Tình thế như vậy không hề có chút bất tiện nào đối với Hàn Ngọc Dương, Sở Hoài Dương nhưng Kiếm Vô Trần bị ảnh hưởng không nhỏ, hắn ta khó lòng thích ứng hoàn toàn với nước biển.
Còn phía Nam Hải, bốn người còn sống sót tập trung một nơi, Hàn Ngọc Dương tức giận nhìn Kiếm Vô Trần, lên tiếng dặn dò:
- Quân Vũ, ba người hãy lập tức bỏ đi, trốn đến Đông hải.
Tả Quân Vũ hỏi:
- Sư phụ, vậy còn người?
Hàn Ngọc Dương trầm giọng nói:
- Ta trước hết sẽ khống chế bọn chúng, sau sẽ tìm các ngươi. Mau rời đi.
Tả Quân Vũ lắc đầu đáp:
- Không được, con phải ở lại giúp người. Cho dù sống chết thế nào, chúng ta đều phải bảo vệ nơi này.
Hàn Ngọc Dương cả giận mắng:
- Im miệng, hắn ta có Hậu Nghệ thần cung, đủ sức hủy diệt mọi thứ. Thất Thải Lưu Li kiếm của ta cũng không chắc chống đỡ nổi, các ngươi lưu lại chỉ có con đường chết.
Bên này, Sở Hoài Dương tụ tập mọi người lại, tính ra chỉ còn lại bảy người.
- Mọi người nghe cho rõ, hôm nay bất luận thế nào, chúng ta cũng phải giết chết Hàn Ngọc Dương để phát tiết những chịu đựng trong dĩ vãng của chúng ta. Tiến lên, phát xuất dũng khí, tấn công.
Nói xong dẫn đầu xông lên, cùng với Kiếm Vô Trần, Cuồng sư Thiết Ngạo bắt đầu thế công vọt thẳng về phía Hàn Ngọc Dương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bốn người khác thì chọn đám ba người Tả Quân Vũ để tiến công, một vòng giao chiến mới trong nước biển lại tiếp tục được tiến hành.
Liếc sang Hàn Ngọc Dương, Tả Quân Vũ cảm thấy không nỡ. Nhưng suy nghĩ cho đại cục, hắn vẫn quyết định li khai. Cùng với Hải Tuyền Tùy Hành mang theo Đại trưởng lão, ba người nhanh chóng hướng ra ngoài bỏ chạy.
Cứ như vậy, bốn người kia một mực truy đuổi không rời, tại đương trường chỉ còn đám người Hàn Ngọc Dương, Sở Hoài Dương bốn người.
Vì cần phải đề phòng Hậu Nghệ thần cung của Kiếm Vô Trần, Hàn Ngọc Dương đã thôi tự phụ như lúc trước, chủ động bắt đầu chủ động tiến công.
Chỉ nhìn thấy trong tay phải ông ta thần kiếm rung lên một hồi, trong nháy mắt đã triển khai hơn trăm bóng kiếm, mang theo ánh sáng bảy màu, biến ảo trong nước biển thành kiếm sáng chói mắt, lập tức bao phủ phương viên ba dặm, khiến cho đám ba người Sở Hoài Dương bị vây hoa mắt, không thể phân biệt thật giả.
- Vô Trần cẩn thận, chớ để ảo giác mê hoặc. Kiếm này là bảo vật trấn cung của Nam Hải, thần dị phi thường trong nước, có công hiệu mê hoặc tầm mắt của địch nhân. Ngươi nhớ phải lấy tâm cảm nhận, có như vậy mới có thể phá giải ảo ảnh trước mắt.
Lên tiếng nhắc nhở, Sở Hoài Dương bóng dáng chớp động, huyền diệu tránh né được những chiêu kiếm của Hàn Ngọc Dương, rõ ràng lão đã sớm có phòng bị.
Kiếm Vô Trần đã biết được điều kỳ diệu bên trong, lập tức nhắm hai mắt lại, gia tăng linh thức đến cực hạn. Như vậy, tình hình xung quanh lập tức rõ ràng hơn khá nhiều, giúp hắn biết cách tránh né dễ dàng.
Hàn Ngọc Dương quát lạnh một tiếng, tay phải kiếm quyết biến chuyển, hơn trăm bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, nhanh chóng tập trung lại thành chín con rồng ánh sáng bảy màu, bay lượn xung quanh đám người Sở Hoài Dương, tạo thành Cửu Long trận pháp.
Nhìn thấy bốn phía rồng ánh sáng giương nanh múa vuốt, Sở Hoài Dương nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức hóa rồng bay lên, giương song trảo, quật đuôi thẳng vào phía những con rồng ánh sáng kia.
Cuồng sư Thiết Ngạo thấy vậy, cũng khôi phục lại bản thể, biến thành một con sư tử biển to lớn, gầm lên phóng đến.
Kiếm Vô Trần chỉ có thể biến đổi nguồn năng lượng trong người, dùng Hậu Nghệ thần cung làm vũ khí, thi triển "Thiên Kiếm cửu quyết", ra sức phản kích.
Trong lòng Kiếm Vô Trần hiểu rằng, giao chiến trong biển phải gắng hết sức, những làn kiếm của bản thân vốn có uy lực to lớn, nhưng sau khi bị nước biển ngăn chặn, uy lực bị giảm đi phân nửa, căn bản không cách nào đả thương địch thủ.
Vì thế, nội tâm hắn sinh ra một cảm giác ủ ê, nên cũng chưa từng nghĩ ra phương pháp chuyển biến tình thế.
Như vậy, hắn đến Hải vực mấy ngày, nhưng thật ra không học được điều gì.
Hàn Ngọc Dương lưu ý động tĩnh bốn phía xung quanh, với thực lực của mình, nếu không phải là vì bận tâm đến Kiếm Vô Trần là truyền nhân của Hậu Nghệ thần cung, hoàn toàn có thể dụng sức lấy một đấu ba, quang minh chính đại nghênh tiếp ba người. Lúc này, trong lòng ông cảm thấy băn khoăn, để an toàn, đành phải không kể thể diện, thực hiện kế sách đánh phá từng người.
Trước tiên, Hàn Ngọc Dương quyết định nhắm mục tiêu người có thực lực yếu nhất trong ba người là Cuồng sư Thiết Ngạo. Trong lúc Cuồng sư Thiết Ngạo mải đối phó với những con rồng sáng ở vòng ngoài, Hàn Ngọc Dương ép mình lên Thất Thải Lưu Li kiếm, âm thầm xuất hiện phía sau Thiết Ngạo, lập tức đâm kiếm xuyên thân hắn.
Gầm lên một tiếng giận dữ, trong lúc bị thương cuồng tính lại bộc phát, Thiết Ngạo bất chấp việc đang đối phó quang long, điên cuồng đổi hướng sang Hàn Ngọc Dương phóng tới.
Như vậy, Sở Hoài Dương lập tức nhận ra tình huống của Thiết Ngạo, nổi giận gầm lên một tiếng, phối hợp với thế tiến công của Thiết Ngạo, hóa thành người trở lại, tiến tới bên cạnh Hàn Ngọc Dương, hai tay mang theo hào quang màu xanh lam thẫm, phong tỏa đường lui của Hàn Ngọc Dương.
Thân là sư huynh đệ, tu vi của Sở Hoài Dương không mạnh mẽ bằng Hàn Ngọc Dương, nhưng khoảng cách cũng không hề thua sút quá lớn như người ngoài đồn đại. Cho nên, Sở Hoài Dương chỉ cần không khiếp nhược, nhờ quen thuộc với Hàn Ngọc Dương, muốn vây khốn ông ấy trong thời gian ngắn hoàn toàn không phải việc quá khó khăn.
Đối mặt thế tiến công của hai người, Hàn Ngọc Dương sắc mặt trở nên nghiêm túc, thần kiếm trong tay khẽ rung động, ánh kiếm gầm lên trong nháy mắt kéo giãn ra, sau đó lại thu thành một khối, trong thời gian giãn ra thu lại, sức mạnh đã chuyển biến mười hai lần, cuối cùng hình thành một sức mạnh bộc phát không nhìn thấy nhưng lại vô cùng đáng sợ. Ngay khi Cuồng sư Thiết Ngạo đến gần, một kiếm lập tức đâm xuyên cơ thể của hắn.
Luồng sức mạnh này vô cùng kì lạ, trước khi chạm vào Thiết Ngạo thì âm thầm lặng lẽ. Nhưng khi đã đâm vào cơ thể hắn, trong nháy mắt đã sinh ra luồng sức mạnh phát nổ, mang theo ánh sáng chói mắt, xé nát thân thể Thiết Ngạo, hủy diệt nguyên thần tu luyện đã mấy ngàn năm của hắn.
Sở Hoài Dương vừa sợ vừa giận, trong nháy mắt liền dừng lại thế tiến công, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến bên cạnh Kiếm Vô Trần, gầm lên một tiếng yêu cầu hắn phát xuất một chiêu hủy diệt.
Kiếm Vô Trần mặc dù hơi không vui, nhưng cũng cảm thấy thất kinh trước thực lực của Hàn Ngọc Dương. Cho nên hắn liền bắt lấy cơ hội trong nháy mắt này, dương thần cung trong tay lên, nhắm thẳng vào Hàn Ngọc Dương.
- Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, biến ảo chi linh, tùy ta sử dụng. Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn viện tới, vạn vật tề tru! (1)
Âm thanh lạnh lùng vang lên mang theo nguồn sức mạnh mãnh liệt đáng khiếp sợ.
Giờ khắc này, trong nước biển khí Huyền Âm nhanh chóng hội tụ, hóa thành nguồn chân nguyên khổng lồ, thông qua hai tay Kiếm Vô Trần, ngưng tụ trên thần cung, hình thành một mũi tên ánh sáng chói chang, nhắm thẳng đến tim của Hàn Ngọc Dương.
Phát hiện được nguy cơ, Hàn Ngọc Dương sắc mặt cả kinh, thân thể cố gắng né tránh, nhưng lại phát hiện một luồng sức mạnh to lớn đáng sợ đã buộc lấy bản thân trong một vùng không gian nhỏ hẹp.
Vì thế, Hàn Ngọc Dương không kịp cân nhắc, trên người bộc phát ra hào quang ngũ sắc tím, vàng kim, xanh, xanh lam, xanh lục, nhanh chóng biến ảo thành năm bóng người thuần một màu.
Năm bóng hình này đều cầm thần kiếm trong tay, hào quang bảy màu luân phiên lóe lên, trong thời gian cực ngắn, hàng ngàn làn kiếm tập hợp diễn biến, hình thành năm luồng ánh sáng kỳ lạ ánh lên sắc lưu li bảy màu.
Năm thanh kiếm từ năm hướng hợp nhất lại một, mũi kiếm trực chỉ thần cung trong tay Kiếm Vô Trần, không ngừng xoay tròn lưu động, từ xa nhìn lại giống như một cái lọng ánh sáng bảy màu, từ trên đỉnh lọng phóng ra một cột sáng mạnh mẽ, phần đuôi thì ra sức hút lấy sức mạnh bốn bề hải dương.
Một tiễn mạnh mẽ, phá trời dậy đất, cùng với luồng sức mạnh chấn động Thất Hải, phút chốc xuất hiện trước mắt Hàn Ngọc Dương. Nguy hiểm cận kề, Hàn Ngọc Dương chợt quát một tiếng, đã không còn đường thối lui, chỉ có thể dùng tu vi cả đời, kết hợp với sức mạnh của Thất Thải Lưu Li kiếm, phát động một kiếm liều chết.
Mũi tên ánh sáng chạm vào cột kiếm trụ, hai bên kết thành một đường thẳng, một bên là chí dương chí cương, hàm ẩn uy thế của trời đất, một bên là chí âm chí nhu, mang theo sức mạnh của hải dương. Hai bên ma sát kịch liệt, va chạm với tốc độ cao, dùng mắt thường không thể nhìn ra được tốc độ thật, công kích triển khai liên miên.
Màn tranh đấu này, chỉ diễn ra vỏn vẹn trong giây lát.
Từ bên ngoài nhìn vào, mũi tên ánh sáng của Kiếm Vô Trần cuối cùng đã thôn tính được cột kiếm của Hàn Ngọc Dương. Nhưng trên thực tế, phản kích của Hàn Ngọc Dương cũng có tác dụng rất lớn, ông nhờ vào uy lực của thần kiếm, dùng sức mạnh âm nhu của hải dương, chế ngự được nhuệ khí của mũi tên ánh sáng.
Như vậy, càng về sau, khi cột kiếm của ông giảm yếu, uy lực mũi tên hủy diệt của Kiếm Vô Trần cũng đồng thời yếu bớt đi. Điều này làm cho sức mạnh vốn dĩ trói buộc lấy thân thể của ông nhanh chóng yếu đi, nhờ thế vào lúc cuối cùng, ông phá vỡ được sức mạnh trói buộc, huyền diệu né tránh được một chiêu hủy diệt.
Một trận giao tranh kinh tâm, đến đó kết thúc. Kiếm Vô Trần hai lần thi triển Hậu Nghệ thần cung, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao khá lớn. Hàn Ngọc Dương ra sức phản kích, tuy tránh được mũi tên ánh sáng đó, nhưng cũng bị thương nặng, tình huống hết sức bất lợi. Sở Hoài Dương hơi khó chịu, Hàn Ngọc Dương như vậy vẫn không chết. Điều này làm cho lão cảm thấy tức giận không thôi.
- Hãy tận dụng thời gian hồi phục, để ta tấn công hắn trước. Nếu như hắn chết trong tay ta, mọi chuyện sẽ chấm dứt, bằng không chỉ còn cách là người phải thi triển Hậu Nghệ thần cung thêm lần nữa, nhất định phải tiêu diệt hắn.
Nói xong không đợi Kiếm Vô Trần trả lời, thân thể liền vội bắn đi.
Hàn Ngọc Dương sắc mặt âm trầm, nhìn Sở Hoài Dương đang tấn công đến, thần kiếm trong tay múa lên, kiếm thức liên miên không ngừng bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự bao phủ cơ thể, ngăn cản bước tiến của lão. Lúc này tình hình bất lợi cho bản thân, Hàn Ngọc Dương trong lòng biết đích khả năng thoát đi không lớn, vì thế đành phải trì hoãn thời gian, xem thử có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển hay không.
Sở Hoài Dương vẻ mặt tức giận, quát to:
- Đến đây nào, ngươi không phải là muốn thanh lí môn hộ sao, sao bây giờ lại trở thành con rùa đen rút đầu vậy? Uy phong của ngươi ngày xưa đâu hết cả rồi?
Song chưởng múa lên, chùm ánh sáng tà ác mà mạnh mẽ màu xanh lam hệt như rắn độc, xâm chiếm dần làn kiếm của Hàn Ngọc Dương, khiến ông nhanh chóng lui về phía sau, từ từ lâm vào tình cảnh khốn khó.
Đôi môi mím chặt, Hàn Ngọc Dương im lặng không nói. Ông chỉ tận sức né tránh, không muốn liều mạng cùng với Sở Hoài Dương.
Thời gian từ từ trôi qua, khi Hàn Ngọc Dương cảm giác đã cố hết sức để tránh né, một tình cảm đau thương mờ hiện lên trong đáy mắt ông.
Thời gian giao chiến kéo dài, không có một khắc để thở, Hàn Ngọc Dương tuy được xưng tụng là người mạnh nhất trong bốn hải, giờ đây dường như cũng không thể chịu đựng thêm được.
Lúc này đây, ánh mắt của ông ta dần dần mất kém sáng đi, tứ chi trở nên nặng nề , một cảm giác có lòng nhưng bất lực ăn mòn tâm trí của ông.
Sở Hoài Dương để ý thấy tình hình của ông, không nhịn được bật cười lớn điên cuồng lên tiếng:
- Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi cuối cùng lại chết trong tay ta. Hàn Ngọc Dương, để ta đưa ngươi xuống địa ngục!
Tay phải gập lại đẩy ra, một cột sáng đường kính ba thước bỗng xuất hiện, trong ánh mắt nuối tiếc thoáng qua của Hàn Ngọc Dương, lập tức đánh bay thần kiếm của ông, nhắm thẳng vào lồng ngực của ông.
Giờ khắc này, hết thảy sắp kết thúc.
Nhưng đúng lúc này, một luồng hào quang ngũ sắc âm thầm bay tới, ngăn trước ngực Hàn Ngọc Dương, đỡ lấy một chiêu tiêu diệt này của Sở Hoài Dương.
Đồng thời, một âm thanh tràn đầy tức giận từ phía trên vang lên:
- Kiếm Vô Trần, đồ súc sanh. Để xem lần này ngươi còn chạy đi đâu?
Ghi chú:
(1) Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, biến ảo chi linh, tùy ta sử dụng. Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiễn viện tới, vạn vật tề tru! = Khí Âm Dương, là mẹ của trời đất, biến ảo linh ứng, để ta sử dụng. Phá mây rẻ trời, đuổi mặt trời hủy diệt rồng, mũi tên thần đến đâu, vạn vật đều bị hủy diệt!