Tuy nhiên, bảy người Lăng Thiên có được trận pháp bảo hộ, uy lực tăng mạnh, có thể nói thực lực cách nhau quá to lớn, sau một khi kịch chiến hơn một giờ, bọn họ tiêu diệt được gần bốn trăm cá mập máu, khiến cho Huyết Ảnh Vương Giả thiếu chút nữa đã phát điên. Nhưng bản thân bọn họ cũng đã sức tàn lực kiệt, cuối cùng Thất Tinh trận pháp cũng bị tan vỡ.
Thời khắc đó, trong lòng Lăng Thiên mờ hiện một chút đau thương tang tóc. Từ trước đến nay ông chưa từng nghĩ đến, bản thân không ngờ cũng có một ngày không cách gì đối phó với đám cá mập máu kia.
Bốn bề cá mập máu xông đến, Lăng Thiên cuối cùng cũng phải suy nghĩ đến cảnh tượng chết do cá mập cắn xé như thế nào.
Huyền Đan vũ sĩ nhìn ông, thấy vẻ mặt ông thất vọng, không khỏi nhắc nhở:
- Trưởng lão, hiện nay chúng ta không cách nào liều mạng, chỉ có thể phân tán sự chú ý của bọn chúng thôi.
- Thử dùng ảo thuật, xem thử có tác dụng hay không.
Lăng Thiên nghe rồi, trong đầu lóe lên, vui mừng nói:
- Không sai, đây chính là biện pháp tốt, nhanh nhắc nhở mọi người.
Nói rồi hình bóng loáng lên, chớp mắt đã phân ra vài trăm bóng người, dẫn dụ phần lớn cá mập máu đi theo, giảm bớt được nguy hiểm cho những người khác.
Thấy cá mập máu có khả năng phân biệt ảo ảnh hơi yếu, năm người Diệp Tâm Nghi ai nấy toàn lực thi triển.
Đến lúc này, những con cá mập máu ở hiện trường tả xung hữu đột truy đuổi theo những bóng hình kia.
Kết quả không một người nào truy đuổi được, ngược lại không ít cá mập máu xông vào nhau, con nào cũng bị trọng thương.
Đối mặt với kế sách của bảy người Lăng Thiên, Huyết Sát lập tức kêu lên một tiếng dài, vài trăm con cá mập máu chớp mắt đã hóa thành hình người, kết với nhau thành một vòng, dùng phương thức cổ xưa nhất để ép dần vào bên trong.
Thấy vậy, bảy người Lăng Thiên né không được, đành kinh hoàng phản kích, hỗn chiến lại bộc phát lần nữa.
Nhưng lần này, do cá mập máu biến thành người, liền mất đi ưu thế trời cho, kết quả sau một hồi kịch chiến, bảy người Lăng Thiên tuy ai cũng bị thương không nhẹ, nhưng lại tiêu diệt được không ít cá mập máu.
Thấy vậy, một thế thân bên cạnh Huyết Ảnh Vương Giả lên tiếng.
- Thời cơ đã đến, cứ tiếp tục như vậy chẳng khác gì sai bọn chúng đâm đầu vào chỗ chết.
Huyết Ảnh Vương Giả chợt quát lên một tiếng, hạ lệnh triệu hồi cá mập máu, đổi lại cho Huyết Yêu, Huyết Sát và ba thế thân.
Như vậy, cuộc chiến sinh tử bắt đầu triển khai, sự kịch liệt đã đến mức cao nhất.
Trong lúc giao chiến, Lăng Thiên đã bị thương gặp phải một thế thân, bị hắn cuốn lấy gắt gao, căn bản không thể nào thoát thân được.
Bạch Quang gặp phải thế thân Nhị Hào, Huyền Đan vũ sĩ gặp phải thế thân Tam Hào.
Diệp Tâm Nghi liên thủ với Đạo Nhất đấu Huyết Sát, Bá Kiếm Vương Hầu cùng Trường Phong nghênh chiến Huyết Yêu.
Mười hai cao thủ phân ra thành năm cuộc chiến, trong đó nguy hiểm nhất phải kể đến Diệp Tâm Nghi, Đạo Nhất, Bá Kiếm Vương Hầu và Trường Phong bốn người.
Bởi vì trước đó bọn họ đã bị thương rất nặng, lúc này cũng chỉ là liều mạng tranh đoạt với mệnh trời mà thôi.
Tình huống Lăng Thiên có phần tốt hơn, tuy bị thế thân mạnh nhất ngăn lấy, nhưng ông vẫn còn sức thăm dò tình huống bốn bề.
Tình hình Bạch Quang không ổn, chỉ tạm thời duy trì không bại, lâu dài hẳn phải thất bại trong tay của thế thân Nhị Hào mà thôi.
Huyền Đan vũ sĩ bị thương nhẹ nhất, chuyện này có liên quan đến thân pháp cổ quái của ông, trước mắt tạm thời không bị nguy hiểm.
Thời gian thúc đẩy mọi chuyện phát triển.
Khi cuộc chiến liều mạng đến giai đoạn nóng bỏng nhất, cục diện giằng co không ngớt bị Huyết Yếu phá vỡ trước hết. Chỉ thấy tay phải hắn phát ra một ngọn lửa ánh sáng đỏ máu đột phá mãnh liệt phòng ngự của Trường Phong, hung hăng đánh thẳng vào ngực ông, lập tức hất bắn ông đi.
Tiếng kêu thảm khốc không gì né được. Nhưng chỉ là một tiếng kêu thảm thiết lại đẩy nhanh tốc độ cho kết cục, khiến cho bảy người Lăng Thiên dần dần đi vào chỗ suy vong.
Hô lên một tiếng bi thiết, Bá Kiếm Vương Hầu múa trường kiếm nhanh chóng, làn kiếm dày đặc điên cuồng chém ra nhắm thẳng về phía Huyết Yêu.
Thấy vậy, Huyết Yêu bật cười lạnh lùng tàn khốc, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, dùng tốc độ nhanh hơn cả tốc độ làn kiếm bay lượn xung quanh Bá Kiếm Vương Hầu. Hắn nhanh chóng tìm được sơ hở, hóa thành một mũi tên máu xuyên qua ngực của ông.
Một tiếng kêu thảm khốc vang lên, thân thể Bá Kiếm Vương Hầu như lá tàn rơi rụng, chầm chậm, không chút sức lực, đau thương và thê lương.
Bật cười tàn khốc, Huyết Yêu như mũi tên đuổi theo, miệng bật cười ha hả nói:
- Kết thúc rồi, vĩnh biệt biển cả xinh đẹp thôi!
Bá Kiếm Vương Hầu giận dữ trừng hắn, muốn phản kháng nhưng thân thể bị trọng thương, tốc độ dĩ nhiên đã không kịp, chỉ gào lên điên cuồng để thể hiện sự không cam lòng.
Lúc này, Trường Phong vốn trước đó bị trọng thương hất bắn đi đột nhiên bắn mình trở lại, kề vai với Bá Kiếm Vương Hầu, chỉ nói được một câu bảo trọng, sau đó liền ôm lấy cổ của Huyết Yêu, miệng gầm lên giận dữ:
- Đi chết đi!
Huyết Yêu vẻ mặt biến hẳn, toàn thân ánh máu hiện lên, ý đồ muốn đánh văng Trường Phong. Nhưng Trường Phong lại ôm rất chặt, hơn nữa chân nguyên toàn thân điên cuồng dâng trào, chớp mắt đã tăng lên gấp cả chục lần.
Điều này khiến Huyết Yêu chấn động trong lòng, một dấu hiệu bất an hiện lên trong lòng.
- Không! Đáng ghét …
Âm thanh điên cuồng hoang dã chấn động bốn phương, nhưng chỉ chớp mắt liền bị một luồng hào quang chói chang phủ kín, tiếp ngay sau đó là một tiếng sấm rung trời, một vụ nổ có tính hủy diệt biến cả hai người hóa thành tro bụi.
Cũng đúng lúc đó, Đạo Nhất đang giao chiến với Huyết Sát, vừa nghe một tiếng kêu thảm thiết của Trường Phong, thân thể run lên, trong tâm hồn xuất hiện một khe hở. Ai ngờ, Huyết Sát nhìn thấy, đã biến đổi cục diện quan trọng của trận chiến.
Thời khắc đó, Huyết Sát phân ra thành năm, trong đó có hai phân thân người phóng thẳng về phía Diệp Tâm Nghi, hai phân thân phóng thẳng về phía Đạo Nhất.
Còn lại một phân thân vận sức chờ đợi, lợi dụng lúc Đạo Nhất kiệt sức liền đột nhiên tấn công mạnh mẽ, lập tức phá vỡ phòng tuyến của ông.
Như vậy, Đạo Nhất trước sau thất thủ, trong tình hình không thể cứu vãn được, liền bị một chưởng đầy khí tà sát của Huyết Sát đánh bay ngay tại chỗ, kinh mạch trong cơ thể đứt vỡ làm hai, khó mà phản kháng được.
Diệp Tâm Nghi thấy vậy trong lòng chấn động, không màng đến bản thân trọng thương có chống cự được tiến công của Huyết Sát hay không, không hề suy nghĩ liền xông đến, toàn lực ngăn cản không cho Huyết Sát giết chết Đạo Nhất.
Một chưởng máu đánh ra, làn máu như điện thẳng thắn đón lấy một chiêu của Diệp Tâm Nghi, lập tức hất nàng bắn đi.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Diệp Tâm Nghi cũng như điên cuồng, thân thể vừa ổn định liền xoay người quay lại, thẳng thắn ngăn đón Huyết Sát đang xông đến.
Nhờ vậy, Đạo Nhất thở chầm chậm một hơi, thân thể dừng lại cách đó vài trượng, mượn cơ hội điều chỉnh trạng thái cơ thể.
Ngửng đầu, Đạo Nhất nhìn qua tình hình bốn phía, thấy bên mình tình thế bất lợi, khóe miệng không khỏi mờ hiện một chút đau thương tang tóc.
Một âm thanh to lớn vang lên ngắt ngang lời ông. Lúc này, Trường Phong khiến nguyên thần trong cơ thể nổ tung để cùng chết với địch, một cảnh tượng bi tráng đập vào mắt khiến Đạo Nhất không khỏi hú dài đau thương.
Gào lên một tiếng hung hăng, Đạo Nhất ánh mắt ẩn chứa bi thương, hai tay nhanh chóng điểm lấy mười bảy chỗ kinh mạch trên cơ thể, cả thân người khí thế xông lên tận trời, chỉ trong sát na nghịch chuyển chân nguyên, thi triển thuật "Nghịch Huyết Phá Nguyên" của Đạo gia, khiến cho chân nguyên toàn thân bộc phát gấp trăm lần.
Khí tức chấn động chớp mắt truyền ra khắp hiện trường, khi mấy người Lăng Thiên cảm ứng được luồng khí bi tráng thê lương kia, muốn mở miệng ra thì đã trễ, Đạo Nhất hóa thành một chùm lửa ánh sáng đỏ rực có sức mạnh hủy diệt xuất hiện bên cạnh Diệp Tâm Nghi, lập tức bắn thẳng vào ngực của Huyết Sát.
Lăng Thiên thấy vậy vẻ mặt bi thương, trong lúc phẫn nộ thực lực tăng gấp bội, một kiếm chém nát thân thể huyết nhục của thế thân Nhất Hào, cả người trở thành hệt như một con sư tử giận dữ, phát xuất tuyệt chiêu cuối cùng của Thiên Kiếm quyết – Thiên Kiếm Chi Cực, Cửu Quyết Quy Nhất, hóa thành một luồng ý niệm không gì chống lại được!
Ngay lập tức, làn kiếm ngập trời chấn động bốn phương, vô số kiếm khí tung hoành đan xen, theo sự khống chế của Lăng Thiên, phát xuất công kích đáng sợ hướng thẳng về Huyết Ảnh Vương Giả, thế thân Nhị Hào, thế thân Tam Hào và cá mập máu bốn bề.
Tiếng kêu thảm thiết đứt quảng của Huyết Sát vang lên, hắn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì liền bị ngọn lửa ánh sáng của Đạo Nhất bắn trúng, thân thể liền tan nát, nguyên thần bị tan biến.
Đạo Nhất tiêu diệt Huyết Sát rồi, sức mạnh hãy còn chưa đến mức cực hạn.
Ông biết một khi sức mạnh đã đến tăng đến mức cực hạn, bản thân sẽ phát nổ. Vì thế ông lợi dụng chút thời gian cuối cùng để xông thẳng vào đám cá mập máu.
Thấy ông xông đến, cá mập máu không hề ý thức được nguy hiểm chút nào, đều hung hăng nghênh chiến. Kết quả là một tiếng động lớn, cơ thể máu thịt tung tóe, lập tức có ba bốn trăm con cá mập máu phát nổ tại chỗ.
Kinh ngạc nhìn về phía trước, Bá Kiếm Vương Hầu cảm thấy áy náy vô cùng với cái chết của Trường Phong. Nếu như không phải để cứu mình, ông ấy có hy sinh chăng?
Thôi không nhìn nữa, Bá Kiếm Vương Hầu liếc bốn phía, thấy Diệp Tâm Nghi đang sửng sờ đứng cách đó vài trượng, vội vàng đến bên nàng để mở miệng kêu nàng.
Liếc về phía ông, Diệp Tâm Nghi mặt đầy khổ sở, vẻ đau thương nói:
- Bọn họ…
Bá Kiếm Vương Hầu không nói, chỉ nặng nề gật đầu, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Bên này, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ được Lăng Thiên hỗ trợ, lập tức thoát khỏi sự giằng co của địch nhân, phóng thẳng về phía hai người Diệp Tâm Nghi.
Giữa không trung, Lăng Thiên sau một chiêu vừa rồi tâm tình bình tĩnh lại, nhanh chóng đến bên bốn người, vội vàng lên tiếng:
- Chạy nhanh, đây là cơ hội duy nhất.
Bốn người không kịp đáp lời, toàn lực theo sau ông chạy theo lối cũ điên cuồng trốn đi.
Giữa hiện trường, Huyết Ảnh Vương Giả khi thoát khỏi làn kiếm đáng sợ của Lăng Thiên, phát hiện năm người đang bỏ chạy, hơn nữa phe Hồng hải tổn thất không những mất hơn nửa Huyết Sa quân đoàn, ngay cả năm đại cao thủ bên mình chỉ còn lại thế thân Nhị Hào và Tam Hào cùng với nguyên thần của thế thân Nhất Hào, điều này làm sao không khiến hắn phát điên cho được?
Rống lên giận dữ liên tục, Huyết Ảnh Vương Giả một mình chạy trước, dẫn theo cao thủ Hồng hải nhanh chóng truy đuổi.
Trên đường bỏ chạy như điên, Lăng Thiên trong lòng nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại tình huống của cao thủ Hồng hải. Lúc này, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện, Lăng Thiên lập tức phát hiện được nguy hiểm, vội vàng nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, cao thủ Hồng hải càng lúc càng gần.
Bốn người Bạch Quang nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn lại. Ai ngờ đúng lúc đó, phía sau một tảng nham thạch đột nhiên bắn ra một bóng máu, lập tức cuốn lấy Diệp Tâm Nghi và Bá Kiếm Vương Hầu có tốc độ chậm nhất.
- Diệp cô nương cẩn thận, né nhanh!
Âm thanh chậm chạp phát ra từ Hải Tây Lý thức tỉnh Lăng Thiên, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ.
Lúc này bọn họ mới đột nhiên tỉnh ngộ, té ra nguy hiểm không phải từ cao thủ Hồng hải mà từ Huyết Ma Thiên Cơ.
Vì thế, Bạch Quang giận dữ gầm lên đột nhiên phóng đi, đuổi theo tung tích của Huyết Ma Thiên Cơ. Lăng Thiên và Huyền Đan vũ sĩ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, một mặt còn phải lo đến cao thủ Hồng hải, một mặt biết Huyết Ma Thiên Cơ không dễ đối phó, lập tức rơi vào tình thế khó xử cả hai đầu.