- Ngươi từ từ thực hiện cơn mơ ban ngày của mình đi. Hiện tại Tây hải kết thúc rồi, Nam hải và Bắc hải đã trọng thương, nhưng Đông hải còn đó. Hơn nữa Lục Vân đang chống đỡ Đông hải, ai có thể dễ dàng đảo lộn nó đây? Nói thêm bốn hải bị trọng thương, Hồng hải, Hắc hải lại đang cử đại binh xâm lấn, thêm nữa Tỏa Long đỉnh bị Hải Nữ đoạt mất, hiện nay hẳn đã rơi vào tay Lục Vân, những con thú lớn cổ xưa hoành hành Hải vực, thế ngươi còn chỗ nào để dung thân đây?
Sở Hoài Dương trầm ngâm, Kiếm Vô Trần nói tuy hơi có phần quá đáng, nhưng đều là sự thật, điều này khiến lão không cách gì phản bác được. Nhưng cho dù là như vậy, Sở Hoài Dương vẫn không chút cam lòng, sau khi suy tư giây lát liền cất lời:
- Ngươi muốn bỏ đi hẳn không bởi vì những chuyện đó, mà chính là sợ Lục Vân thôi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt lạnh lại, giận dữ nói:
- Nói bậy, ta vì sao phải sợ hắn? Ta chỉ thấy không thích ứng được với ảnh hưởng của nước biển, ở nơi này ta không cách gì phát huy được toàn bộ uy lực, vì thế tạm thời né hắn trước thôi.
Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Phải vậy chăng? Ta xem không phải vậy.
Kiếm Vô Trần giận dữ trừng lão, rống lên:
- Ngươi nói như vậy thật ra muốn nghĩ thế nào đây?
Sở Hoài Dương trừng hắn, hai người bốn mắt giận dữ trừng nhau, cuối cùng chính Sở Hoài Dương bình tĩnh lại trước hết.
Bật cười cay đắng, Sở Hoài Dương nói:
- Ta không có ý châm chọc ngươi, nhưng tâm tình không được tốt. Tình hình hiện nay không ổn cho chúng ta, chúng ta càng phải bình tĩnh phân tích hơn là tranh cãi.
Kiếm Vô Trần tức giận nói:
- Có gì có thể phân tích đây, sự thật trước mắt không cho phép chúng ta không thừa nhận sai lầm.
Sở Hoài Dương lắc đầu nói:
- Thất bại không phải đáng sợ, mất đi lòng tin mới đáng sợ. Chỉ cần chúng ta không chịu thua, ta tin chắc còn có hy vọng. Hiện nay, ta nghĩ thẳng thắn giao đấu không hơn được bọn chúng, nhưng chúng ta có thể ngầm chống đối.
Kiếm Vô Trần tự nhiên nói:
- Ta đã không còn hứng thú, ngươi tự mình làm đi.
Sở Hoài Dương khuyên bảo:
- Đừng như vậy, ngươi hẳn không muốn Lục Vân tiêu diệt Hải vực chăng?
- Hiện nay Hải vực thay đổi trong chớp mắt, Hồng hải, Hắc hải, Tử hải, lại thêm những con thú lớn cổ xưa kia, chỉ cần chúng ta từ trong thúc động trợ giúp, liền có thể mượn những lực lượng này đối phó Lục Vân. Đến lúc đó, chỉ có mấy người Lục Vân, lẽ nào còn có thể ngăn trở được toàn bộ sức mạnh của Hải vực đây?
Kiếm Vô Trần nghi ngờ nói:
- Nghe ra cũng không sai, nhưng khả năng làm được nhiều ít thế nào?
Sở Hoài Dương đáp:
- Khả năng thành công có liên quan chặt chẽ với nỗ lực của ta và ngươi. Chỉ cần ta ngươi nỗ lực, liền có được hy vọng.
Kiếm Vô Trần trầm ngâm rất lâu mới mở miệng:
- Ngươi hỗ trợ ta đối phó Lục Vân, mục đích bản thân ngươi chính là thế nào đây?
Sở Hoài Dương đáp:
- Tự nhiên chính là nhờ sức mạnh của ngươi để tiêu diệt Hàn Ngọc Dương.
Bật cười lạnh nhạt, Kiếm Vô Trần nói:
- Ngươi coi thường Lục Vân quá rồi, nếu như hắn dễ dàng đối phó ta cũng không thua trong tay của hắn rồi.
Sở Hoài Dương vẻ mặt biến hẳn, hơi giận dữ nói:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Kiếm Vô Trần lạnh lùng thản nhiên đáp:
- Không phải sợ mà thấy kế hoạch của ngươi đã không làm được rồi.
Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Kế hoạch của ta không tốt, lẽ nào ngươi còn có kế hoạch nào tốt đây?
Kiếm Vô Trần âm hiểm lạnh lùng nói:
- Muốn đối phó Lục Vân, không thể hạ thủ trên người của hắn, mà phải hạ thủ những người bên mình hắn. Hiện nay hắn đang ở Hải vực, biện pháp tốt nhất của chúng ta chính là lập tức quay về nhân gian, đánh lén Trừ Ma liên minh, khiến hắn không kịp cứu vãn. Đến lúc đó, Trừ Ma liên minh hẳn phái người đến Hải vực tìm kiếm Lục Vân. Đến lúc đó đợi Lục Vân rời khỏi Hải vực, chúng ta mới quay về lại, không lâu sau đó có thể né được hắn chăng?
Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Trừ Ma liên minh cũng không phải đồ bị thịt, ngươi khẳng định có thể gây trọng thương cho bọn họ chăng?
Kiếm Vô Trần tự phụ nói:
- Bốn người Lục Vân hiện nay không ở đó, chỉ còn lại mấy người Trần Ngọc Loan, cho dù không diệt được bọn chúng, ít ra cũng có thể tiêu diệt hơn nửa.
Thấy hắn tự tin như vậy, Sở Hoài Dương trầm ngâm một lúc rồi gật đầu lên tiếng:
- Được, ta sẽ theo ngươi quay về nhân gian một chuyến, hy vọng ngươi không khiến ta phải thất vọng.
Nghe thấy lão đồng ý, Kiếm Vô Trần cười nói:
- Yên tâm, ta đánh lén được Trừ Ma liên minh rồi lập tức sẽ quay về Hải vực hỗ trợ ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Nói rồi tung mình đứng lên, hai người quay về lại nhân gian …
Đông hải Định Thiên cung, lúc này đang tụ tập cao thủ chủ yếu của Đông, Nam, Bắc hải. Mọi người thương nghị tình hình hiện nay của Hải vực.
Phía trên, Đông hải Long vương trầm giọng nói:
- Tình hình hiện nay là như vậy, mọi người thấy chúng ta phải phòng ngừa như thế nào mới được đây?
Nam hải Hàn Ngọc Dương nói:
- Theo phân tích tình hình hiện nay, Hồng hải xâm lấn chỉ là chuyện nhỏ thôi, những con thú lớn cổ xưa của Ma Quỷ hải vực qua lại mới lớn. Làm thế nào tìm được Tỏa Long đỉnh đưa về chỗ cũ ở Tây hải mới là chuyện quan trọng.
Quy trưởng lão nghe vậy, mở miệng nói:
- Vừa mới thu được tin tức mới nhất, Tỏa Long đỉnh là do Hải Nữ lấy đi, hiện nay đang đi về Hồng hải, cụ thể …
Lời còn chưa dứt, một đệ tử Đông hải vội vàng chạy từ ngoài điện vào, mở miệng ngắt ngang lời của Quy trưởng lão.
- Bẩm cung chủ, Hổ Sa lĩnh trong Hồng hải phát sinh trận chiến không tiền khoáng hậu, cao thủ Hồng hải, Hắc hải liên hợp vây công,vì muốn đoạt Hải Nữ mà phát sinh kịch chiến với Hổ Sa tộc. Sau đó, Huyết Ma Thiên Cơ cùng một cao thủ thần bí cũng đột nhiên xuất hiện, cuối cùng Hổ Sa tộc bị tiêu diệt, Hải Nữ cũng đột nhiên được Lục Vân xuất hiện cứu thoát.
- Quá tốt rồi, Hải Nữ ở trong tay của Lục Vân, vậy chẳng khác nào tìm được Tỏa Long đỉnh. Hiện nay Lục Vân cùng Hải Nữ ở đâu rồi?
Đông hải Long vương kích động nhìn đệ tử đó hỏi lại.
Đệ tử đó đáp lại:
- Tạm thời còn chưa có tung tích, khả năng có thể ở Hồng hải.
Đông hải Long vương sửng người, sau đó ra lệnh:
- Lập tức phái người đi tìm, phải nhanh chóng tìm ra Lục Vân.
Đệ tử đó vâng một tiếng liền vội vàng rời đi.
Bắc hải Long vương nhìn ông, cau mày nói:
- Nếu như Lục Vân quả thật ở Hồng hải, đệ tử tầm thường của Đông hải sợ là khó đến gần được.
Đông hải Long vương cười khổ nói:
- Điều này ta cũng biết, nhưng cũng phải điều tra thôi. Hiện nay Tỏa Long đỉnh đã có tung tích, tiếp theo phải xem sau khi đưa Tỏa Long đỉnh về lại rồi còn có hiệu quả hay không đây? Nếu như đúng như trong truyền thuyết, một khi lời chú cấm chế chuyển vị trí bị giải trừ, chúng ta còn phải suy nghĩ cách khác thôi.
Lục Doanh nói:
- Phụ vương, nếu hiện nay Tỏa Long đỉnh là quan trọng nhất, con thấy hãy để con đi tìm Lục Vân, lấy lại Tỏa Long đỉnh thử một lần xem có hiệu quả hay không.
Đông hải Long vương chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Được thôi, nhớ đi đường cẩn thận.
Lục Doanh đáp:
- Phụ vương yên tâm, con biết rồi.
Nói rồi đứng lên kéo Phần Thiên bỏ đi.
Tả Quân Vũ thấy vậy, tự động xin phép:
- Sư phụ, vì an toàn, đồ nhi dự tính đi theo bọn họ một chuyến.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Cũng tốt, thêm người thêm sức lực, đi đi.
Tiễn ba người rồi, Đông hải Long vương nói:
- Hiện nay chúng ta tạm thời cũng thương nghị không ra được kết quả, chi bằng cùng nhau xem thử các cao thủ Hồng hải xâm lấn đó thực lực như thế nào?
Hàn Ngọc Dương trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Cũng được, đi xem thử rồi hãy nói.
Đứng lên, ông dẫn Đại trưởng lão của Lưu Li cung đi theo Đông, Bắc hai vị long vương và Quy trưởng lão rời đi.
Ra khỏi Định Thiên cung, Đông hải Long vương khiến các cao thủ hải tộc đi theo dò đường, sau đó quay về bẩm báo. Khoảng chừng một giờ sau, có đệ tử quay về báo, phần lớn thú lớn cổ xưa của Ma Quỷ hải vực đang tụ tập ở Tây hải, chuyện này khiến đoàn người vô cùng kinh ngạc.
Bắc hải Long vương lo lắng nói:
- Nếu như những con thú lớn đó đã tiêu diệt được Tỏa Long cung của Tây hải rồi, chúng ta cho dù tìm được Tỏa Long đỉnh cũng vô dụng mà thôi.
Đông hải Long vương than thở:
- Chuyện này hẳn phải xem lại ý trời, chúng ta cho dù muốn ngăn cản cũng không có được năng lực.
Nam hải Hàn Ngọc Dương nói:
- Ta đã cân nhắc, sau Tây hải, những con thú lớn này đặt mục tiêu ở đâu? Với hình dáng và tốc độ của bọn chúng, muốn quét sạch bốn hải cũng không quá mấy ngày, thời gian còn lại của chúng ta cũng không còn nhiều rồi.
Quy trưởng lão nói
- Nhớ lại ngày trước, bảy hải để đối phó với những con thú lớn cổ xưa đó, đã từng bố trí Thiên Độc tuyệt trận ở vùng nước xoáy giao giới Tây hải và Nam hải, đáng tiếc sau đó không có cơ hội sử dụng.
Kinh ngạc nhìn Quy trưởng lão, Hàn Ngọc Dương nói:
- Ý ông nói chúng ta bây giờ có thể thử một keo. Một khi những con thú lớn đó từ Tây hải tiến vào Nam hải, chúng ta có thể dùng Thiên Độc tuyệt trận làm bình phong để đối phó với bọn chúng chăng?
Quy trưởng lão cười khổ trả lời:
- Đối kháng sợ cũng không được, bất quá có thể tạm thời trì hoãn bọn chúng tiến đến.
Hàn Ngọc Dương hiểu rồi gật đầu, ánh mắt nhìn lại Đông, Bắc hai vị long vương, hỏi lại:
- Các vị thấy sao?
Đông hải Long vương chần chừ nói:
- Kế hiện nay cũng chỉ có thể tạm thời trì hoãn bọn chúng một lúc.
Bắc hải Long vương nói:
- Chuyện này không chần chừ được, chúng ta lập tức đến khu vực nước xoáy, hy vọng có thể đến trước bọn chúng.
Nói rồi xoay người bỏ đi, một đoàn người biến mất về phía xa xa.
Hai canh giờ sau, năm người dẫn một lượng lớn người Đông hải đến được khu vực nước xoáy. Nước nơi này chảy xiết, đến đây không thấy dòng chảy ngầm, không cẩn thận liền bị cuốn vào trong dòng xoáy, không cách gì kềm chế được.
Chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, Đông hải Long vương hỏi:
- Quy trưởng lão, nơi này hung hiểm vô cùng, chúng ta phải tiến vào trong thế nào, phát động Thiên Độc tuyệt trận thế nào đây?
Quy trưởng lão nói:
- Nơi này chỉ có một con đường, ta đại khái còn nhớ được. Các vị đi theo sau ta, đợi sau khi tiến vào trong rồi, ta mới cho các vị biết được phát động như thế nào.
Nói rồi dẫn mọi người bơi về phía xa, sau khi bơi quanh nửa vòng, cuối cùng dừng lại trước một cốc hẹp không rõ ràng.
Chỉ về phía trước, Quy trưởng lão nói:
- Đây là đường vào duy nhất, hơn nữa không thể có quá nhiều người vào, cung chủ xin hạ lệnh cho những đệ tử còn lại né ra xa xa, năm người chúng ta tiến vào là được rồi.
Đông hải Long vương nghe vậy, lập tức ra lệnh giải tán những đệ tử đi theo. Sau đó, Quy trưởng lão dẫn bốn người uốn lượn đi vào, không lâu đã tiến được một nửa đường.
Nhưng đúng lúc đó, Quiy trưởng lão dẫn đường đột nhiên dừng lại, giọng nghi hoặc nói:
- Kỳ quái, ta nhớ nơi này năm xưa chỉ có một đường, sao bây giờ lại thêm một đường rồi?
Đông hải Long vương không an lòng nói:
- Quy trưởng lão, ông có thể nhớ lại kỹ xem, đừng dẫn sai đường, nơi này không như nơi khác đâu.
Quy trưởng lão không nói, trầm ngâm rất lâu sau mới quay đầu nói với Bắc hải Long vương nói:
- Định Hải thần châu cung chủ có mang theo bên người không?
Bắc hải Long vương nói:
- Mang theo chứ, sao, có cần dùng không?
Quy trưởng lão nói:
- Để an toàn, làm phiền cung chủ dùng thần châu để tránh bất trắc.