Thở dài u oán, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy thất vọng, cơ hội như vậy cũng để cho Kiếm Vô Trần thoát được, sau này muốn giết hắn thật khó khăn.
Lâm Vân Phong nghe thấy tiếng thở dài của nàng, vừa thu lại khí thế to lớn, vừa quay đầu liếc nàng, miệng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói điều gì, chỉ phất tay áo trái, phát ra một luồng chân nguyên kỳ dị đặc biệt giải thoát cấm chế Kiếm Vô Trần đặt lên người nàng.
Diệp Tâm Nghi giật mình, ngửng đầu nhìn Lâm Vân Phong, dường như muốn nói gì đó, đáng tiếc Lâm Vân Phong không cho nàng chút cơ hội, đã biến mất trong vùng biển mây.
Thở dài đau thương, Diệp Tâm Nghi dời mắt, lẳng lặng nhìn xuống mặt hồ. Nơi này đã từng xinh đẹp tuyệt vời, nhưng một loạt biến cố đã hủy diệt hết mọi thứ.
Trên tầng mây, Hứa Khiết nhìn thấy Lâm Vân Phong an toàn quay lại, vẻ mặt không khỏi cười đầy mãn nguyện.
- Vân Phong, huynh hoàn hảo không sao nhưng vừa rồi khiến muội lo lắng muốn chết đi được.
Lâm Vân Phong cười nói:
- Đừng lo lắng, huynh không sao đâu, ngược lại lần này để cho Kiếm Vô Trần thoát được, ít nhiều sẽ khiến phải hối hận sau này.
Hứa Khiết an ủi:
- Đừng để ý, có lẽ lần này mạng hắn chưa phải lúc kết thúc, đợi lần tới gặp lại huynh thu thập hắn cũng thế thôi.
- Lần tới? Không biết lúc nào mới xảy ra đây. Được, không nói nữa, chúng ta đi thôi.
Nắm lấy tay Hứa Khiết, Lâm Vân Phong ngự khí bay hướng về phía xa xa.
Hứa Khiết nhẹ giọng nói:
- Vân Phong, chúng ta bây giờ đi nơi đâu?
Lâm Vân Phong đáp:
- Đi đến nơi chúng ta cần đến. Nơi đó hãy còn khá nhiều chuyện đợi chúng ta xử lý.
- Vân Phong, muội có một chuyện muốn hỏi huynh, thật ra vì sao huynh muốn cứu Diệp Tâm Nghi?
Trong cơn cuồng phong, thanh âm Hứa Khiết vang lên liền tan biến.
- Huynh muốn cứu cô ta chỉ vì một mục đích, đó chính là mượn cô ta tố cáo hành vi đồi bại của Kiếm Vô Trần cho Cửu Thiên Hư Vô giới, để cho Thiên Kiếm Khách biết, từ đầu lão đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được, đây là trái đắng lão phải tự mình ngậm lấy.
Thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Vân Phong tan biến trong gió.
Rời khỏi Tây Thục, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương hấp tấp lên đường bay theo hướng Đông Bắc.
Vào lúc hoàng hôn, sau khi đã bay được nhiều giờ, ba người đến trên không trung núi Yên, vẫn không hề phát hiện được địch nhân theo lời của Trúc Tiên.
Dừng lại, Càn Nguyên chân nhân hơi lo lắng nói:
- Sư muội, muội nói xem Trúc Tiên có ý lừa chúng ta rời khỏi lão hay không?
Tĩnh Nguyệt đại sư khổ sở đáp lại:
- Muội cũng không biết nữa, có lẽ đúng cũng có lẽ không đúng, cảm giác dường như không phải như thế.
Càn Nguyên chân nhân thở dài nhè nhẹ, lên tiếng hỏi;
- Viễn Dương, con thì sao, thấy thế nào đây?
Phong Viễn Dương nghĩ một hồi, đáp lời:
- Sư phụ, đệ tử thấy Trúc Tiên đó không có gì phải lừa người, có thể thấy lão đó tu vi không rõ nông sâu, nếu muốn đoạt lấy quỷ vật quả thật không khó, lão sao phải phí tâm cơ với chúng ta đây?
- Đúng, lão đúng là không cần phải nói dối chúng ta, nhưng vì sao đến đây chúng ta vẫn chưa tìm thấy được người cần tìm?
Trầm lặng nhìn xa xa, Càn Nguyên chân nhân hỏi ngược lại.
Tĩnh Nguyệt đại sư khuyên giải:
- Sư huynh đừng nóng nảy, có lẽ thời cơ còn chưa đến, chẳng qua chúng ta gấp quá thôi. Bây giờ sắc trời còn sớm, chúng ta tiếp tục tiến lên, nếu như đến lúc trời tối rồi mà không gặp được kẻ thù, thế thì cho thấy đã bị lừa rồi.
Càn Nguyên chân nhân có ý oán giận, nhưng cũng bất lực. Nếu như đã đến bước này, bỏ đi lại không khỏi đáng tiếc, vì thế dù sao cũng phải đi tiếp.
Tiếp tục tiến lên, ba người tỏ rõ không có tính toán, trên đường cứ đưa mắt nhìn khắp nơi, không bao lâu đã bay đến một số ngọn núi lớn. Lúc này, ba người vẫn y như cũ không hề phát hiện được gì, nhưng Tĩnh Nguyệt đại sư đột nhiên cảm thấy không an, trong lòng xuất hiện dấu hiệu không lành khiến cho vẻ mặt bà lúc biến hẳn.
Dừng lại, Tĩnh Nguyệt đại sư kêu hai người rồi trầm giọng nói:
- Sư huynh, chúng ta quay về thôi.
Càn Nguyên chân nhân giật mình, không hiểu lên tiếng:
- Sư muội sao vậy, sao không tính tiếp tục đi tới nữa vậy?
Tĩnh Nguyệt đại sư né tránh ánh mắt của ông, giọng trầm trọng nói:
- Sư huynh, huynh còn nhớ đến lời của Bách Linh công chúa và Trúc Tiên chăng?
Cảm thấy tâm tình của bà hơi khác thường, Càn Nguyên chân nhân hoang mang nói:
- Huynh tự nhiên nhớ, muội có phải bắt đầu lo lắng sự ứng nghiệm theo tiên đoán của bọn họ chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư cười khổ nói:
- Đúng thế, muội có lòng lo lắng, bởi vì muội càng lúc càng bất an, trong lòng mây đen vây phủ, có cảm giác không tốt.
Nghe thấy vậy, Càn Nguyên chân nhân trầm ngâm không nói, một lúc sau mới u oán hỏi:
- Sư muội, nếu như mọi sự đã định sẵn, muội có cho rằng có thể tránh thoát được định mệnh chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư hỏi ngược:
- Theo ý của sư huynh thì phải làm thế nào đây?
Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt nghiêm lại, toàn thân lộ ra vài phần sắc thái nghiêm trang lên tiếng nói:
- Nếu đã tránh không thoát, sao không thản nhiên đối mặt. Cho dù có chết, gặp lại sư huynh sư đệ cũng không chút xấu hổ.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn ông, cảm nhận sâu sắc dũng khí của ông, không khỏi quát lên:
- Được, nếu như sư huynh đã có lòng như thế, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt thôi.
Nói rồi bay đi, một mình tiến lên phía trước.
Càn Nguyên chân nhân liếc Phong Viễn Dương, thấy hắn thần sắc trang nghiêm, không khỏi bật cười an ủi, tung mình phóng theo Tĩnh Nguyệt đại sư.
Hoàng hôn không vầng thái dương, màn đêm buông xuống sớm. Khi ba người Tĩnh Nguyệt đại sư bay khỏi dãy núi Yên, ở một sơn cốc yên tĩnh âm u trên mặt đất, một bóng người đang đứng nhìn lên không trung.
- Ha ha ha, đúng là bọn họ, khó tránh khí tức hơi quen thuộc. Đây đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Cũng được, ta trước tiên hãy thu thập bọn họ, sau đó mới đối phó với Lục Vân. Ha ha ha…
Trong tiếng cười âm lạnh, một bóng hình nhỏ nhắn bắn lên không, chỉ lóe lên liền biến mất.
Nhìn phía trước, Càn Nguyên đại sư thất vọng nói:
- Bầu trời đã bắt đầu tối, sư muội, có lẽ muội đã quá lo rồi.
Tĩnh Nguyệt đại sư than thở nói:
- Hy vọng như lời của huynh, chúng ta … Không được, tránh nhanh.
Giọng đột nhiên gắt lên, Tĩnh Nguyệt đại sư khi cảm ứng được nguy hiểm, kịp thời nhắc nhở Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương, tự mình cũng nhanh chóng né tránh, vừa hay né được một luồng ánh kiếm xanh lục quỷ dị.
Đứng yên nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, Tĩnh Nguyệt đại sư vừa sợ vừa giận, lạnh giọng nói:
- Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Nói nhanh, ngươi thật ra là ai, vì sao tìm trăm phương ngàn kế để tiêu diệt Dịch viên ta, còn tìm trăm phương ngàn kế muốn giết đồ đệ Ngạo Tuyết của ta?
Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương mỗi người trấn thủ một phương, hai người đều giận dữ nhìn người nữ ở giữa, cô ta tự nhiên chính là Ngưng Hương.
Bật cười âm lạnh, Ngưng Hương vuốt ve Phệ Tâm kiếm trong tay, điềm nhiên nói:
- Xem ra các ngươi biết không ít chuyện, đáng tiếc lại sống không lâu, đáng thương thật.
Càn Nguyên chân nhân giận dữ lên tiếng:
- Yêu nữ câm mồm, hôm nay nếu như chúng ta đã tìm được ngươi, không hỏi được nguyên do ngày đó liền quyết không ngưng được. Nếu như ngươi biết điều thì tự mình nói ra, nếu không chắc chắn ngươi sẽ hối hận sau này.
Ngưng Hương khinh bỉ trừng ông, hừ giọng nói:
- Chỉ bằng các ngươi? Thật là không biết lượng sức mình. Nói thật, với tu vi bọn ngươi đối mặt với ta chỉ là đi chịu chết mà thôi, làm sao các ngươi có thể lên tiếng được.
Phong Viễn Dương quát to:
- Đừng có ngông cuồng, chúng ta nếu dám đến hẳn không sợ ngươi. Nếu ngươi có can đảm, hãy nói mục đích của ngươi, sau đó chúng ta đấu một trận sinh tử. Nếu như ngươi không dám, thế thì mau mau quỳ xuống cầu xin. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngưng Hương hơi giận, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Khích tướng hả, ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi chăng?
Phong Viễn Dương hừ giọng nói:
- Ngươi sợ chăng?
Ngưng Hương nghe thấy cười lớn, trào phúng:
- Với các ngươi ta sẽ sợ chăng? Thật là nực cười.
- Nếu như không sợ, ngươi vì sao không dám nói, lẽ nào điều này không đủ để chứng minh ngươi có điều cố kỵ bọn ta, tự mình không có lòng tin chăng? Theo như những lời ngươi vừa nói, muốn giết ba người bọn ta thật dễ dàng. Nếu như thế sao còn sợ điều gì? Bây giờ ngươi không dám nói, thế càng chứng minh những gì ngươi nói trước đó chỉ là phóng đại mà thôi.
Tĩnh Nguyệt đại sư trừng trừng nhìn Ngưng Hương, giọng sắc bén nói.
Ngưng Hương rất giận, quát lên:
- Ai nói ta không dám nói, ta chỉ không muốn lãng phí lời nói với những kẻ sắp chết mà thôi. Bây giờ nếu như các ngươi đã muốn biết, thế thì để ta nói cho các ngươi, để các ngươi có chết cũng hiểu được rõ rõ ràng ràng.
Thấy cô ta bắt đầu mở lời, Tĩnh Nguyệt đại sư trong lòng khích động, nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng bình tĩnh như bình thường, thản nhiên nói:
- Đúng chăng, thế thì bắt đầu đi, ngươi và Dịch viên ta thật ra có thâm cừu đại hận thế nào?
Ngưng Hương cười lạnh nói:
- Tự nhiên có thù hận không đội chung trời. Cái tên Ngọc Tiêu Sinh các ngươi còn nhớ chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư lặng đi, liếc nhìn Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương, thấy bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ, không khỏi hỏi lại:
- Người này bọn ta có chút ấn tượng, nhưng có quan hệ thế nào?
Ngưng Hương đáp:
- Tự nhiên có quan hệ, bởi vì nó là đồ đệ của ta.
Tĩnh Nguyệt đại sư còn không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Cho dù là như thế, vậy với Dịch viên ta có thù hận thế nào đây?
Ngưng Hương cười điên cuồng nói:
- Không quan hệ thế nào, ngày đó khi Lục Vân bị trục xuất khỏi Dịch viên, đã từng nói những lời nào, các ngươi còn nhớ chăng?
Tĩnh Nguyệt đại sư chìm vào trầm tư, Càn Nguyên chân nhân lại đột nhiên tỉnh ngộ, cười lạnh nói:
- Những lời ngày đó của Lục Vân ta còn nhớ, nó đã từng cảnh cáo môn đệ của ngươi, hắn không được có chủ ý với Bách Linh, nếu không sẽ tiêu diệt Minh Tiêu các. Lẽ nào sau đó Lục Vân thật sự đã làm điều này?
Ngưng Hương giọng hận thù nói:
- Đúng là Lục Vân, hắn một mình tiêu diệt Minh Tiêu các của ta, giết sạch toàn bộ đệ tử, vì thế ta muốn báo thù, do đó ta sắp đặt tất cả độc kế, lợi dụng sức mạnh Quỷ vực và Ma vực để tiêu diệt Dịch viên ngươi, hơn nữa còn muốn giết sạch tất cả những người có quan hệ với Lục Vân, ta muốn hắn một đời thống khổ, vĩnh viễn hối hận!
Nghe thấy cực giận, Càn Nguyên chân nhân quát lên tàn bạo:
- Thật là tàn độc, ngày đó môn đồ của ngươi phạm phải sai lầm dẫn đến họa sát thân, ngươi lại đem toàn bộ trách nhiệm đó đổ lên đầu Dịch viên ta, thế thật là … làm sao có lý được. Minh Tiêu các chủ, ngươi đem mạng bồi thường đi.
Bay lượn tung hoành, trường kiếm múa lên, ánh kiếm sắc xanh liên miên không ngừng tràn ra bốn phía, bao phủ toàn thân Ngưng Hương vào trong.
Tĩnh Nguyệt đại sư thấy vậy cũng không chút chậm trễ, đưa mắt với Phong Viễn Dương, hai người đồng thời ra tay.
Đang tiến công, Tĩnh Nguyệt đại sư thi triển kiếm quyết "Phượng Vũ Cửu Thiên", ánh kiếm dày đặc tầng tầng lớp lớp hội tụ giữa không trung thành một con phượng hoàng màu đỏ, kêu lên vang vọng chín tầng trời rồi bắn thẳng đến Ngưng Hương.