Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 712: Nhất chiến bại bắc



Sức mạnh hủy diệt lúc này đã thật sự xuất hiện, cả trung tâm chiến trường cuồng phong cuộn xoáy thành cột, làn sáng như đao sắc bén tung hoành ngang dọc cắt vụn từng phân không gian, rồi nhanh chóng tập trung tấn công Liệt Thiên.

Ở trung tâm cuồng phong hủy diệt, Liệt Thiên ánh mắt trầm lại quát lạnh:

- Được, chiêu này uy lực quả là bất phàm, đáng cho bổn hoàng phải ra tay. Nỗ lực lên, Vô Vọng, xem thử ngươi có khả năng tiếp được một chiêu của bổn hoàng không!

Dứt lời khí thế toàn thân bộc phát mãnh liệt, oai lực xông đến tận trời cao, lập tức đột phá được ngay hấp lực to lớn của Vô Vọng, hình thành khí thế dữ dội bá đạo bắt đầu tranh cao thấp với Vô Vọng.

Ngạo nghễ giữa tầng mây, khinh thường nhìn xuống đất, lòng bàn tay phải để trước thân của Yêu Hoàng Liệt Thiên hào quang lấp lánh, Liệt Nhật Long thương cực kỳ bá đạo đã từng chấn động thất giới bỗng xuất hiện, vừa xoay tròn vừa lớn dần, trên thân thương bộc phát hàng ngàn hàng vạn hào quang, phối hợp với tiếng rồng ngâm động trời, làm cho chín tầng mây trời xao động, vạn vật phải thần phục, một luồng khí phách uy nghiêm rung động trời đất, ép cho bốn phía trở nên yên tĩnh, cả không gian đều như ngưng đọng.

Hai người mạnh bạo đối diện xa xa cách vài trượng. Vô Vọng cùng với Liệt Thiên lần lượt thi triển sở trường, hai sức mạnh to lớn hình thành khí trường khác nhau, giữa không trung tranh giành không ngừng. Về phía Vô Vọng, sức mạnh bắt nguồn từ núi non đất trời, thông qua thuật quỷ bí "Tụ Thiên Linh quyết", dùng phương thức đặc biệt mượn uy lực từ trời đất để phát ra công kích cực mạnh.

Trong suốt quá trình đó, thân thể Vô Vọng tựa như một bể chứa. Đầu tiên, Vô Vọng hấp thu khí trời đất vào, sau đó liền chuyển thành sức mạnh bản thân, cuối cùng bộc phát ra mãnh liệt. Nguyên lý của phương pháp đó thật ra noi theo đặc tính của trận pháp, hấp thu ngoại lực để tự mình sử dụng. Nhờ vậy mới có được uy lực đến thế.

Liệt Thiên lại không giống Vô Vọng. Sức mạnh của Liệt Thiên đều do sức mạnh bá đạo của bản thân, không chút kỹ xảo bên trong, vì thế khí thế càng thêm kinh người. Nhưng không cần biết sức mạnh cả hai từ đâu mà có, giờ này phút này, vận dụng pháp quyết, thật lực mạnh yếu, sao cho chiến thắng mới thật quan trọng.

Đang lúc đối kháng, Vô Vọng huy động hai tay, miệng mấp máy niệm chân quyết, dùng niềm tin thật kiên định thúc động "Tụ Thiên Linh quyết", dùng thân thể chứa lấy sức mạnh của toàn bộ trời đất, tạo thành thế công sắc bén chói mắt, phát xuất công kích liên miên không ngừng.

Đối mặt với thế công của Vô Vọng, Liệt Thiên vẻ mặt nghiêm túc, Long thương trong tay múa lên, trên thân thương chín con rồng sáng cưỡi không bay lên, kết thành chín vòng bằng rồng, phối hợp với bó lửa sáng bảy màu trên đầu thương, hình thành một lượt tiến công tuyệt đẹp rung động lòng người.

Nhìn từ xa xa, lúc này mây khí cuồn cuộn quanh thân của Vô Vọng, các loại ánh sáng lóe lên không ngừng, sau lưng cuồn cuộn mây mù như mây đen kéo đến với khí thế to lớn chấn động uy hiếp lòng người. Mây gió, ánh sáng theo sự chỉ huy của Vô Vọng lũ lượt xoáy thành những lưỡi kiếm ánh sáng lấp lánh, từng từng lớp lớp nối đuôi bay lượn, tạo thành kiếm trận rợp trời, bó chặt Liệt Thiên đang ở giữa không trung.

Hơn nữa, trên đỉnh đầu Vô Vọng có một vòng sáng sặc sỡ, thỉnh thoảng chuyển đổi sắc thái, từ xanh sang đỏ, tía, vàng bốn loại ánh sáng, cứ lần lượt rực lên sau một khoảng thời gian nhất định. Đồng thời, vòng sáng này liên hệ mật thiết với cơ thể Vô Vọng, liên tục không ngừng hấp thu linh khí bốn phía để chuyển vào trong thân thể, nhằm duy trì được khí tức mạnh mẽ.

Ngắm nhìn kiếm ánh sáng trước mắt, Liệt Thiên thản nhiên cười lạnh, huy động Long thương trong tay, ngọn lửa ánh sáng mạnh mẽ nhanh chóng co duỗi hình thành màn sáng bảy màu bên ngoài thân thể, ngăn không cho kiếm ánh sáng tới gần. Đồng thời, thần sắc Liệt Thiên lạnh lại, tay trái xoay ngược chém ra, một cột sáng chói mắt bắn ngược sau lưng. Bay đi được chừng năm mươi trượng, cột sáng này đột nhiên xoay sang hướng khác, nhắm thẳng lên trời, hình thành cảnh tượng kỳ lạ, tản mát mưa giọt sáng đầy trời.

Chưởng này của Liệt Thiên có vẻ không nhằm vào đâu, làm người khác không hiểu được, nhưng lát sau lại chuyển dời phương hướng, đến ngay trên đầu của Vô Vọng, tự động triển khai hình thành màn trời, ngăn không cho hắn tiếp tục hấp thụ linh khí trời đất.

Nhận ra ý đồ của Liệt Thiên, Vô Vọng lòng chấn động mạnh nghĩ đến việc quay lại từ đầu, nhưng hiển nhiên là không có thể làm được. Tình hình như vậy, ngoại trừ đặt cược tất cả thì không tìm được đường tháo lui.

Ban đầu, Vô Vọng tính việc mượn lực trời đất trước tiên tiêu hao thực lực của Liệt Thiên. Đợi khi tu vi đối phương đã giảm rất nhiều mới mạnh mẽ phát động công kích sắc bén, hy vọng chỉ một lần là thành công. Nhưng lúc này, Liệt Thiên nhìn thấu được ý đồ đó, ngăn đường lui của hắn, Vô Vọng bất đắc dĩ phát động công kích cực mạnh trước.

Tập trung điều hòa hơi thở, tập trung tâm thần lại, Vô Vọng nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng bình tĩnh, hai mắt chăm chú nhìn Liệt Thiên, dùng ý thức tìm kiếm điểm yếu phòng ngự quanh thân Liệt Thiên.

Sinh tử thành bại, tất cả là ở chiêu này. Vô Vọng không còn cơ hội thứ hai nữa, vì vậy lúc này hắn tỏ ra hết sức thận trọng, vừa đề tụ nội lực đến mức cao nhất, vừa suy nghĩ định ra cách công kích. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngưng thần ngắm nhìn Vô Vọng, Liệt Thiên đảo mắt, tựa như đoán được ý đồ của Vô Vọng không khỏi trầm giọng nói:

- Ngươi xem ra không tính đến việc giằng co nữa rồi, như vậy thì đành toàn lực liều mạng thôi, xem ngươi có khả năng quyết định mạng sống của bổn hoàng không! Hạo hãn kiền khôn,ngã chủ thiên địa,Long thương sở chí,vạn vật quy tâm!(1).

Ngữ khí mạnh bạo chấn động lòng người. Lúc đó, Yêu Hoàng Liệt Thiên thể hiện khí phách vương giả.

Tay phải vừa vung lên trước, Long thương lập tức rời đi. Chỉ thấy chín con rồng bay quanh Liệt Nhật Long thương chịu sự khống chế của Liệt Thiên, mũi thương chỉ thẳng vào Vô Vọng, thân thương di chuyển cực nhanh, lại kéo mây gió bốn bề và linh khí trong không gian nhanh chóng hội tụ xung quanh thân thương, hình thành một vòng cột sáng xoay tròn rực rỡ, mặt ngoài trụ có chín con rồng bay lượn, chớp sáng tung hoành.

Hoàn thành như vậy rồi, Liệt Thiên hét lớn một tiếng, tay phải rút nhanh về rồi đột nhiên chém nhanh ra, đúng vào ngay tay cầm của Long thương, hình thành một bó ngọn lửa ánh sáng có khí thế không gì chống được, chỉ trong chớp mắt đã đến trước ngực Vô Vọng. Xung quanh, không khí lưu chuyển bị Long thương hấp dẫn tạo thành kết giới chân không làm áp lực không khí hạ xuống. Kết giới này làm khí lưu trong phương viên trăm trượng nén lại hình thành dòng xoáy cuốn hút tất cả mọi lực bắn ra.

Nhìn thấy thương đó bay vụt đến, cảm nhận được khí tức nguy hiểm càng ngày càng gần, Vô Vọng không còn thời gian do dự, gầm lên một tiếng, quát điên cuồng:

- Cửu thiên thập địa,chánh tà hối tụ,hóa vi nhất kiếm,viên ngã tâm ý! (2)

Hai tay vung lên, thân thể Vô Vọng bay lên xoay tròn, toàn thân trong nháy mắt hóa thành ánh sáng, ảo biến thành thanh huyết kiếm sáng rực, trong khi chuyển động liền nuốt hết mây khí bốn phương với khí thế sông núi muốn tiêu diệt sức mạnh trời cao. Thanh huyết kiếm này bay thẳng đúng ngay vào Long thương của Liệt Thiên.

Một thương một kiếm chỉ trong nháy mắt đã bay qua mấy trượng, va chạm vào nhau giữa không trung hình thành hào quang rực rỡ trên đỉnh, sức mạnh mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng va đập, phát ra uy lực động trời, áp lực không khí cuộn rút bên ngoài hạ xuống không ngừng, tạo ra kình khí hủy diệt.

Giữa trung tâm cuộc chiến, huyết kiếm toàn thân lóa sáng, tầng tầng ánh máu hệt như thủy triều hướng theo mũi kiếm chảy tới, phối hợp với phù chú đỏ máu trên thân kiếm tạo thành sức mạnh tà ác, mãnh liệt hung bạo thôn tính hết mọi thứ xung quanh.

Phía đối diện, Long thương chuyển động, lớp lớp lưỡi lửa ánh sáng bảy màu nhấp nhô, phối hợp với khí thế ngất trời của chín con rồng tạo thành một vòng sáng ở tâm phát ra cột sáng chống lại huyết kiếm, quanh thân phòng ngự chắc chắn không cho huyết kiếm có cơ hội nào xuyên qua.

Hai sức mạnh tuyệt luân không cùng tính chất hội tụ vào một chỗ, không hề nhường nhịn, chớp mắt đã bộc phát lửa sáng hủy diệt, tung hoành giao nhau trong không gian nhỏ bé, tạo thành một vùng hết mọi thứ trong khu vực, điên cuồng hấp thu sức mạnh của huyết kiếm và Long thương.

Nhìn thấy khu vực hấp thu được sinh ra, cả hai kẻ mạnh công kích liền tạm thời bình tĩnh trở lại, nhưng lực hủy diệt còn ẩn giấu trong khu vực đó, đang phát sinh ra chuyện gì thì không ai nhìn rõ huyền cơ thế nào được.

Thời gian trôi qua chầm chậm, một kiếm một thương cuối cùng bắt đầu giao chiến với nhau. Vì thế, hai bên chiến đấu mãnh liệt, ánh sáng kỳ dị lấp lánh trên huyết kiếm mấy lần ảm đạm đi rồi lại sáng lên, tiếp tục thẳng thắn so cao thấp với Long thương lần nữa.

Tình huống của Long thương lại không giống với huyết kiếm, hào quang của nó từ mạnh chuyển yếu nhưng vẫn liên tục giữ được mức độ nhất định. Huyết kiếm có tấn công thế nào cũng không thể áp chế được khí thế của Long thương. Cuối cùng cả hai văng ra trúng ngay vào kết giới vách sáng đang thu nhỏ.

Lúc này, kết giới vốn lớn đến hơn mười trượng đã thu nhỏ chỉ còn đường kính một trượng, bên trong sét chớp sáng lòa, tiếng sấm rung trời, tràn ngập khí thế hủy diệt. Ngay khi kiếm thương vừa văng ra, kình khí hủy diệt trong kết giới dường như cũng đã đến giới hạn liền bộc phát khí thế bão táp hủy diện trong vùng sáng mạnh mẽ, khí lưu đáng sợ của nó tràn ra bốn phía làm cho mọi vật trong phương viên mười dặm thành tro, mọi sinh linh đều biến mất.

Giữa không trung, toàn thân Liệt Thiên lấp loáng ánh bảy màu, kết giới phòng ngự cực mạnh đã ngăn cách hoàn toàn khí tức hủy diệt. Ngắm nhìn vụ nổ ở trung tâm, ánh mắt của Liệt Thiên có chút thất vọng, phảng phất như vì cảm nhận được kết quả của Vô Vọng mà thở dài. Trận chiến này kết thúc rồi, Liệt Thiên không hề chịu chút thương thế nào, nhưng chiêu cuối cùng của Vô Vọng lại khiến cho lòng Liệt Thiên rung động thâm sâu.

Trong lòng những người hùng mạnh, cừu hận xem vậy chứ rất ít, thật sự làm cho họ để tâm, thường thường là quyết tâm và dũng khí của đối phương. Vô Vọng thua rồi, thua thật thảm hại, nhưng quyết tâm và dũng khí của Vô Vọng in đậm trong lòng của Liệt Thiên.

Thở dài nhè nhẹ, Liệt Thiên đưa tay phải ra, từ trong sương mù một luồng quang mang bay lại, chính là thần binh vô cùng bá đạo của mình. Vuốt ve nhẹ nhàng Liệt Nhật Long thương, Liệt Thiên khẽ thì thào:

- Từ lúc nào vậy, lòng ta lại trở nên mềm yếu? Vì nguyên nhân thời gian, hay chính là vì nàng?

Liệt Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Sơn, ánh mắt hơi toát lên mấy phần tình nghĩa.

Chiến trường, gió bão cũng dần dần lặng lại, chớp lóe cũng đã ngưng đi, mặt đất bị tàn phá thành một vùng trơ trụi, không một chút sinh khí. Thân ảnh của Vô Vọng không biết ở nơi đâu, nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương vừa nãy còn ở trong cuộc chiến bị Liệt Thiên tống khứ đi mất rồi. Lúc này, giữa khoảng không chỉ còn Liệt Thiên, mười dặm xung quanh yên lặng không một âm thanh, mơ hồ ẩn hiện tình cảnh thê lương.

Liệt Thiên quay đầu nhìn qua mặt đất, thoáng chần chờ một chút, thân thể tự dời ngang qua mười trượng đến chỗ hố đất, ánh mắt nhìn tình hình dưới chân. Cái hố đất đó cũng không lớn, bụi đất phủ một lớp mỏng lên rất nhiều vật, cũng có một vạt áo trong đó, đang im lặng thuật lại trận chiến trước đó thật thảm thiết kịch liệt.

Đứng yên ngắm nhìn thật lâu, Liệt Thiên phất nhẹ tay trái, một lực đạo nhu hòa quét ngang qua mặt đất, thổi bay bụi đất làm xuất hiện thân ảnh của Vô Vọng.

Ghi chú:

(1) Hạo hãn kiền khôn,ngã chủ thiên địa,long thương sở chí,vạn vật quy tâm! = Càn khôn rộng lớn, ta quản trời đất, long thương đã đến, vạn vật quy về tâm điểm!

(2) Cửu thiên thập địa,chánh tà hối tụ,hóa vi nhất kiếm,viên ngã tâm ý! = Trời chín đất mười, chính tà hội tụ, hóa thành một kiếm, trọn theo ý ta!