Tám luồng sáng ma hệt như tám cột sáng, hợp nhất bên ngoài thân thể hai người, hình thành một quả cầu ánh sáng đen tuyền, bắt đầu nuốt lấy cơ thể Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử, từng bước từng bước tàn phá linh hồn cả hai.
Cứ như thế, tâm hồn hai người với cơ thể huyết nhục đang dần mất đi tri giác, chỉ làm gì được đây? Cả hai yếu ớt ngoại trừ việc chấp nhận còn có thể phản kháng được chăng?
Thời gian âm thầm trôi qua, khi ánh ma mạnh mẽ bắt đầu làm tan rã cơ thể hai người, Ma Ảo tôn chủ nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên sự bất nhẫn. Nhưng đúng vào lúc đó, trong mắt Ma Ảo tôn chủ ngầm lóe lên. Một luồng khí tức kỳ quái đột nhiên xuất hiện, khi hắn còn chưa kịp mở miệng, giữa hiện trường, truyền tới thanh âm to lớn, sau đó khí lưu vọt đến, làn khí sắc bén như kiếm đáng sợ bắn ra bốn phía, ẩn giấu trong bụi trần đầy trời, lập tức xuyên qua được lưới ma phòng ngự tức thời của hắn, hất bắn hắn lui lại mấy bước.
Một tiếng gầm lên giận dữ do Ma Thiên tôn chủ phát ra, bốn Ma thần lại la lên kinh hãi . Khi Ma Ảo tôn chủ ổn định được thân hình, định thần nhìn kỹ phát hiện Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử vốn đang hôn mê bất tỉnh đã đuợc người khác giải cứu.
Giữa không trung, Ma Thiên tôn chủ thần tình giận dữ cực độ, trừng mắt nhìn ba người vừa xuất hiện, rống lên giận dữ:
- Bạch Vân Thiên đáng ghét, ngươi lại dám phá đám bổn Vương, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?
- Cùng thuộc Ma tông, ngươi làm vậy không thấy quá nhẫn tâm hay sao?
Ma Thiên tôn chủ quát lên:
- Tàn nhẫn? Ha ha ha, phàm là người trong Ma đạo ai không tàn nhẫn? Ngươi nếu không tàn nhẫn sao có thể trở thành Ma Thần tông chủ. Bây giờ đừng nói nhiều nữa, nhanh chóng giao hai người Âu Dương Vân thiên, hơn nữa phải quy thuận bổn Vương, hôm nay ta sẽ tha chết cho ba người bọn ngươi, bằng không đừng hòng có kẻ nào sống sót.
Bắc Phong nghe vậy châm biếm đáp lại:
- Ma Thiên tôn chủ quả nhiên cuồng vọng. Ngươi tưởng đây là Ma Vực, muốn làm gì cũng đuợc phải không? Cho nguơi biết đây là nhân gian, lời ngươi nói không phải chắc được đâu!
Ma Thiên tôn chủ giận quá cười lớn , giọng sắc bén nói:
- Bắc Phong, đừng đem thân phận truyền nhân Tây Vực Bất Dạ Thành mà làm càn. Nói cho ngươi biết, trước mặt Ma Vương ta ngươi không được tính là gì đâu.
Bắc Phong thần sắc lạnh lại, hai mắt mở to, giận dữ nhìn thẳng Ma Thiên tôn chủ, giọng lạnh lùng đáp lại:
- Phải vậy không? Thế thì ta phải thử qua, xem ra ngươi không còn như lúc xưa.
Bạch Vân Thiên nghe vậy cau mày, đưa tay ngăn Bắc Phong, lên tiếng nhắc nhở:
- Không nên lỗ mảng, hắn không còn là Ma Thiên tôn chủ ngày trước. Ngươi hãy nhìn chiến giáp trên người hắn, đó rất có thể là Ma Vương giáp trong truyền thuyết. Một khi có người mang nó vào, liền đạt được sức mạnh của Ma Vương phục sinh, người thường không thể chống nổi. Theo ta biết, Âu Dương Vân Thiên tu vi kinh người, cho dù Ma Thiên tôn chủ là cao thủ đệ nhất Ma vực, cũng không có khả năng phân được thắng thua. Nhưng hiện tại, ngươi cũng biết vấn đề như thế nào rồi đấy.
Bắc Phong nhãn thần khẽ biến đổi, đưa mắt cẩn thận quan sát Ma Thiên tôn chủ, phát hiện hắn quả là có khác lạ.
Xung quanh, Ma Ảo tôn chủ đã tập trung bốn Ma thần, căn dặn chúng sẵn sàng phòng thủ bốn phía, ngăn hẳn đường lui của ba người Bạch Vân Thiên. Sau đó, Ma Ảo tôn chủ mở miệng:
- Vì người không liên quan mà đưa mình vào chỗ chết, ba vị không thấy nực cười sao?
Bạch Vân Thiên lãnh đạm nói:
- Cái gì mà không liên quan? Ta và Âu Dương Vân Thiên kết thành hai chủ thể của đại Ma tông trên nhân gian, hắn ta gặp nạn sao ta có thể làm ngơ được?
Ma Ảo tôn chủ hai mắt hơi khép lại, nghi ngờ hỏi:
- Đúng không? Không phải tất cả đều biết là oan gia đối đầu của nhau mà? Mỗi người các ngươi đều tranh đấu làm bá chủ nhân gian, đúng ra thì phải căm ghét nhau mới đúng, sao có thể trở thành bằng hữu tốt được chứ?
Bạch Vân Thiên cười lạnh đáp lời:
- Điều này nhân gian và Ma vực khác nhau, nhân gian có tình, còn Ma vực chỉ là mạnh được yếu thua.
Ma Ảo tôn chủ nín lặng, trong lòng hiểu rất rõ, lời Bạch Vân Thiên tuy hơi quá đáng một điểm nhưng cơ bản là đúng. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng là cao thủ thứ hai của Ma vực, không thể mềm yếu. Vì thế, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:
- Nhân gian có tình như thế nào, thật sự có thể vượt qua khảo nghiệm lại không nhiều. Bây giờ người có giao tình với Âu Dương Vân Thiên, nhưng còn lại hai người kia cũng như ngươi chăng, tình nguyện vì hắn mà mạo hiểm?
Bạch Vân Thiên trong lòng trầm hẳn xuống, lời của Ma Ảo tôn chủ rõ ràng nhằm chia rẽ, nhưng lời hắn rất đúng, nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Vì thế, trong lòng hắn hết sức bối rối, vừa suy nghĩ tìm đối sách thích hợp, vừa nhanh chóng trị liệu thương thế Âu Dương Vân Thiên đang ôm trong lòng, hy vọng Âu Dương Vân Thiên có thể hồi phục nhanh chóng. Phía sau lưng hắn, Dương Thiên đang ôm Thái Phượng tiên tử, vừa âm thầm trị thương cho bà, vừa cẩn thận nhìn khắp chung.
Lúc này, khi Ma Ảo tôn chủ đã nói như vậy, Dương Thiên biết không thể yên lặng mãi, lên tiếng:
- Lẽ nào hành động của bọn ta không đủ nói rõ sao?
Nghe vậy, Ma Ảo tôn chủ trong mắt lộ chút than thở, giọng lạnh lùng thản nhiên nói:
- Đã thế thì không cần nói nữa. Ma thần nghe lệnh, nhanh chóng thu thập ba tên này. Thuận ta thì sống, nghịch ta chỉ có chết.
Bốn Ma thần cùng ứng tiếng tuân mệnh, bốn bề thân ảnh loang loáng, ánh ma đen sậm vần vũ qua lại như mây, hình thành một khu vực đặc biệt trong phương viên mười trượng, vây lấy ba người vào trong.
Đối mặt với tấn công của Ma thần, Bắc Phong hơi hưng phấn, miệng quát lớn một tiếng, thân hình trắng toát ảo biến thành ngàn vạn, không đợi Bạch Vân Thiên và Dương Thiên bàn bạc đã triển khai phản công.
Thấy vậy, Dương Thiên bất nhẫn lắc đầu, Bạch Vân Thiên lại truyền âm cho Dương Thiên:
- Không cần phải hành động vội, tạm thời cứ để bốn Ma thần cho Bắc Phong. Chúng ta phải nhanh chóng cứu tỉnh Âu Dương Vân Thiên và Thái Phương tiên tử, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Duơng Thiên chần chừ giây lát, đáp lại:
- Tốt, bây giờ ta sẽ để mộc tiêu phòng thủ một bên, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ.
Dứt lời miệng kêu lên một tiếng nhỏ, bóng xanh mộc tiêu trên vai lập tức phát động, ảo hóa thành một luồng sáng xanh, ngăn trở khí tức của kẻ địch bên ngoài tiến vào.
Bớt được cố kỵ, Dương Thiên và Bạch Vân Thiên đề tụ chân nguyên toàn thân truyền cho Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử với tốc độ cao, chỉ giây lát liền đả thông kinh mạch cứu tỉnh hai người.
Khẽ mở mắt, Âu Dương Vân Thiên nhìn thấy Bạch Vân Thiên, hết sức ngạc nhiên, ngữ khí kinh hãi lên tiếng:
- Sao ngươi lại ở đây? Phượng nữa, nàng đâu rồi?
Bạch Vân Thiên thấy Âu Dương Vân Thiên tỉnh lại, cuối cùng cũng thở ra, an ủi:
- Đừng lo lắng, nàng ta không sao, Dương Thiên đang cứu chữa cho nàng ta. Tốt rồi, đừng nói gì cả, Ma Ảo tôn chủ bắt đầu triển khai tấn công, ngươi hãy cẩn thận, ta sẽ ngăn chặn hắn, Bắc Phong một mình không làm được.
Nói rồi không đợi Âu Dương Vân Thiên đáp, Bạch Vân Thiên liền lắc mình bay đi, xuất hiện giữa không trung nghênh đón Ma Ảo tôn chủ.
Thân hình lắc lư một lúc, Âu Dương Vân Thiên quay đầu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện thấy Thái Phượng tiên tử đã hồi tỉnh, nhảy khỏi lòng Dương Thiên đang tiến về phía mình. Tiến về phía trước một bước đỡ lấy nàng, Âu Dương Vân Thiên một tay ôm lấy bà, kích động lên tiếng:
- Đúng, chúng ta không mất đi, đây có lẽ là trời xanh bảo hộ. Được, hiện tại tình hình nguy cấp, chúng ta khoan hãy nói những chuyện này, phối hợp cùng hành động với bọn họ.
Nghe vậy, Thái Phượng tiên tử đứng thẳng lên, liếc nhìn những hình bóng sáng lưu động xung quanh, rồi nghi hoặc hỏi:
- Thiên, tại sao bọn họ lại cứu chúng ta vậy?
Âu Dương Vân Thiên lắc đầu đáp lại:
- Ta cũng không rõ lắm, bất quá hẳn nguyên nhân từ Bạch Vân Thiên, ta và hắn thì có một đoạn ân tình khó nói rõ được.
Một âm thanh rất lớn cắt ngang câu chuyện của hai người.
Giữa không trung, Bạch Vân Thiên, Dương Thiên, Bắc Phong đứng một vòng thành chữ phẩm, dùng thực lực kinh người của mình, mạnh mẽ thẳng thắn ngăn trở bốn Ma thần và Ma Ảo tôn chủ cách ra vài trượng, không để chúng tiến lên dù một bước.
Thấy vậy, Ma Thiên tôn chủ rất giận, quát bốn Ma thần:
- Toàn một lũ vô dụng, còn không mau toàn lực tấn công.
Lời vừa dứt liền quay sang ba người Bạch Vân Thiên, nghiến răng nói:
Trong tiếng gầm giận dữ, Ma Thiên tôn chủ toàn thân đầy khí ma sát, múa lên Vạn Ma đao, sử dụng tu vi kinh trời phát động tấn công hung tàn mãnh liệt.
Cảnh giác nhìn hắn, Bạch Vân Thiên nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, khí ma sát của Ma Vương cực kỳ bá đạo, dùng ma quyết ta luyện tập căn bản không cách nào đối phó được. Chắc phải để Bắc Phong cố gắng thi triển Huyền Băng pháp quyết, dùng khí âm lạnh để khắc chế khí cực tà cực sát của hắn.
Bắc Phong im lặng lắng nghe, vương mình bắn thẳng về phía Ma Thiên tôn chủ, trong khi bay lên vận xuất Huyền Băng quyết đến mức giới hạn, đồng thời thi triển ra Băng Thiền châu, chỉ chớp mắt không gian mười trượng xung quang hoàn toàn đóng băng.
Đối với Bắc Phong, cả cuộc đời hắn cố gắng tìm kiếm cảnh giới cao nhất của tu đạo, có thể nói thành ra cuồng vọng. Lúc này tuy biết rõ Ma Vương lợi hại, nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có một niềm tin không thể giải thích nổi, cả người tỏ ra tập trung đầy đủ tinh thần.
Thấy Bắc Phong đả ra tay, Bạch Vân Thiên vội vàng nói:
- Dương Thiên, Ma Ảo tôn chủ giao cho ngươi, bốn Ma thần giao cho ta.
Dương Thiên lãnh đạm trả lời:
- Không đuợc, tên quỷ đó giao cho ngươi. Ta có mộc tiêu trợ giúp, bốn ma thần để ta đối phó.
Đang nói thân hình chớp động, bắn thẳng ra ngoài. Bạch Vân Thiên thấy vậy kinh hoảng, định mở miệng gọi, đáng tiếc Ma Ảo tôn chủ đã tấn công đến, khiến hắn không cách nào mở miệng.
Vốn dĩ, lần giải cứu Âu Dương Vân Thiên này, nói thẳng ra không hề quan hệ chút nào đến Bắc Phong và Dương Thiên. Hai người bọn họ và Âu Dương Vân Thiên chưa thể nói là có giao tình mà giữa Bắc Phong và Thái Phượng tiên tử còn đã từng đối địch. Nhưng hai người lại không hề nói một lời nào đến hành động tự tiện của Bạch Vân Thiên, lại chỉ vì quan hệ tạm thời đi chung, hỗ trợ cho hắn rất nhiều, còn đắc tội với Ma Thiên tôn chủ.
Đoạn tình cảm âm thầm này, ai nấy mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng Bạch Vân Thiên cảm kích rất nhiều đối với hành động của hai người. Vì thế, khi chọn đối thủ, Bạch Vân Thiên chọn đối thủ khó nhất chính là liên thủ vây công của bốn Ma thần, nhằm tận lực giảm bớt gánh nặng cho Dương Thiên. Nhưng ai ngờ được, Dương Thiên tính tình lãnh đạm tuyệt đối không nghĩ như vậy, chủ động lựa chọn bốn ma thần, càng làm cho Bạch Vân Thiên thấy hổ thẹn trong lòng.
Những suy nghĩ cứ miên man trong lòng, khi Bạch Vân Thiên tập trung, đợt tấn công thứ hai của Ma Ảo tôn chủ đã đến. Nhìn thấy bốn bề mây ma cuồn cuộn tuôn tới, Bạch Vân Thiên trong lòng nặng hẳn. Luận tu vi thì hắn và Ma Ảo tôn chủ hơn thua không nhiều, nhưng trước đó hắn dùng toàn lực cứu chữa cho Âu Dương Vân Thiên, hao tổn khá nhiều chân nguyên, sau đó thời gian lại quá cấp bách, không thể dưỡng sức, vì thế chênh lệch giữa cả hai liền kéo rộng ra.