Trời rất nóng, da thịt kề sát vào nhau, nam nhân nồng nặc vị nước hoa còn có chút cảm giác khô ráo, mũ trên đầu Tô Hảo rơi ra, mái tóc dài buông xõa, dưới ánh mặt trời, làn da trắng như ngọc.
Tầm mắt cô vội vàng đâm nhập đôi mắt Chu Dương, sau đó đẩy anh ra, miễn cưỡng đứng vững.
Tô Thiến thấy thế ngẩn người một giây, sau đó vội vàng chạy đến kéo Tô Hảo, Tô Hảo chỉnh lại quần áo, nói: “Cảm ơn.”
Chu Dương thu tay lại, cúi người nhặt chiếc mũ trên đất lên, mỉm cười: “Không cần khách khí.”
Vừa nói, thuận tay đội mũ lên cho cô, đôi mắt híp vô tình quét qua vòng eo thon thả, sau đó cầm lấy hai rổ dâu tây, nhìn thoáng qua, nói: “Mẹ, mẹ hái nó bằng bốn tay phải không?"
"Phi, sao con lại nói thế." Tô Thiến nắm tay Tô Hảo đi theo sau, Tô Hảo liếc nhìn rổ dâu, quả nhiên, Tô Thiến đã hái được rất nhiều, đầy một rổ.
So ra thì rổ của cô thật đáng thương, Tô Hào cũng có chút ngại ngùng, vừa định nói gì đó thì cách đó không xa có giọng nói của một nữ nhân.
"Tô Thiến! Bà lại tới nhà tôi trộm dâu!!!"
Quay đầu nhìn lại, một nữ nhân mặc sườn xám vừa xuống xe, dựa vào cửa, dậm chân đi tới, Tô Thiến ai nha một tiếng, bước nhanh hai bước, đẩy lưng Chu Dương: "Đi, nhanh lên, bà ấy phát hiện ra rồi..."
Chu Dương nhếch mép, tăng tốc một chút, Tô Thiến thấy anh đi hơi chậm nên kéo Tô Hảo chen vào, bởi vì hai bên đều là vườn dâu, Tô Hảo ở giữa không còn cách nào khác là đi theo Tô Thiến, cố gắng tránh xa Chu Dương, vội vàng, mu bàn tay cô cọ vào bàn tay to lớn của nam nhân.
Cô rụt trở về, vô thức mà cọ cọ trên quần áo một chút, như thể muốn lau sạch cho nó, rồi nắm lấy cánh tay của Tô Thiến.
Chu Dương thấy được.
Nhướng mày.
Phía trước có hai chiếc ô tô đang đậu, một chiếc do Tô Thiến cầm lái, bà trực tiếp kéo cửa, Tô Hảo lên xe, Tô Thiến xoay người lại vị trí lái xe, nhanh chóng khởi động xe trong tiếng dẫm chân của dì Lý cách đó không xa, lộc cộc tiếng mở xe, ngoài cửa sổ, nam nhân cao lớn đi tới cạnh xe, để rổ giỏ dâu tây vào ghế sau, xoay người lái xe, anh cũng không vội, cúi đầu nhìn di động vài lần mới mở cửa xe, lên xe.
Một lúc sau, xe đến Chu gia với chiếc BMW phía trước.
Nhiệt độ trong xe gần như chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài, sau khi hút điều hòa một lúc, Tô Thiến đưa Tô Hảo xuống xe rồi vào nhà, trong nhà rất mát, Tô Thiến kéo Tô Hảo ngồi trên sô pha, gỡ nón xuống, uể oải ngồi, Tô Hảo thuận tay rót một ly trà cho bà.
Tô Hảo đã nghe mẹ Thành Linh kể về tình cảm của bà với Tô Thiến trước đây.
Tính cách Tô Thiến cho tới nay đều tương đối hoạt bát.
Hai người kết giao thời đại học, mối quan hệ giữa bà và mẹ luôn biến chuyển và trầm lắng, tính cách bổ sung cho nhau, điều này hóa ra lại tốt nhất.
Bối cảnh gia đình hai bên khác nhau nhưng hai người vẫn giữ vững mối quan hệ.
Nhiều năm như vậy, người bạn cuối cùng còn lưu lại với mẹ vẫn là Tô Thiến.
“Hảo Hảo, con vẫn thoải mái hệt như mẹ con vậy.” Tô Thiến cầm cốc uống một ngụm trà, hành động của Tô Hảo cũng làm bà nhớ tới Thành Linh.
Tô Hảo mỉm cười, cũng rót cho mình một tách trà, vừa nhấp môi, Chu Dương đã bưng hai rổ dâu vào, có hơi nóng, anh kéo kéo cổ áo sơ mi, thuận tay đặt giỏ lên tủ, anh cầm lấy một điếu thuốc, liếc nhìn hai người trên sô pha, nói: “Con đi vào phòng làm việc.”
“Đi đi.” Tô Thiến phất tay.
Tô Hảo an tĩnh mà uống trà.
Bóng dáng Chu Dương biến mất ở cửa cầu thang.
Tô Thiến hỏi Tô Hảo: “Con thấy dâu tây làm gì là tốt nhất?”
Tô Hảo nhìn thoáng hai cái rổ thật đẹp kia, do dự nói: "Bánh kem dâu tây?"
“Để con nghĩ lại.”
Tô Hảo suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới một thực đơn mới, "Bánh nướng xốp dâu tây?"
“Cái này phải làm thế nào?” Tô Thiến hứng thú.
Tô Hảo nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Con vào làm, dì tới đây xem.”
"Được rồi"
Tô Thiến đứng dậy đi lấy rổ dâu.
Hôm nay bảo mẫu đều nghỉ, trong nhà không ai, Tô Thiến chui vào bếp chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho Tô Hảo, Tô Hảo đeo tạp dề đứng trước bàn đập trứng gà nhưng chỉ cần chất lỏng nửa quả.
Cô nấu ăn lâu năm, có thể xử lý các loại bánh, có thể chế biến rất nhanh.
Tô Thiến bóp eo đứng bên cạnh, mắt cũng không chớp mà nhìn, Tô Hảo biết Tô Thiến trừ chân gà ngâm chanh ra còn thích ăn dâu tây, cô cũng chuẩn bị một ít sữa để làm, một bên làm một bên giảng các thao tác, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa làm.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, nam nhân cao lớn xoa xoa giữa mày, đi đến phòng khách, khom lưng rót một ly trà, sau đó mở nút trên cổ tay, đầu ngón tay lần mò miếng thịt tam giác trên tủ, mùi trà bay ra, Chu Dương thản nhiên nhìn qua, thấy bóng dáng lắc lư trong phòng bếp, anh liếc mắt thêm vài lần, sau đó uống một hớp trà đặc.
Chén trà vừa được đặt xuống.
Giọng của Tô Thiến từ bên trong truyền đến: “Ai ai ai, Chu Dương, tiến vào, đem mấy thứ này trở về.”
Vừa quay đầu lại liền thấy Tô Thiến không biết mình đang lấy cái gì, toàn bộ giấy bánh linh tinh trong ngăn tủ đều rớt xuống.
Chu Dương sách một tiếng, xoay người vào phòng bếp.
Tô Thiến rất ít động vào bếp, tìm đến nghiêng trời lệch đất, kết quả vừa mở ngăn tủ trên đầu ra, mọi thứ nhanh chóng rơi xuống.
Sau khi Chu Dương bước vào, anh săn tay áo lên, giữ cửa tủ lại.
Tô Thiến nhón chân tại chỗ, vội vàng nhét đồ vào, chất thành đống rồi lẩm bẩm: “Đồ này cũng quá bừa bộn rồi.”
Tay Tô Hảo đầy bột mì cũng không có cách nào giúp đỡ, giơ tay ngơ ngác mà nhìn, còn bị bánh kem váy lên mặt, Chu Dương thấy thế, châm biếm một tiếng: "Này cũng quá ngu ngốc rồi."
Sau đó, thuận tay nâng giấy bánh lên trên mặt Tô Hảo, khóe mắt dính đầy bột mì, cô chớp chớp chớp mắt, khóe mắt như có nước, vừa nhìn thấy anh liền quay lại tiếp tục làm bột.
Chu Dương: "......"