Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 761: Huyền Nguyệt Vô Song



Lục Vân nghe vậy ngơ ngẩn, trong thời khắc này mà đối phương đột nhiên nêu ra vấn đề không liên quan này, thật ra có ý đồ gì? Vừa suy nghĩ, Lục Vân vừa nói:

- Cảm xúc thì có, nhưng ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?

Người đó dùng giọng nam lên tiếng:

- Ngày hôm nay gặp nhau ngươi hẳn không dừng tay được, sau đó giữa chúng ta sẽ xảy ra một trận sinh tử, cuối cùng hẳn phải có một bên bị hủy diệt. Như vậy trước khi động thủ, ta hỏi vấn đề này cũng bình thường thôi, không đúng sao?

Lục Vân cười lạnh đáp lại:

- Ngươi muốn hiểu rõ trước khi chết, ta có cảm giác gì khi giết những người kia ư?

Người đó đổi sang giọng nữ lên tiếng:

- Đúng là như vậy.

Có chút nặng nề, mang vài phần thương cảm, Lục Vân nghe hơi mê hoặc.

- Nếu như ngươi muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi biết, bọn họ không những có thể hận mà còn có thể hối tiếc.

Trong điện người đó nghe vậy, giọng u oán nói:

- Đã như vậy, ngươi giết họ lại không thấy quá tàn nhẫn độc ác sao?

Lục Vân cười lạnh hồi đáp:

- Độc ác? Ta làm sao mà lòng không độc ác được?

Một câu hỏi ngược lại, làm cho đại điện chìm vào sự trầm mặc. Có lẽ người đó cũng biết, đứng trên quan điểm của Lục Vân, không độc ác không được. Nhưng đúng hay sai nếu giải quyết theo phương thức này?

Lần đầu tiên tiếng thở dài phát ra, người thần bí này trước giờ vẫn mãi bình tĩnh, cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu ớt trong tâm.

- Lục Vân, nếu như từ bỏ ân oán trần thế ngày đó, ngươi dùng thân phận khác tiến vào Vân Chi Pháp giới, ngươi thấy nơi đây thế nào?

Nhãn thần Lục Vân hơi nghi vấn, giọng trầm ngâm:

- Ngươi nói ra điều này muốn thuyết phục ta?

Người đó nhẹ thở dài:

- Lục Vân, ngươi quá thông minh rồi, đáng tiếc những dạng người như vậy vĩnh viễn không có khoái lạc.

Lục Vân không nghĩ như vậy, lên tiếng phản bác:

- Muốn khoái lạc thì trước tiên phải sống, nếu ta không thông minh, thì đã sớm chết trong tay các ngươi rồi, làm sao còn có thể bàn luận đến khoái lạc được nữa.

Nghe giọng của Lục Vân mơ hồ không vui, ngữ khí người đó chợt đổi, lên tiếng hỏi:

- Lục Vân, chúng ta hãy đổi đề tài đi, ngươi nghĩ cao thủ của Vân Chi Pháp giới, toàn bộ bọn họ đều sai lầm chăng?

Lục Vân hừ giọng nói:

- Tất cả bọn chúng đều có một điểm sai lầm nhất, bất quá là ngu muội không biết lại ngoan cố không nhìn ra sự thật.

- Vân Chi Pháp Giới thành lập đã hơn vài ngàn năm, nếu như khi bắt đầu là sai lầm, thì làm sao nó có thể tồn tại đến nay?

Lời lẽ hơi nghiêm túc, người đó lạnh lùng nói.

Lục Vân nở nụ cười khinh miệt, hỏi ngược lại:

- Nếu nó không phải có sai lầm, lúc này ngày hôm nay sao có thể hội ngộ Lục Vân ta?

Câu trả lời này ở một phía là một lời hồi đáp, nhưng nó hàm chứa bá khí cuồng vọng, thuyết minh đầy đủ sự quyết tâm của Lục Vân.

- Gặp ngươi không nhất định sẽ mất đi, lúc này ngươi cuồng ngôn như vậy có sớm quá chăng?

Có chút bất phục, người đó cực lực phản bác.

Lục Vân nghe xong cười lớn, lên tiếng chất vấn:

- Đã như vậy, sao ngươi lại hỏi ta, không phải là trong tâm ngươi đang lo lắng sao? Từ lúc ta bắt đầu tiến vào điện này, ngươi liên tục trì hoãn thời gian, ngươi đang chờ đợi thời cơ, hay đang chờ đợi trợ thủ?

- Lục Vân ngươi sai rồi, ta tuyệt đối không chờ đợi điều gì hết. Ta và ngươi nói chuyện, chỉ là hy vọng ngươi thay đổi phương thức, giải quyết những rối rắm giữa ngươi và Vân Chi Pháp giới. Những cuộc chiến kịch liệt trước đó ngươi đã trải qua rồi, lẽ nào ngươi không muốn thay đổi phương thức, bình tâm tĩnh khí giải quyết tất cả sao?

Nhẹ nhẹ nhàng nhàng, người đó có ý đồ khuyên bảo.

- Bình tâm tĩnh khí? Hahaha……thật là chủ ý rất không sai, nhưng có thể giải quyết vấn đề chăng? Nếu cuối cùng rồi cũng động thủ, sao không trực tiếp cho tốt, hà tất lãng phí thời gian?

Tư thế bất động, Lục Vân tỏ ra cực kỳ lạnh lùng.

Không hề có tiếng đáp lại, đại điện chìm vào sự trầm mặc. Một lúc sau, người đó cất giọng nói:

- Lục Vân, nghe nói ngươi một thân có đủ chánh tà pháp quyết, hay là chúng ta tỉ thí một trận, xem ai có bản lĩnh pháp quyết nhiều hơn ai?

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Thật lý thú, pháp quyết tuy nhiều mà không tinh thông có tác dụng gì?

- Ngươi không thử làm sao biết pháp quyết của ta nhiều mà không tinh chứ? Dám hay không, Lục Vân hãy trả lời ta đi.

Giữ nguyên bất động, người đó bắt đầu khích tướng.

Biết đối phương cố tình khích tướng, Lục Vân không hề úy kỵ, thay vào đó lại cười lớn rồi nói:

- Tốt, ngày hôm nay ta tỉ thí cùng với ngươi, để xem thật ra ngươi có chỗ nào thần bí phương.

Thấy Lục Vân mắc câu, người đó mỉm cười điềm nhiên nói:

- Sau khi tỷ thí, ngươi tự nhiên sẽ rõ thôi. Hiện tại trước khi động thủ, có vấn đề gì ngươi muốn hỏi không?

Ngưng cười, Lục Vân nhìn thẳng người đó nói:

- Hai vấn đề, đầu tiên, ngươi là Bá Kiếm vương hầu đúng hay không? Nếu như không phải, vậy là ai? Thứ hai, những hình vẽ hoa cỏ trên bốn bức tường trong điện này, ngụ ý gì?

Người đó chỉ trầm mặc, tựa hồ Lục Vân đưa ra vấn đề khó khăn không thể trả lời, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

- Ta đúng không phải Bá Kiếm vương hầu, ngươi gọi ta là Huyền Nguyệt Vô Song được rồi. Thân phận của ta chính là người bảo vệ ngôi điện này. Còn vấn đề liên quan đến hình vẽ trên bốn bức tường này, ngươi thích thì cứ nghiên cứu, nhưng nếu muốn ta cho ngươi biết, nhất thời có giải thích cũng không rõ ràng được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lục Vân khi nghe hắn không phải là Bá Kiếm vương hầu, thần sắc lập tức hóa ra lạnh lùng tàn khốc, ngữ khí âm trầm nói:

- Như vừa đề cập, Ly Hỏa thần quân nói về thần điện bốn phương đều để lừa gạt ta rồi?

Huyền Nguyệt Vô Song phủ nhận nói:

- Ngươi sai rồi, ông ta không hề lừa dối ngươi, nhưng mọi sự chung quanh biến hóa quá nhanh, ông ta tuyệt đối không biết đến.

- Đúng vậy không?

Hừ nhẹ một tiếng, Lục Vân tuyệt đối không tin lời này, hỏi dồn:

- Vấn đề thứ hai vừa rồi của ta, ngươi cố tình bỏ qua, ngươi có lo sợ ta phát giác ra phải không?

Huyền Nguyệt Vô Song hừ lạnh đáp:

- Không có lời đáp, tính ra không phải là một câu trả lời sao?

Lục Vân trong lòng không vui, ngữ khí lạnh lùng lên tiếng:

- Dĩ nhiên là tính, nhưng ngươi có thể che giấu được bao lâu?

Huyền Nguyệt Vô Song điềm nhiên nói:

- Lục Vân, ngươi nổi nóng rồi, điều này là một ma chướng đối với tu vi, nhưng đối với ta, đó là một loại thành quả.

Tâm thần thất kinh, Lục Vân vội vàng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

- Ngươi tên là Vô Song, nhưng thật ra danh tính đúng với người. Hiện tại thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.

Huyền Nguyệt Vô Song lên tiếng:

- Tốt, bắt đầu thôi. Hiện tại ngươi đến trước mặt ta, khoảng cách chừng năm trượng, bắt đầu tỷ thí các loại pháp quyết.

Lục Vân cũng không trì hoãn, phi thân đến trước Huyền Nguyệt Vô Song, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, điềm nhiên nói:

- Chiêu thứ nhất tỷ thí làm sao, ngươi nói đi.

Huyền Nguyệt Vô Song thấy chàng muốn làm rõ, lúc này tự động thu hồi lại ánh Phật cùng với tầng sương sáng bên ngoài thân thể, lộ ra tướng mạo chân thật.

- Đệ nhất chiêu chủ nhường cho khách, tùy ý ngươi.

Lục Vân nhìn hắn, ánh mắt rất kinh ngạc, vì Huyền Nguyệt Vô Song trước mặt so với sự tưởng tượng của chàng hoàn toàn khác hẳn. Trong tiềm thức Lục Vân, địch nhân trước mắt tu vi tinh thâm, tuổi tác bên ngoài không nhỏ mới đúng với tài. Nhưng thực tế Huyền Nguyệt Vô Song thật sự lại xinh đẹp tuyệt vời, xuất chúng hơn so với bản thân Lục Vân, điều này chàng trước giờ chưa hề nghĩ đến.

Hiện tại thấy trước mắt, Huyền Nguyệt Vô Song tuổi tác bên ngoài trạc hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục hệt như tuấn nam mỹ nữ hỗn hợp vào nhau, khó phân biệt được là nam hay nữ. Thân thể cũng rất là kỳ lạ, cao tương đương Lục Vân, toàn thân trừ đầu ra, lúc ẩn lúc hiện lấp lánh một vầng hào quang, không cách nào nhìn ra là nam hay là nữ.

Bỏ đi ánh mắt ngạc nhiên, Lục Vân hỏi:

- Ngươi là nam hay nữ?

Huyền Nguyệt Vô Song điềm nhiên đáp:

- Ta ở trước mặt ngươi, ngươi nói xem ta là nam hay nữ. Hơn nữa, giới tính có liên quan gì đến cuộc giao chiến giữa chúng ta không?

Lục Vân bị cứng họng với câu nói của hắn ta, trong lòng có phần giận dữ, ngữ khí chuyển sang lạnh lùng nói:

- Dĩ nhiên là có quan hệ, đáng tiếc ngươi từ chối đáp lại. Hiện tại không nói lời thừa nữa, chiêu thứ nhất ta thi triển Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt quyết, ngươi hãy đến mà ứng phó.

Tay phải giơ ra phía trước, một luồng sáng ánh kim do những lời Phật tạo nên chầm chậm bay ra.

Huyền Nguyệt Vô Song vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ giọng nói:

- Tốt, ta đây.

Hai tay nhẹ phất, nơi lòng bàn tay phát xuất hai chùm ánh sáng màu xanh lục, khi đến trước mặt liền hình thành một tấm thuẫn ánh sáng tròn xoe nghênh đón tấn công do Lục Vân xuất ra.

Tấm thuẫn ánh sáng sắc xanh lục, luồng sáng màu vàng kim, va chạm vào nhau, tuyệt đối không hề phát nổ mãnh liệt, nhưng lại đan xen lẫn vào nhau thành một thể, hai loại sắc màu dần dần hợp nhất.

Lần thứ nhất giao phong, cả hai người chỉ là thăm dò, vì vậy tuyệt đối không kịch liệt. Về phía Lục Vân, chọn Tâm Thiện Bất Diệt quyết bởi vì lúc trước thấy Huyền Nguyệt Vô Song toàn thân tỏa đầy ánh Phật, Lục Vân muốn thử xem hắn dùng pháp quyết nào để ứng phó với Phật môn chí cường tuyệt học này. Khi đã có kết quả, tâm tình bình tĩnh của Lục Vân đã trở nên trầm trọng, Huyền Nguyệt Vô Song chiêu thứ nhất chính là dùng Đạo gia pháp quyết tuy rất phổ thông, nhưng lại có khả năng hóa giải Tâm Thiện Bất Diệt quyết vô hình, điều này cũng đủ kinh người.

- Chiêu thứ hai này đến phiên ngươi, xuất chiêu đi.

Vẻ ngoài lãnh đạm, nội tâm Lục Vân tuy cảm thấy kinh hãi nhưng không lộ ra ngoài chút gì.

Huyền Nguyệt Vô Song mỉm cười, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng đẹp đến nao lòng.

- Được lắm, ngươi hãy nhìn cho rõ, Ảo Tượng Hư Vô.

Hai tay đan nhau, tư thế tuyệt đẹp mà không mất đi vẻ thanh nhã, một làn ánh sáng màu vàng kim từ lòng bàn tay phát xuất ra, khuếch tán ra trong phạm vi nhất định, hóa thành một vầng sương mù lóe sáng, bao trùm bản thân cùng Lục Vân ở trong.

Thủ pháp này thật kỳ lạ đặc biệt, không hề cảm giác được chút sát khí sắc bén nào, nhưng làn sương mù nó sinh ra lại có huyền cơ, không những ngăn hẳn Ý Niềm Thần Ba của Lục Vân, mà còn ẩn chứa vô số biến hoá của khí tức, hiện lên một cảnh sắc trước mắt Lục Vân.

Cảnh giác nhìn Huyền Nguyệt Vô Song, Lục Vân khi hắn xuất thủ đã bắt đầu triển khai phòng ngự. Nhưng theo pháp quyết đối phương đang thi triển, Lục Vân phát hiện tình huống khác với tưởng tượng của bản thân, do đó thu tiềm lực lại không phát ra, dự định quan sát thêm nữa. Lần này, Lục Vân càng nhìn càng mê hoặc, nếu đây là tấn công, thì pháp thuật này hoàn toàn là một loại ảo thuật để làm mờ mắt người ta.

Đang còn nghĩ ngợi, cảnh sắc trước mắt biến chuyển, một hình bóng mơ hồ xuất hiện gần bên cạnh, nhìn lại là một mỹ nữ áo trắng, đang mỉm cười thoăn thoát gót sen, thân hình thon mảnh đó phối hợp tuyệt diệu với thân pháp, xoay vòng trong phạm vi vài xích, khiến người ta cảm thấy hưởng thụ.

Lục Vân hơi không hiểu, cái mà Huyền Nguyệt Vô Song gọi là Ảo Tượng Hư Vô vốn là Phật gia pháp quyết, nhưng tại sao khi hắn thi triển lại thành ra như vậy? Còn nữa, thế công của hắn ám chỉ về điều gì, là dùng ảo thuật mê hoặc tâm trí bản thân mình, hay là còn điều gì khác ẩn tàng bên trong.

Suy nghĩ sơ sơ, Lục Vân nhất thời không tìm ra được kết quả. Nhưng ngay trong lúc này, cái bóng trắng đó dần dần tăng tốc, vũ đạo mê người càng thêm sống động, nhưng hình bóng đối phương có thể đối phó dần dần trở nên mơ hồ.

Rất nhanh chóng, bóng ảnh trắng đó một phân ra hai ở phải trái xoay tròn, ban đầu một người múa đơn biến thành hai người hợp lại, kỳ cảnh không vì thế mà kém đi, ngược lại càng thêm lôi cuốn.