Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 849: Song song trọng thương



Âm Đế hừ giọng nói:

- Phải vậy chăng, không cần phải tự tin quá. Khắp trong thiên hạ còn ai mà Âm Đế ta muốn giết lại giết không được.

Nói rồi hai tay chắp sau lưng, bước tới. Một luồng khí tà sát sắc bén vô cùng phóng ra, khi đến trước mặt Bách Linh hóa thành một luồng sấm giận dữ, lập tức hất bắn nàng đi.

Khí thế vô hình ép cho toàn thân Bách Linh thu nhỏ lại, trong vụ nổ đáng sợ đó, cả thân hình đột nhiên run lên, khóe miệng tươm ra một dòng máu tươi.

Thời khắc này, Âm Đế bắt đầu thể hiện thực lực kỳ tuyệt thiên hạ, trình độ đáng sợ của hắn, khiến cho tu vi như Bách Linh cũng không thể tránh được.

Trên cao, Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong còn chưa đến gần cũng bị khí thế của đòn công kích đáng sợ chạm vào, cả hai cùng la lên một tiếng thê thảm, bắn tung mình theo những phương hướng khác nhau.

Một tiếng kêu nhẹ lúc này vang lên, Không Linh điểu thấy tình thế không ổn, vội vàng phát ra tiếng hót, khiến cho khí thế Âm Đế yếu đi, bước chân tiến tới cũng hơi hơi chậm lại. Bách Linh lợi dụng cơ hội bay mình đi, đến bên cạnh Trần Ngọc Loan, ánh mắt ưu tư nhìn nàng.

Cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của Bách Linh, Trần Ngọc Loan nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ, xem ra chúng ta không thể không dùng vật đó. Nhưng không cách nào tiếp cận thân thể hắn, sợ cũng không có hiệu quả gì.

Bách Linh trầm giọng nói:

- Cuộc chiến cuối cùng, chúng ta đánh cuộc thêm một lần. Đến lúc không thể làm gì được, hãy để Đại linh nhi ra tay. Bây giờ ta toàn lực ra tay, muội lợi dụng cơ hội đến gần người hắn, sau đó phát động một chiêu hủy diệt.

Trần Ngọc Loan đáp:

- Được, nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi.

Khí tức biến chuyển, một niềm tin kiên định xuất hiện trên người nàng, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

Bách Linh liếc nàng, sau đó hình bóng lóe lên xuất hiện ở khoảng cách năm trượng trước mặt Âm Đế, hai tay múa lên nhanh chóng, từng làn âm thanh đàn cầm phiêu đãng lên tới tận chín tầng trời.

Thời khắc này, Bách Linh tập trung toàn bộ ý niệm, toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, ánh ngũ sắc lấp lánh cả người, khí thần thánh hội tụ vào hai tay, thông qua sự khuếch đại của Cửu Thiên huyền cầm hóa thành vô số lưỡi đao ánh sáng sắc bén, liên miên không ngừng xuất hiện trược ngực Âm Đế.

Đồng thời, đỉnh đầu Bách Linh lóe lên ánh ngũ sắc, Định Thiên thần châm bay ra, theo sự khống chế của âm thanh đàn cầm, không ngừng biến hình thành to lớn, rất nhanh hình thành một mũi châm dài cả chục trượng, toàn thân ẩn chứa ánh sáng của sức mạnh thần thánh, đột nhiên châm thẳng vào Âm Đế.

Ở xa xa, Tư Đồ Thần Phong sau khi ổn định được thân thể, cũng không quan tâm đến trọng thương bản thân, thấy Bách Linh đã phát động công kích, cũng gầm lên giận dữ, hai tay bắt chéo kết ấn giơ cao quá đầu, thân thể xoay tròn bắn thẳng về phía Âm Đế, hóa thành một cột sáng rực rỡ, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Âm Đế.

Một chiêu này hội tụ toàn bộ sức mạnh của Tư Đồ Thần Phong, hai tay bắt chéo kết ấn của hắn chính là kiếm quyết, vì thế sức công kích rất mạnh.

Đối mặt với tiến công của hai người, Âm Đế bật cười âm hiểm lạnh lẽo, tay phải múa lên không trung, lòng bàn tay ánh sáng âm u lóe lên, Tàn Hồn Toái Tâm nhận đón gió xuất hiện, phát ra một lưỡi đao ánh sáng màu xanh lục quỷ dị cong vòng, quay ngược về phía sau đánh ra đón lấy tiến công của Tư Đồ Thần Phong, sau đó thuận thế quay ngược lại đối đầu thẳng với Định Thiên thần châm trên đỉnh đầu.

Dùng một đánh hai, Âm Đế tỏ ra khinh thường tự phụ. Tuy hắn ra một chiêu ngược về sau, tuyệt đối không hất bắn Tư Đồ Thần Phong, nhưng cũng chỉ kéo dài trong giây lát đã đánh rớt Tư Đồ Thần Phong từ trên không xuống, trong nhất thời không thấy tung tích.

Tay phải giơ cao, ánh sáng màu xanh lục quỷ bí do Tàn Hồn Toái Tâm nhận phát ra ma sát với khí thần thánh của Định Thiên thần châm, hai bên giao tranh kịch liệt, mỗi một lần đều phát ra hoa lửa rực rỡ, sau đó cả hai tách rời ra. Nhưng chỉ trong giây lát, thần binh và tà khí mới giang ra lại đụng vào nhau, quá trình tách hợp cứ kéo dài, mãi vẫn không ngừng giằng co.

Chăm chú nhìn hai bên giao chiến, Trần Ngọc Loan quát lạnh một tiếng, ngay lúc Tư Đồ Thần Phong phát động công kích, thân thể bắn ra hóa thành một luồng hào quang sắc xanh ngọc, bắn thẳng vào ngực Âm Đế.

- Thánh Linh khai lộ, trảm tà diệt gian! (1)

Trong tiếng quát thánh thót, Không Linh điểu hót lên một tiếng nhẹ, khí cực thánh quanh người theo sự thúc động của nó, liền hệt như một mũi tên ánh sáng xuyên qua không gian và thời gian, lập tức vượt qua Trần Ngọc Loan xuất hiện trước mặt Âm Đế.

Công kích của Trần Ngọc Loan, Âm Đế đã sớm dự liệu, vì thế khi nàng mới phát động, tay trái hắn liền giơ ngang trước ngực, sau một vòng chuyển lật, một luồng sức mạnh âm tà bá đạo điên cuồng hoang dã đã hình thành một lổ đen xoay tròn trước người đợi chờ Trần Ngọc Loan.

Trước đây, Âm Đế đã từng nếm trái đắng không nhỏ với Trần Ngọc Loan, nên vô cùng cố kỵ với Tàn Thần quyết của nàng. Vì thế lần này chủ động phòng ngự sức mạnh rất lớn, lổ đen xoay tròn đó có sức mạnh tiêu hủy vạn vật, cho dù sinh linh nào đến gần, đều chịu sự hủy diệt sát thương.

Sự xuất hiện của Không Linh điểu khá bất ngờ với Âm Đế. Hắn căn bản không ngờ Trần Ngọc Loan sẽ dùng Không Linh điểu mở đường, như thế phòng ngự của hắn bị Không Linh điểu đánh thẳng liền giảm hẳn uy lực.

Ánh đỏ lóe lên, khí lưu bay lượn, Không Linh điểu sau khi bay vào trong lổ đen do Âm Đế thiết lập, khí không linh toàn thân tự động bộc phát, sức mạnh bản thân kịch liệt giao chiến với sức mạnh của Âm Đế.

Cả hai nguồn sức mạnh hẳn là tương phản, hai bên giao chiến vài lần cuối cùng Không Linh điểu tuy xuyên qua được lổ đen, nhưng lại bị vách sáng hộ thể của Âm Đế ngăn lại cách khoảng một thước.

Tốc độ của Trần Ngọc Loan chậm chừng nửa phách, khi nàng đến gần, lổ đen do Âm Đế phát ra tuy đã bị Không Linh điểu phá hoại khiến uy lực giảm hơn nửa, nhưng cũng tạo thành trở ngại nhất định cho nàng.

Nỗ lực tiến lên, hai tay Trần Ngọc Loan bắt chéo thay đổi pháp quyết, chân nguyên toàn thân hội tụ vào hai tay, phát ra làn sáng thần thánh, triển khai cuộc chiến sinh tử với khí tà ác của Âm Đế.

Lúc đó, thời gian đột nhiên chậm lại. Không Linh điểu va chạm vào vách sáng rồi, hào quang quanh thân đỏ hồng ảm đạm đi, rõ ràng với thực lực của nó còn không đủ chiến đấu với Âm Đế, vì thế thân thể thánh linh bị trọng thương.

Giữa không trung, Bách Linh toàn lực thúc động Định Thiên thần châm, sau vài lần đối chọi với Âm Đế, hào quang ngũ sắc chói mắt của nó cũng dần dần trở nên xám đi, khí thần thánh đối mặt với sức mạnh tà ác to lớn vô cùng rõ ràng yếu hơn không thể so được.

Nhìn Âm Đế ngạo nghễ giữa không trung, khuôn mặt Bách Linh trắng toát, khóe miệng máu tươi tuôn trào, trong ánh mắt lộ ra một nét bi thương than thở. Trần Ngọc Loan lúc này còn bị sức mạnh tà ác của Âm Đế ngăn cách bên ngoài, xem ra muốn đến gần không thể dễ dàng được.

Như vậy, muốn đối phó với Âm Đế sợ là không được. Rời mắt sang nơi khác, Bách Linh liếc nhìn Tứ Linh thần thú, chỉ thấy đôi mắt đỏ hồng của nó trừng trừng Âm Đế, một sự nghiêm túc vô hình mơ hồ trong đáy mắt.

Trần Ngọc Loan thân thể xoay tròn không ngừng tiến lên, sau khi cố gắng tiến thêm được một trượng nữa thì bị lực phòng ngự của Âm Đế ngăn lại ở khoảng cách vài thước.

Bật cười khổ sở, khóe miệng Trần Ngọc Loan tương ra máu tươi đỏ rực, cố gắng hết mức cuối cùng không đạt đến kết quả dự tính. Điều này khiến nàng thất vọng ngập lòng.

Nhìn Âm Đế trước mặt, Trần Ngọc Loan cảm nhận rất rõ ràng, bên ngoài thân thể hắn còn có một tuyến phòng ngự mạnh mẽ. Do đó nếu nàng ngang nhiên công kích, kết quả của nó cũng chỉ tự mình nổ tung, ngược lại còn khiến cho sát cơ của Âm Đế tăng mạnh nữa.

Thở dài đau thương, tay trái Trần Ngọc Loan phát ra một luồng chưởng lực không mạnh lắm, thân thể mượn phản lực nhanh chóng lùi lại phía sau. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thấy vậy, Âm Đế bật cười tàn khốc, giọng tàn bạo nói:

- Nếu đã đến thế rồi, sao còn mong quay lại được.

Lòng bàn tay trái thu lại, một dòng xoáy mày đen đột nhiên xuất hiện, lập tức hút lấy thân thể Trần Ngọc Loan.

Trần Ngọc Loan cố gắng né tránh nhưng không thoát được. Điều này khiến lòng nàng chấn động, vội vàng biến chuyển ý nghĩ, Thiên Hậu linh ở eo lưng được thúc động liền phát ra một luồng hào quang màu tím rất mạnh, lập tức đánh tan sức hấp dẫn của Âm Đế, may mắn thoát qua một kiếp nạn nguy hiểm.

Âm Đế gầm lên một tiếng hung bạo, hắn rất giận dữ vì chuyện Trần Ngọc Loan thoát được. Từ khi bắt đầu đến giờ, giao chiến đã khá lâu, với thực lực cực mạnh của hắn lại không hề thu được một chút thắng lợi nào có tính áp đảo. Điều này khiến hắn vốn tự phụ tàn bạo cảm thấy giận dữ vô cùng.

Tay phải rung lên, tà binh bắn ra, một luồng sức mạnh rung chuyển trời đất xuất hiện, lập tức hất bắn Định Thiên thần châm khiến nó trở về lại hình dạng ban đầu, hào quang ngũ sắc đầy trời lập tức biến mất.

Giận dữ nhìn Trần Ngọc Loan và Bách Linh trọng thương, Âm Đế cười điên cuồng nói:

- Vui chơi đã kết thúc rồi, tu vi các ngươi rất được, nhưng muốn so với ta còn có khoảng cách rất xa vời.

Trong tiếng cười điên cuồng, khí thế to lớn của Âm Đế bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, một luồng tà khí kinh thiên chớp mắt đã bao phủ trong phương viên vài trăm dặm, khiến cho toàn bộ khu vực dần dần ngưng đọng, Trần Ngọc Loan và Bách Linh bị hạn chế không gian hoạt động hoàn toàn, chỉ có thể di động trong một phạm vi nhỏ hẹp.

Cảm nhận Âm Đế thật đáng sợ, vẻ mặt hai người nữ biến hẳn. Tà vật trong truyền thuyết này quả nhiên mạnh mẽ hung bạo khiến người ta khó mà tin được. Trước đây, bốn người Trần Ngọc Loan toàn lực xuất chiêu đủ sức hủy diệt thần tiên, nhưng không ngờ Âm Đế không chút thương tổn. Lúc này hắn càng thi triển uy thế mạnh hơn, lập tức làm cho hai người nữ trọng thương. Thực lực mạnh mẽ đến như vậy, địch nhân đáng sợ đến như vậy làm sao không khiến người ta phải rung động hồn phách?

Di chuyển đến bên cạnh Trần Ngọc Loan, Bách Linh nhỏ giọng nói:

- Ngọc Loan, thế nào rồi, còn có thể chống đỡ hay không?

Trần Ngọc Loan gật đầu nói:

- Tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội, muội còn có thể kiên trì đứng vững. Nhưng hôm nay xem ra chúng ta muốn đánh bại hắn không được rồi, chỉ còn có thể trông cậy vào thần thú của Lục đại ca thôi.

Bách Linh an ủi:

- Đừng đau lòng, đối mặt với dạng địch nhân như thế này, thua cũng là chuyện thường thôi. Bây giờ hãy để Đại linh nhi thi triển thần uy, xem Âm Đế có thể ngăn trở được chăng.

Trần Ngọc Loan bật cười khổ, quay đầu nói với Tứ Linh thần thú:

- Đại linh nhi, bây giờ trông vào ngươi rồi.

Quét mắt qua hai người, Tứ Linh thần thú mở miệng nói:

- Không vấn đề, xem ta đi thu thập hắn.

Nói rồi phi thân bay lên, chăm chú nhìn Âm Đế.

Trần Ngọc Loan vẻ mặt thất kinh, ngạc nhiên nói:

- Nó biết nói, sao từ trước đến giờ muội không biết?

Bách Linh cười nói:

- Nó đã biết từ lâu lắm rồi, nhưng ngoại trừ Lục Vân ra, nó không muốn nói chuyện với người khác.

Phát hiện cử động của Tứ Linh thần thú, Âm Đế ánh mắt hơi trầm xuống, nói với hai người nữ:

- Thật lắm hoa dạng, đấu không hơn được ta lại khiến con quái vật ra tay, nhân loại thật sự là đáng thương.

Hắn nói rồi đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú lên tiếng:

- Nhớ lại trước đây chúng ta đã từng một lần gặp qua, lúc đó thực lực của ngươi không yếu. Bây giờ hãy cho ta được thấy xem trước sau ngươi có sở trường gì khác biệt.

Tay phải múa lên, một luồng sức mạnh làm tê liệt không khí, chớp mắt đã hình thành một không gian uốn éo bên ngoài thân thể Tứ Linh thần thú, ý đồ dùng sức mạnh này để tiêu diệt nó.

Ghi chú:

(1) Thánh Linh khai lộ, trảm tà diệt gian! = Thánh linh mở đường, chém tà diệt gian.