Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 796: Lục Vân tử vong?



Luồng khí tức này huyền diệu vô cùng, dường như là khí thanh linh thuần khiết nhất trong trời đất, có tính khắc chế và sức mạnh hủy diệt đối với bất kỳ khí tà ác nào.

Đối mặt với sự công kích của luồng sức mạnh này, ba pháp quyết Phật, Đạo, Nho ba nhà của Lục Vân đều có năng lực chống cự được, nhưng ba khí tà ác trong cơ thể Yêu, Ma, Quỷ lại khó mà che dấu được, mâu thuẫn này khiến cho chàng với sức mạnh của một cá nhân rõ ràng không thể nào đủ sức chống lại sức mạnh to lớn của vách sáng này.

Lưới sáng phòng ngự bảy màu bắt đầu bị khí thần thánh do vách sáng phát ra thẩm thấu. Luồng sức mạnh này sau khi vượt qua được pháp quyết Thái Ất Bất Diệt tuy uy lực có phần giảm đi, nhưng lại bảo lưu được bản chất cơ bản nhất, phát ra công kích hủy diệt với khí tà ác trong cơ thể Lục Vân.

Quá trình này kéo dài, ban đầu Lục Vân đương nhiên có năng lực chống cự, nhưng theo sự gia tăng thẩm thấu của khí thần thánh, mức độ công kích không ngừng tăng lên, vẻ mặt trấn tĩnh của Lục Vân bắt đồ lộ ra chút nóng nảy và hoảng loạn.

Trong lúc này, Lục Vân đã chuyển qua rất nhiều loại pháp quyết, nhưng mà hiệu quả lại không thấy rõ, tình thế bị hủy diệt rõ ràng không thể chống lại.

Vẻ đau thương mờ hiện trong lòng, Lục Vân khi bất cam liền thay đổi suy nghĩ, Ý Niệm Thần Ba vẫn tiếp tục phân tích tính chất của vách sáng bên ngoài thân thể.

Từ lúc tiến vào trong đến nay, Lục Vân chưa hề ngừng việc dò xét vách sáng này, nhưng mỗi lần khi Ý Niệm Thần Ba có được thu hoạch, vách sáng lại thôn tính mất Ý Niệm Thần Ba hoặc đột nhiên biến đổi tần suất, khiến cho Lục Vân mãi vẫn không cách nào hiểu được hoàn toàn vách sáng này.

Lúc này, vách sáng càng lúc càng thu nhỏ lại, sức mạnh thần thánh càng lúc càng mạnh mẽ, khí tức trước đó còn mãi che giấu khi cảm ứng được khí tà ác mạnh mẽ trong cơ thể Lục Vân đã hoàn toàn bộc phát ra, khiến cho Lục Vân phải đối mặt với công kích cực mạnh, cũng hiểu được sơ lược về vách sáng.

Tuy vậy, Lục Vân không chút cao hứng, ngược lại vẻ mặt càng thêm âm trầm. Bởi vì cuối cùng chàng cũng biết được, cho dù bản thân đối phó thế nào cũng không cách nào thoát khỏi công kích của khí thần thánh. Về điểm này, Lục Vân rất không cam lòng. Nhưng khí tà ác trong cơ thể chàng căn bản không cách nào trừ hết được, vì thế không cách nào tránh được tình thế phải chấp nhận sự hủy diệt.

Đối với Lục Vân, pháp quyết Quỷ vực, Ma vực, Yêu vực tuy tà ác, nhưng chàng có biện pháp ép nó ra ngoài cơ thể, Diệt Hồn đao chàng cũng có thể bỏ đi. Duy nhất một điều không thể thay đổi chính là Vong Linh huyết chú ngày đó do Vong Linh tôn chủ chuốc vào người chàng.

Đóa Huyết Dục Ma Liên quỷ bí hiện nay tuy liên tục bị Càn Khôn Ngọc Bích áp chế mạnh mẽ, nhưng khí tà ác của nó hẳn đã thấm sâu vào sinh mệnh của Lục Vân, điểm này chàng trước giờ không cách nào trừ tuyệt căn, vì thế không thể tránh được sự tấn công của khí thần thánh trên vách sáng đó.

Tuyệt vọng át hẳn sự trấn tĩnh, Lục Vân không cam lòng cố gắng chống cự tiến công của ngoại lực, trong lòng lại hồi tưởng lại chuyện trong dĩ vãng. Một đời của mình, từ nhỏ đến lớn, thời gian khoái lạc nhất không phải lúc thơ ấu, mà là những ngày ở cùng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh.

Cả đời này, chàng đã gặp ba người nữ xinh đẹp, bọn họ với mình nhận thức gặp gỡ được nhau, cảm nhận sâu sắc với nhau. Đối với Lục Vân, tình ái có được trong đời chính là thứ chàng trân trọng quý giá nhất. Tuy có thể không có tương lai, nhưng mỗi khi nghĩ đến những điều này, vẻ mặt chàng lại không khỏi lộ ra nét tươi cười.

Bên ngoài thân thể, vách sáng hình cầu đang từng bước từng bước đến gần, lúc này đã thu nhỏ đến đường kính khoảng một trượng, ép cho lưới sáng "Thái Ất Bất Diệt" do Lục Vân phát ra ép sát vào người.

Nhìn từ bên ngoài, vách sáng này tựa như một lưới sáng phòng hộ, bao bọc chặt chẽ thân thể Lục Vân. Nhưng thực tế tầng lưới sáng rực rỡ này thật ra đang điên cuồng thôn tính sinh mệnh Lục Vân, từng bước từng bước đẩy chàng xuống địa ngục.

Thân thể run lên, Lục Vân tỉnh lại từ trong hồi ức. Chú ý đến tình hình bản thân, khóe miệng Lục Vân mơ hồ hiện lên vẻ khổ sở, chân nguyên trong cơ thể đã tiêu hao quá nửa, nhưng công kích bên ngoài thân thể ngược lại còn tăng thêm gấp bội, lực lượng mạnh yếu như vậy, kết quả tự nhiên không cần phải nói cũng rõ.

Lục Vân đã nhiều ít đối diện với cái chết mà chàng vẫn chưa từng bỏ cuộc, nhưng lần này chàng biết mình thật sự đã rơi vào cảnh tuyệt vọng, Vân Chi Pháp giới tốn công hao sức thiết kế một kế hoạch trọn gói, cuối cùng hủy diệt được chính mình.

Sự thống khổ bắt đầu nhuộm lấy tâm lý Lục Vân, khí thần thánh này như một thanh kiếm bén, đang từng bước từng bước dồn đuổi tà khí trong cơ thể chàng, đi đến nơi nào kinh mạch tan vỡ đến đó, nó dễ dàng xuyên qua phòng ngự của chàng.

Thân thể bắt đầu mất đi sự khống chế, linh hồn dần dần trôi xa. Lúc này đây, Lục Vân lòng đầy phẫn nộ, muốn gào lên, muốn phát tiết ra, đáng tiếc thân thể đã không còn làm chủ được.

Thở dài, tuyệt vọng lần thứ nhất phát ra, trong lòng Lục Vân gào thét điên cuồng, nhưng mọi thứ đều đã quá trễ. Trước khi chết, Lục Vân bỏ hết mọi thứ, nếu đã chết chắc, thế sao không an hòa bình tĩnh trên đường đi vào cái chết?

Bỏ qua mọi thứ, Lục Vân nhớ lại những chuyện tuyệt đẹp trong quá khứ. Gặp gỡ Ngạo Tuyết, chính là ở Âm Hồn lâm cách Dịch viên mười dặm. Lần đầu gặp gỡ Thương Nguyệt, chính là đại hội luận võ ở Thái Huyền sơn. Gặp gỡ Bách Linh, chính khi mình không được gọi là Lục Vân mà là Viên Mộc cô đơn. Những hồi ức này xuất hiện đan xen trong não chàng, chuyện xưa tuyệt đẹp khiến chàng quên hết mọi thứ trước mắt.

Khi sinh mệnh đã dần đi đến hồi kết thúc, ý thức Lục Vân bắt đầu mơ hồ. Sau đó, chàng đột nhiên nghĩ đến Thương Nguyệt, nghĩ đến một tên hủy diệt, trong lòng không khỏi phát ra tình cảm giận dữ chấn động và hối tiếc. Cừu hận lại xuất hiện trong lòng, hận đối với Kiếm Vô Trần khó mà quên được, nhưng khiến chàng không quên lại chính là Thương Nguyệt.

Trước đây chàng đã từng thề sẽ tìm lại Thương Nguyệt, để nàng mãi mãi bên mình. Nhưng lúc này, lời thề đó đã trở thành mộng tưởng.

Nàng còn nhìn thấy bản chép tay của hai ta chăng? Chịu đựng vết thương chết người tay không nhấc lên để lấy nó ra, chỉ duy nhất thời khắc sinh mệnh mất đi, phát ra một tiếng hô hoán rất chân thành để nói lên tâm ý trong lòng mình.

Tiếng kêu này âm thầm, nhưng lại là ý niệm cố chấp cực lớn trước khi chết của Lục Vân, là ân hận lớn nhất một đời chàng, vì thế xem ra không có tiếng động, nhưng lại có sức mạnh xuyên qua tam gian thất giới, trực tiếp truyền thẳng vào lòng Thương Nguyệt. Tiếng kêu này ngập đầy thâm tình, đầy sự mong tha thứ, đầy sự bất cam và cũng đầy sầu não. Đối với Lục Vân, đây là một đoạn ân tình thiếu hụt không cách nào bồi đắp, nhưng đối với Thương Nguyệt, đây lại là ý nghĩa quan trọng để có thể vượt qua cái chết hồi sinh.

Kêu lên rồi, Lục Vân nghĩ đến Ngạo Tuyết, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng hỏi han:

- Ngạo Tuyết, nàng ở nơi đó, nhớ bảo trọng thân thể, lòng ta mãi mãi ở cùng với nàng.

Hơi cố gắng, hơi thất vọng. Đối với người nữ ưu ái nhất trong đời, trong lòng Lục Vân thủy chung không thể tả hết ý tình.

Một tiếng biệt ly, Lục Vân lại nhớ đến Bách Linh. Người nữ hoạt bát xinh đẹp, lại có thể xem như cùng mình vui thích, nàng hẳn không gặp nguy hiểm nào, chỉ có một điểm hy vọng duy nhất là khi nàng nghe được tin mình chết đi, không cần phải quá thương tâm.

Vì thế, trong lòng Lục Vân nhẹ ngâm lên:

- Bách Linh, kiên cường nhe, cho dù thế nào đi nữa, nàng đều phải sống cho tốt, cho dù ta không còn ở bên nàng nữa, nhưng linh hồn ta sẽ mãi theo phù hộ cho nàng.

Âm thanh này rất nhẹ, nhưng Lục Vân lại không biết được, Bách Linh đang ở nhân gian lại cảm nhận được tâm tư không che giấu này.

Mọi thứ níu kéo đều dần dần đi xa, ý thức của Lục Vân dần dần mê đi. Nhưng đúng lúc đó, một hình bóng mờ hiện trong não Lục Vân, khiến cho tâm thần yếu ớt của chàng rung lên, không khỏi mất đi tự chủ hô lên một tiếng kinh ngạc.

Âm thanh này trừ Lục Vân ra, chỉ có duy nhất người có hình bóng hiện lên trong não Lục Vân nghe được.

Ở nhân gian, trong một vùng đất yên tĩnh, một thân thể đang hạ mình xuống nước lúc này đột nhiên rung động, nhanh chóng xoay người nhìn về phía trời cao, miệng phát ra âm thanh than vãn bi thiết.

Người này là ai? Nàng ta tự nhiên chính là người có duyên hợp thể với Lục Vân, Ngọc Vô Song. Đúng vào thời khắc cuối cùng trước khi ý thức Lục Vân tiêu tan, tiếng hô hoán ngập đầy hổ thẹn và níu kéo đã rung động thâm sâu tâm linh của nàng.

Bóng đen bao phủ Lục Vân, khi mọi thứ đã theo sinh mệnh biến mất, chỉ lưu lại duy nhất cô đơn mãi mãi. Bên ngoài thân thể, vách sáng đã ngưng thu nhỏ, chỉ có ánh sáng thần thánh đã trở nên rực rỡ vô cùng, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể Lục Vân. Vòng sáng do "Liên Tâm Diệt Thần" tạo ra lúc này đã biến mất trong cơ thể Lục Vân, hệt như một lưỡi đao ánh sáng vô hình, điên cuồng tàn phá sinh cơ của Lục Vân.

Trong vách sáng, ở một góc trên đầu Lục Vân, Long Hồn đã thu nhỏ thành một đoàn, toàn lực chống cự lại luồng áp lực đáng sợ. Về phía Long Hồn, nó bản thân chính là thần thú, tuy cơ thể huyết nhục đã bị hủy, nhưng tuyệt đối không phải là vật tà ác, vì thế khi Lục Vân chịu công kích của khí thần thánh, nó lại chỉ chịu áp lực kinh người bên trong kết giới.

Khi vách sáng không còn thu nhỏ nữa, áp lực khí bên trong đã ổn định, Long Hồn cuối cùng cũng thở phào, sau đó mới chú ý đến tình cảnh Lục Vân. Trước đây, khi thoát được sự trói buộc của thần kiếm, toàn bộ tinh lực của Long Hồn tập trung hết vào việc phòng ngự, một lòng nghĩ đến việc bảo trì sinh mệnh, bởi vì nó nhạy bén cảm giác được nguy cơ. Lúc này, khi uy hiếp tạm thời mất đi, nó mới nghĩ đến Lục Vân. Ai ngờ lúc này Lục Vân đã mất hết sinh cơ.

Hơi chấn động kinh kinh ngạc, cũng hơi không buông bỏ được, Long Hồn rống lên với Lục Vân:

- Lục Vân, ngươi không phải cứ mãi không phục trời đất sao? Vì sao lúc này lại chịu thua rồi. Hào tình tráng chí ngày xưa của ngươi đã đi đâu, vì sao không đáp lại?

Giọng nói ngập đầy bất bình, nhưng bên trong lại ẩn chứa đầy sự quan tâm.

Long Hồn vốn là vật cuồng ngạo, không dễ dàng chịu người khuất phục, nhưng từ khi đi theo Lục Vân, trên đường đã trải qua nhiều phong ba bão táp, ngoài miệng nó tuy chưa thừa nhận, nhưng trong lòng lại bội phục Lục Vân vô cùng. Lúc này, khi nó phát hiện Lục Vân trước giờ chưa bao giờ thua đã trở thành như vậy, trong lòng trở nên thất vọng, điều này cũng có thể suy ra được.

Lục Vân không hề đáp lời, chàng lúc này yên lặng như tờ, lại hệt như một hạt bụi trần, đã cách tuyệt hoàn toàn với trần thế.

Long Hồn không hề chịu thua, vẫn rống lên như cũ:

- Lục Vân, mở mắt ra, ngươi lẽ nào quên mất mục đích của mình, quên mất điều gì khiến một đời ngươi nỗ lực chăng? Đáp lời ta, không nên bị cái vòng nhỏ bé này xiết cho không cách ngồi dậy, ngươi là Lục Vân, ngươi là kẻ nghịch thiên, lẽ nào ngươi đã quên hết rồi? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiếng gào như sấm sét, vang vọng mãi trong vách sáng. Nhưng Lục Vân lại không chút động tĩnh, chàng thực sự bị phong bế hết giác quan, hay căn bản đã chết mất rồi?

Trên mặt vách sáng, ánh sáng chói mắt vẫn xuyên qua xuyên lại không ngừng như cũ, đó là ánh sáng rực rỡ với màu đỏ chủ đạo đang xâm chiếm lấy thân thể Lục Vân, thật ra vì sao như vậy, vì Lục Vân còn chưa chết hay còn có nguyên nhân nào khác.