa hoa sen này quỷ dị vô cùng, cánh hoa như nhuộm thắm máu tươi, trong khi nhị hoa lại đen như mực, đó chính là Huyết Dục Ma Liên do Vong Linh tôn chủ gieo vào Lục Vân.
Cùng với sự xuất hiện của Ma Liên, Lục Vân thần sắc chuyển sang dữ tợn, toàn thân ánh đen lấp lánh, ánh mắt phát ra những tia sáng lạnh sắc bén như dao, từng bước bị ma hóa dần.
Thời gian như một thanh kiếm sắc bén, khéo léo thúc động sự phát triển. Khi nhị hoa đen như mực của Huyết Dục Ma Liên chuyển thành màu xanh thẫm, Lục Vân ngửa mặt gầm lên giận dữ, hai tay chống thẳng lên trời, toàn thân chìm vào trạng thái ma hóa.
Nhưng đúng vào lúc này, trước ngực chàng ánh xanh lam hiện ra rực rỡ, cùng với làn sáng sắc xanh mỹ lệ, nhanh chóng bao phủ toàn thân Lục Vân, khiến cho ánh đen nhanh chóng bị đẩy lùi, cuối cùng chỉ còn quanh quẩn phía trên đầu chàng, lấy cổ làm giới tuyến, đối kháng với sự tấn công mạnh mẽ của làn sáng xanh ngọc và xanh trời.
Cuộc giao đấu giằng co hồi lâu, song phương tuyệt đối không ai nhường ai. Sau khi trải qua mấy phen giao chiến, cuối cùng Hồng Liên trên đỉnh đầu biến mất, Lục Vân khôi phục lại vẻ bình thường.
Cảnh tượng của quang trì lúc này lại biến đổi lần nữa, chỉ thấy Lục Vân chăm chú nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, dường như đã có phát hiện lớn lao nào đó, hiềm nỗi quang cảnh trên bề mặt quang trì không biểu hiện ra.
Lát sau, Lục Vân cúi đầu trầm tư suy nghĩ, lại có mấy lần ngẩng đầu lên, thần tình có chút kì quái. Đáng tiếc trừ chính chàng ra, không ai có thể hiểu được Lục Vân rốt cuộc đã thấy điều gì.
Vòng xoáy lúc này đã chậm hẳn lại, hình ảnh rõ ràng trên bề mặt quang trì cũng dần tan đi. Khi sự yên lặng đã bao trùm, chỉ thấy trong quang trì bảy màu lóe lên, Lục Vân đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đã phi thân lên cao, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Nhìn xuống phía dưới, môi Lục Vân khẽ mấp máy, nhưng đáng tiếc không có lời nào phát ra, duy đôi mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, rồi chàng xoay mình theo đường đã tới bỏ đi.
Hồi lâu sau, trong huyệt động thần bí, thanh âm của một nam tử chợt truyền tới:
- Vận mệnh của Lục Vân vào thời khắc này đã thật sự biến đổi, không biết dưới quang trì, nó đã trải qua kỳ ngộ gì vậy?
Câu hỏi vang vọng trong không trung, bỗng nghe một người nữ trả lời:
- Theo thiếp đoán, có lẽ nó đã phát hiện ra ảo diệu nào đấy mà chúng ta không biết. Long Đằng Vân Hải, uy thế vượt chín tầng trời. Nơi này thần bí khó dò, trừ việc tăng tốc độ dung hợp linh hồn và nhục thể ra, còn bao gồm cả sức mạnh cả quỷ thần cũng khó lường được, đối với mỗi người khác nhau, sẽ gặp những cơ hội không giống nhau.
Khe khẽ thở dài, người nam cảm thán nói:
- Có lẽ nàng nói đúng, nó là đứa nghịch thiên, tất nhiên chẳng giống với chúng ta, nếu không vì sao nó lại tới nơi này?
- Dù sao, cuộc đời của Lục Vân vốn gian nan, lắm kiếp nạn, đây chẳng qua chỉ là một khúc ngoặt nhỏ mà thôi, không cần phải quá lưu tâm. Thiếp tin rằng, nó nhất định sẽ vượt qua khó khăn, hoàn thành tâm nguyện.
Người nam dường như mỉm cười, ngữ khí biến đổi, điềm nhiên nói:
- Cũng đúng, vì nó là Lục Vân, chúng ta phải tin vào nó. Được rồi, nói về chúng ta đi, mấy ngày nữa nàng sẽ khỏi hẳn rồi, tới lúc đó mình cũng nên rời khỏi nơi này thôi.
Người nữ khe khẽ thở dài, có chút lưu luyến hỏi:
- Kỳ thật nơi này rất tốt, chúng ta vì sao không chọn nơi này làm nơi ẩn cư?
Người nam trả lời:
- Dĩ nhiên rất tốt, đáng tiếc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới khí mạch của nơi này, không lâu nữa nơi này sẽ bị hủy diệt. Do vậy chúng ta phải sớm rời khỏi, điều này vốn là vận mệnh, cho dù tránh cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
U oán thở dài mấy hơi, người nữ buồn bã nói:
- Mấy trăm năm trôi qua không bao giờ trở lại nữa, lúc này gặp lại nhau, lại là lúc nhân gian hỗn loạn, nhiễm hết bụi trần.
Nỗi buồn phiền tựa như vô hạn, vương vấn mãi không tiêu tán được, như mô tả mấy phần u oán.
Người nam nhẹ nhàng đáp:
- Nàng đừng quá đau lòng, còn có ta bầu bạn bên nàng, từ đây về sau, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa. Chúng ta cũng đã đánh mất mấy trăm năm, do vậy, đôi ta càng phải biết trân trọng, xây đắp lại tình duyên đã nguội tàn …
Lời nói thật thâm tình, như mây trôi bao phủ toàn bộ huyệt động, dường như là một khúc nhạc tiên, bồi bổ trái tim đã từng thương đau.
Thời gian trôi đi, màn đêm đã khuất, không biết bao lâu, bầu trời biến đổi, mọi thứ lại rõ ràng trở lại…
Rời khỏi Long Đằng Vân Hải thần bí được mấy dặm, Lục Vân bất ngờ dừng lại.
Xoay người nhìn lại ngọn núi mơ hồ, Lục Vân nhíu mày tự hỏi: "Người nói với ta lúc trước, rốt cuộc là ai? Hắn ta cố ý dụ ta tiến vào, hay đúng là như lời hắn nói, không nhập hồng trần, lẽ nào ta hiểu nhầm chăng?"
Nghi vấn nhàn nhạt, không người đáp lời. Lục Vân trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đành phải xoay người rời đi.
Màn đêm, vẫn lạnh như thế, những cơn gió hàm chứa khí âm tà quét qua mặt đất, tạo ra âm thanh ào ào. Ngừng lại trên tầng mây, Lục Vân phóng tầm mắt vào màn đêm phía xa, xung quanh người ánh sáng lưu động nhàn nhạt, trong đêm tối tuyệt đối không rõ ràng.
Giữa tĩnh lặng, chàng như một bức tượng đá, chìm vào trong trầm tư suy nghĩ, không ai biết được trong lòng chàng lúc này đang nghĩ gì. Thời gian cùng với màn đêm chầm chậm trôi đi, đến khi chân trời ánh lên dương quang, Lục Vân nhãn thần khẽ động, chầm chậm thu hồi lại mục quang.
- Thái âm xuất hiện, thiên hạ loạn lạc, cũng là lúc ta đòi lại món nợ. Trước tiên sẽ bắt đầu từ Vân Chi Pháp giới, sau đó từng bước hoàn thành lời thề của ta! Hãy chờ xem, lão trời già, ta sẽ cho lão biết, Lục Vân ta nhất định có thể vượt qua cửu thiên.
Nói xong toàn thân kỳ quang lấp lóe, một luồng khí thế bá tuyệt thiên hạ đột nhiên phát ra, giống như tiếng sấm giữa trời quang, truyền đi khắp bốn phương.
Tiếng sấm này liên tục vang vọng, hồi lâu sau mới từ từ giảm bớt, lúc này Lục Vân đã bình tĩnh trở lại.
Ngạo nghễ nhìn bầu trời, khí thế trên người Lục Vân biến đổi trăm lần, cuối cùng hóa thành luồng khí mạnh mẽ sắc bén, như một mũi tên rạch ngang bầu trời nhập vào trong mây, khiến cho buổi sáng yên tĩnh bị bao trùm bởi một tầng quỷ dị.
Đồng thời, Lục Vân cười một tràng dài, cả người tựa đã thành bá chủ của bầu trời, bộc phát khí thế kinh trời, bên ngoài cơ thể ánh sáng kỳ lạ lấp lóe xoay chuyển, hình thành nên một quang cảnh kỳ diệu, biến ảo khó lường, trong nháy mắt bao trùm lấy chàng, rồi tất cả đều biến mất.
Thời gian và không gian di chuyển, cự ly thay đổi, chỉ trong nháy mắt, Lục Vân đã xuất hiện ngoài ngàn dặm.
Nhìn dãy núi liên miên không đứt đoạn dưới chân, Lục Vân tự nói: "Theo truyền thuyết thì Phiêu Miểu phong cạnh Hắc Long đàm, nhưng theo những trên thế gian lưu truyền có liên quan, Hắc Long đàm lại tồn tại tới bốn nơi, rốt cuộc là chỗ nào đây."
Trầm ngâm suy nghĩ, Lục Vân đang tính xem trước tiên nên đi nơi nào. Ngay lúc chàng đang cẩn thận suy nghĩ, bỗng một luồng khí tức yếu ớt kinh động đến Ý Niệm Thần Ba của chàng.
Ngẩng đầu, Lục Vân nhìn sang phía bên trái, nhíu mày nói:
- Kì quái thật, làm sao mà bọn họ lại gặp nhau ở cùng một nơi, lẽ nào…
"Lẽ nào" điều gì chàng không nói ra, chỉ trầm ngâm suy nghĩ, sau đó lắc mình biến mất.
Thiết Tùng lâm, bởi vì khắp núi đều là cây tùng, không có một loại cây nào khác nên được mệnh danh như vậy. Ngọn núi này tuy không cao, nhưng phạm vi lại rộng lớn, nhìn xa thấy cả một mảng rừng, vô cùng đẹp mắt.
Buổi trưa, mặt trời trên không trung, bởi Thái Âm Tế Nhật, nên đã ẩn mình trong mây, cả nhân gian quỷ khí âm lạnh, ngay giữa ban ngày cũng đem lại cho con người cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Nơi xa, một vầng mây đen đang bay đến mang theo khí tức tà ác, trong nháy mắt đã tới nơi.
Mây đen dừng lại, một âm thanh yếu ớt vang lên:
- Diêm quân, chúng ta đã rời xa nơi đó hơn ngàn dặm, không cần phải chạy nữa. Lúc này quan trọng nhất là tìm một nơi kín đáo, trước tiên để khôi phục nguyên khí, sau đó mới nói việc khác được.
Trong mây đen, một âm thanh khác tán đồng nói:
- Vô Gian Quỷ Sát nói chí lý, hiện giờ Thái Âm xuất hiện, khí âm tà trong thiên địa bao trùm khắp nhân gian, đối với Vực chi tam giới chúng ta, quả vô cùng có lợi. Lúc này chúng ta nên nắm lấy thời gian nhanh chóng phục hồi, sau đó tìm Kiếm Vô Trần đòi lại mối nhục một tiễn đó.
Mây đen hơi chấn động, rồi sau đó khai mở, hiện ra thân ảnh của Sát Huyết Diêm La, Vô Gian Quỷ Sát, Bất Tử Huyết Lệ. Ba người này khí tức loạn lạc, quanh người quỷ khí biến động cao thấp bất định, rõ ràng đã bị trọng thương nghiêm trọng do trận chiến vừa rồi.
Đưa mắt nhìn hai vị đại tướng bên cạnh mình, Huyết Sát Diêm La căm hận nói:
- Mối thù này bản Diêm quân nhất đình không thể bỏ qua như vậy được, giờ chúng ta trước tiên nên hạ xuống phía dưới, chờ tới khi khôi phục thực lực, mới đi thu thập đám địch nhân đó.
Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ thấp giọng đáp ứng, rồi cùng hạ xuống mặt đất
Trong không trung, ánh sáng yếu ớt lóe lên, ngay sau khi ba đại cao thủ của Quỷ vực rời đi, một bóng hình lờ mờ xuất hiện không một tiếng động.
Nhìn ba cao thủ của Quỷ vực biến mất trong Thiết Tùng lâm, người thần bí này thấp giọng tự nhủ: "Thật ngờ được, bỗng được gặp Sát Huyết Diêm La, quả thật tốt quá. Lần trước lão tứ nhờ lấy được Thiên Tà nhận, từ đó làm mưa làm gió khắp thiên hạ, lần này nếu ta lấy được Huyết Sát chiến phủ, không phải cũng một bước lên mây hay sao? Hà hà…" Nở nụ cười đắc ý, người thần bí liền hóa thành một luồng ánh sáng, bắn vào trung ương của Thiết Tùng lâm.
Tiến nhập vào Thiết Tùng Lâm, đôi mắt đỏ máu của Sát Huyết Diêm La quét quanh bốn phía, rồi nói:
- Đi tra xét bốn phía một chút, xem có chỗ nào phù hợp hay không?
Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ nghe vậy, mỗi tên nhanh chóng phi người sang hai bên, tìm kiếm địa phương thích hợp. Lát sau, Vô Gian Quỷ Sát quay lại, thấp giọng nói:
- Diêm quân, phía bên kia có một vách núi, rất thích hợp để tĩnh tâm trị thương.
Sát Huyết Diêm La đưa mắt nhìn theo phương hắn chỉ, lạnh lùng nói:
- Đợi Huyết Lệ quay trở lại, sẽ cùng đi xem thế nào.
Khi tới vách núi mà Vô Gian Quỷ Sát nói, Sát Huyết Diêm La nhìn ngắm, phát hiện vách núi này không cao, nằm trong Thiết Tùng lâm sẽ không thu hút sự chú ý, ngoài ra còn có một sơn động, thật là một nơi lý tưởng để trị thương.
Cảm thấy vừa ý, Sát Huyết Diêm La nói:
- Nơi này rất tốt, chúng ta bắt đầu đi.
Nói xong bay người vào trong động, dựa vào tường khoanh chân ngồi xuống. Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ theo sau, một trái một phải chia sang ngồi hai bên, ba người tạo thành hình chữ phẩm, khí mạch liên thông với nhau.
Gió nhẹ thổi qua lại trong Thiết Tùng lâm yên lặng, dường như do bởi Thái Âm Tế Nhật, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy. Bên sườn núi, ba đại cao thủ của Quỷ vực đang nhắm mắt trị thương, tình hình người nào cũng có chút kỳ diệu.