Đang suy nghĩ, Lục Vân phát hiện một chút dị thường xảy ra trên cơ thể chàng. Theo hiểu biết của Lục Vân, bốn bề không ngừng truyền vào trong cơ thể chàng sức mạnh thần thánh, liên tục dồn đuổi khí tà ác trong thân, mỗi khi vượt qua vị trí trước ngực, liền có một bộ phần khí thần thánh được Càn Khôn Ngọc Bích hấp thu đi, như thế khí tà ác trong cơ thể tạm thời thở được một hơi, tiếp tục giằng co.
Phát hiện này khiến cho Lục Vân hơi kinh dị, bất quá chàng nhờ đó nhanh chóng nghĩ đến một đối sách, trong lòng lập tức kích động.
Hít vào một hơi thật sâu, Lục Vân tĩnh tâm trở lại, sau đó mới khảo sát cẩn thận, hơn nữa còn tìm hiểu rõ toàn diện tình huống của bản thân. Từ việc nắm vững phân tích tình huống, ngoại trừ việc Càn Khôn Ngọc Bích trước ngực có khả năng hấp thu khí thần thánh ra, Diệt Thần kiếm trong não cũng có tình hình tương tự.
Vì thế Lục Vân đã đưa ra một quyết định, chủ động tập trung khí tà ác trong cơ thể hội tụ trước ngực. Đương nhiên quá trình này có chút cật lực, bởi vì Càn Khôn Ngọc Bích có sức mạnh áp chế tà ác, chàng nếu muốn dùng sức ép khí tà ác đến nơi đó tự nhiên không dễ dàng. Nhưng mà cho dù thế nào, Càn Khôn Ngọc Bích có liên thông khí mạch với chàng, vì thế khi ý niệm kiên định của chàng thúc động một lúc, cuối cùng cũng hoàn thành được một bước.
Theo việc tập trung khí tà ác trước ngực của Lục Vân, khí thần thánh trên vách sáng nhanh chóng nắm lấy mục tiêu, bộc phát một cột sáng xanh đỏ rực rỡ mang theo lực hủy diệt bắn thẳng vào ngực của Lục Vân.
Một chiêu này mạnh vô song, bá đạo vô cùng, thể hiện rõ ràng thế không thể cùng tồn tại của khí chánh tà. Thấy vậy, Lục Vân không hề phản kích, ngược lại hai tay còn bắt quyết toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, chỉ chớp mắt tu vi đã đẩy lên đến mức cực hạn, dùng quyết tâm kiên định vô song, thực lực to lớn vô cùng, vào thời điểm quan trọng nhất phát xuất ra Diệt Thần kiếm.
Đây chính là thời cơ Lục Vân cần, chàng lợi dụng việc khí thần thánh trên vách sáng tập trung vào trước ngực của mình, phát động phản kích cuối cùng. Về phía Lục Vân, chàng làm như vậy có mục đích rất đơn giản, chủ yếu là lợi dụng công hiệu thần kỳ của Càn Khôn Ngọc Bích phân hóa hấp thu sức mạnh đó, để giảm thiểu thương hại của bản thân. Còn chính mình lại nắm lấy cơ hội thoáng qua, trong chớp mắt khí thần thánh suy yếu, dùng Diệt Thần kiếm toàn lực đánh ra.
Trong vách sáng, tình hình Lục Vân lúc này hơi quỷ dị, trước ngực là một cột sáng xanh đỏ chói mắt, trực tiếp nối liền với vách sáng, ánh sáng của nó lấp lánh không ngừng. Bốn bề, hào quang bảy màu bao phủ quanh người chàng, chân nguyên mạnh mẽ từ dưới dâng lên, liên tục không ngừng hội tụ trên đỉnh đầu chàng, tạo thành một vầng mây sáng bảy màu, hệt như một đóa hoa đang nở rộng các cánh, ở nhị hoa đang vươn lên một thanh kiếm sáng bảy màu mang theo khí vô cùng thần thánh, phát ra một luồng lửa sáng bảy màu vươn lên cao, chớp mắt đã đánh trúng vào vách sáng.
Thời điểm này, Càn Khôn Ngọc Bích trước ngực Lục Vân ánh sáng rực rỡ, phảng phất như một dòng xoáy, mãnh liệt hấp thu hết cột sáng xanh đỏ vào trong. Cảnh tượng này gần như chỉ trong sát na, nhưng hào quang cột sáng đột nhiên ảm đạm đi, sau đó lập tức khôi phục lại.
Chỉ là một sát na đến rồi đi, tuy gần như trong chớp mắt, nhưng Diệt Thần kiếm trên đỉnh đầu Lục Vân lại nắm đúng ngay cơ hội hết sức nhỏ bé, toàn thân kiếm hào quang bộc phát, kiếm khí bá tuyệt thiên hạ lập tức phá vỡ vách sáng.
Như vậy, khi một lổ hổng đã hiện ra, khí lưu cuồn cuộn tuôn trào, lập tức phát nổ hất bay Lục Vân và Long Hồn vỡ nát, cả vách sáng chớp mắt đã bị hủy diệt.
Mọi thứ liền kết thúc như vậy, trận thế do Vân Chi Pháp giới phí tâm tổn sức tạo nên cuối cùng bị Diệt Thần kiếm của Lục Vân phá cho thành tro bụi. Vì thế, Vân Chi Pháp giới trả giá rất thê thảm, không tiếc hy sinh năm cao thủ, nhưng cuối cùng chỉ đạt được kết quả gần như hủy diệt được Như Ý Tâm Hồn kiếm của Lục Vân, cũng như khiến chàng trọng thương mà thôi.
Đương nhiên, điều này cũng đả kích Lục Vân rất lớn. Một thân một mình rơi vào cảnh nguy hiểm, lại thêm thân bị trọng thương, còn muốn đối diện với địch nhân mạnh mẽ cũng rất là bất lợi. Nhưng cho dù thế nào, mục đích trên hết của Vân Chi Pháp giới không hoàn thành, Lục Vân cuối cùng cũng đạt được thắng lợi.
Rơi sầm xuống đất, Lục Vân rõ ràng rất thê thảm, y phục trên người nhiều chỗ rách nát. Vụ nổ vừa rồi khiến Lục Vân bị thương rất nặng, tuy trước đó chàng đã được linh khí Thiên Long bồi dưỡng, nhưng một kiếm đó phá được không gian đậm đặc cao độ, khiến cho mình bản thân rơi vào trong đó, thiếu chút nữa đã lại rơi vào cảnh hủy diệt.
Đứng dậy, Lục Vân lắc lư nhìn lại thân thể, liếc nhìn Diệt Thần kiếm ở giữa không trung, trong lòng lóe lên ý nghĩ liền thu hồi lại, sau đó mới đo lường tình huống chung quanh.
Cung điện cao to, bốn vách thông thoáng, nơi đây chính là Huyền Nguyệt đại điện đã thấy trước đó, hoặc có thể giả thuyết là Tây Phương thần điện. Lúc này, trong đại điện yên lặng như tờ, ngoại trừ Lục Vân bị trọng thương ra chỉ có duy nhất một luồng khí tức yếu ớt, vị trí ở cách khoảng mười trượng.
Lục Vân quay đầu liếc nhìn, nhỏ giọng nói:
- Chính là ngươi, thiếu chút nữa ta quên mất.
Nói rồi liền dời người đi mười trượng, xuất hiện ở một góc đại điện, tay phải đưa lên không vẫy gọi, một luồng khí nhỏ nhoi màu đỏ nhạt hấp thu vào trong lòng bàn tay.
Liếc nhìn Long Hồn yếu ớt trong lòng bàn tay, Lục Vân khổ sở nói:
- Long Hồn à, ngươi theo ta cũng lâu rồi, lúc này cuối cùng cũng thoát ra, ngươi hẳn phải cao hứng chứ.
Long Hồn nhỏ giọng đáp:
- Cao hứng khỉ gió. Lần này nếu không nhờ có vận khí tốt ta hẳn đã chết đứ đừ rồi, ai có biết được còn có cơ hội rời khỏi nơi đây chăng.
Lục Vân nghe vậy cười khổ liên hồi, an ủi đáp:
- Không cần lo lắng, rời khỏi Vân Chi Pháp giới ta sẽ để cho ngươi được tự do. Còn việc có thể an toàn rời khỏi nơi đây không, còn phải trông vào vận khí của ngươi cũng như thực lực của ta.
Long Hồn lo lắng lên tiếng:
- Theo tình huống hiện nay của ta, nếu không thể lập tức khôi phục, một khi bị cao thủ Vân Chi Pháp giới bắt gặp, sợ là đa phần không đi được rồi.
Lục Vân giương cặp mày kiếm, ngạo nghễ đáp:
- Ngươi không cần phải coi thường Lục Vân ta như vậy, trận chiến vừa rồi mà không thể lấy được mệnh của ta, bây giờ bọn họ muốn thu thập được ta, tuyệt đối là không có khả năng đâu.
Long Hồn thấy chàng vẻ mặt tự phụ như vậy, nhịn không được phản bác lại:
- Không nhất định như vậy, lần này ngươi bị trọng thương rồi, nếu như đối phương đến đây với hai ba cao thủ, ngươi có thể không chết mới quái lạ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Lục Vân vẻ mặt trầm xuống, khí thế toàn thân biến hẳn, một luồng khí tức to lớn chớp mắt phân bố khắp đại điện, khiến cho Long Hồn kinh hãi vô cùng.
- Sao có thể như vậy, ngươi vừa rồi bị trọng thương, sao chỉ chớp mắt đã khôi phục thực lực như vậy?
Lục Vân vẻ mặt điềm đạm, vừa chầm chậm đi vào trong điện, vừa cười nói:
- Từ khi bắt đầu tốc độ khôi phục thân thể ta đã rất nhanh, nhưng ngươi chưa từng phát giác ra thôi. Rất sớm trước đây, thân thể ta đã có thể khôi phục chân nguyên tiêu hao gần hết lại như cũ, hôm nay, cho dù trọng thương, chỉ cần có một giây khắc, ta đều có thể xoay chuyển càn khôn.
Long Hồn kinh ngạc hô lên:
- Ngươi như vậy còn là người chăng, phải nói là thần tiên rồi, ai còn dám đối địch với ngươi đây?
Lục Vân không nói chỉ cười cười, trong vẻ mặt có ý Long Hồn nhìn không hiểu.
Thấy chàng không nói, Long Hồn cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, ngươi không phải đã tính tiếp tục tiến lên chăng? Ngươi như vậy thì không thành vấn đề, nhưng ta như vậy với những công kích của cao thủ nơi đây, ngươi không cố kỵ cho tình huống của ta mới lạ.
Lục Vân ngừng bước, cuối đầu nhìn Long Hồn một lát, mở miệng nói:
- Ta có thể lập tức khiến ngươi khôi phục lại, nhưng ngươi thiếu mất thần kiếm hộ thủ, gần như chỉ ở dạng nguyên thần nơi đây rất nguy hiểm, hay là tạm thời ẩn thân vào trong Càn Khôn Ngọc Bích ở ngực của ta, nơi đó ngập đầy linh khí, có thể trị hết thương thế rất nhanh.
Long Hồ nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta nấp vào đấy so ra cũng có lợi.
Như vậy, Lục Vân liền đưa Long Hồn ẩn vào bên trong Càn Khôn Ngọc Bích, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa lớn đại điện, Lục Vân ngắm nhìn về xa xa, toàn thân đứng yên bất động, vẻ mặt rất âm trầm. Hành động của mình Vân Chi Pháp giới hẳn đã hiểu rõ, tiếp theo sau đây bọn họ còn sắp đặt âm mưu gì chờ đợi mình đây?
Trận chiến Huyền Nguyệt thần điện có thể nói là kinh thiên động địa, Lục Vân tuy thắng lợi nhưng chàng trước mắt thật ra còn chưa khôi phục hoàn toàn, toàn bộ ma khí và quỷ khí trong thân thể chàng bị trục xuất hết, ở Vân Chi Pháp giới lại không có chân khí cùng loại để bổ sung, thế cũng coi như bị phế mất.
Như vậy, sức mạnh của Lục Vân đã mạnh hơn trước đây, nhưng về phương diện pháp quyết lại không nhiều như trước, tổng hợp lại có phần bất lợi hơn.
Thôi không suy nghĩ lung tung, Lục Vân quay đầu bước đi. Bên trên đại điện lúc này bốn chữ lớn ánh kim là Huyền Nguyệt thần điện đã thu nhỏ lại biến thành bốn chữ thường Tây Phương thần điện.
Thấy vậy, Lục Vân hơi không hiểu, Vân Chi Pháp giới vì sao lại có làm ra vẻ huyền ảo, nơi này có hàm chứa ý nghĩa thế nào? Suy nghĩ một lúc, không hiểu được thâm ý, Lục Vân xoay người bay đi, mục tiêu chính là Đông Phương thần điện, nơi đó còn có một Phi Long chân nhân đang chờ đợi mình.
Ngừng lại, Lục Vân đứng yên ngắm nhìn thần điện trước mắt, khóe miệng mơ hồ có nét cười cười.
Từ bên ngoài nhìn lên, Đông Phương thần điện và Nam Phương cũng như Tây Phương thần điện trước đây không gì khác biệt, chỉ có một thứ duy nhất khác biệt chính là nơi đây do Phi Long chân nhân trấn thủ.
Trước đây, Huyền Nguyệt Vô Song ở Tây Phương thần điện đã thiết lập mai phục, cơ hồ đẩy chàng vào chỗ chết. Còn như Đông Phương thần điện trước mắt, có giống như Tây Phương thần điện không, đã sớm chuẩn bị mọi thứ thật tốt, chính là đang chờ đợi mình tiến vào.
Nghĩ đến điều này, Lục Vân khai mở linh thức, đưa ý niệm vươn dài ra vào trong thần điện dò xét cẩn thận huyền bí bên trong.
Đối với người tu đạo, linh thức có thể dò xét được rất nhiều thứ mà mắt thường không thể thấy được, nhưng nó lại cũng là một loại ý thức, một khi đến gần người tu đạo liền tạo nên sự chú ý của ý thức phòng thủ bên trong cơ thể đối phương. Vì thế phương thức này có lợi mà cũng có hại, trong mọi tình huống, nếu như không cần thiết thì người tu đạo sẽ không dễ dàng thi triển nó.
Lục Vân vốn cũng cẩn thận như vậy, nhưng lúc này hành tung của bản thân đã bộc lộ, thế cũng không cần thiết phải tiếp tục ẩn nấp, vì thế chỉ cần có lợi, chàng đều sẽ không vì nhất thời ngạo nghễ mà bỏ qua.
Điểm này thêm lần nữa chứng thực cho tính lý trí tuyệt đối của Lục Vân khi đối địch.
Thông qua dò xét, Lục Vân nhanh chóng phát hiện trong thần điện có hai luồng khí tức khác nhau, ngoài ra, tạm thời không có động tĩnh khác biệt nào khác.
Phân tích hai luồng khí tức này, Lục Vân phát hiện trong đó có một luồng khí tức hơi cổ quái, hơi khác biệt so với những cao thủ bình thường đã thấy. Nhưng cụ thể thế nào chàng lại không nói rõ được, tổng quát hơi quen thuộc lại xa lạ, cảm giác rất mâu thuẫn.