Đối phương không ngừng dùng tay chơi hai đầu nhũ của cô, còn không ngừng liếm láp gặm cắn một bên nụ hoa.
Bầu ngực là điểm mẫn cảm của Đào Nhuyễn, đặc biệt là đầu nhũ. Cố Chi Châu liên tục kích thích như vậy khiến huyệt nhỏ bên dưới của cô không nhịn được mà chảy nước.
Nhận thấy tiểu huyệt không ngừng chảy nước, anh đưa tay đến nhẹ nhàng xoa nắn kích thích người trong lòng. Thời điểm lần nữa cao trào, Đào Nhuyễn ôm sát cổ Cố Chi Châu, đem đầu vùi vào bên trong.
Quá thoải mái.
Thoải mái đến mức cô muốn mặc kệ mọi thứ thét chói tai, thậm chí muốn khóc.
Ở một khắc Đào Nhuyễn còn sinh ra một cổ xúc động, một cổ hận không thể tại đây, ngay chính trong phòng học này, bị anh đè xuống điên cuồng đâm thọc.
Nhưng không được.
Không nói đến ở phòng học làm tình quá mức nguy hiểm, chỉ nghĩ tới không gian chật cứng tù túng ở đây, cũng thật sự không thích hợp để làm tình.
Tuy rằng ở trong mơ cô có thể cùng Cố Chi Châu lung tung tùy tiện làm ở đâu cũng được, nhưng ngoài đời thực là lần đầu tiên, cô vẫn muốn được Cố Chi Châu 'làm' trên một chiếc giường thoải mái dễ chịu hơn.
Cũng may Cố Chi Châu dường như cũng không có ý định làm Đào Nhuyễn ở chỗ này.
Trong lúc Đào Nhuyễn còn đang chìm giữa dư vị cao trào lười đến không muốn nhúc nhích, Cố Chi Châu đã chậm rãi chỉnh lại áo ngực, quần lót và quần an toàn giúp cô.
Bịt mắt trên đầu Đào Nhuyễn vẫn chưa cởi bỏ, bởi vì cô đang chờ Cố Chi Châu tự tay tháo nó xuống.
Chỉ là, ba giây đồng hồ đi qua, mười giây đồng hồ đi qua, một phút đồng hồ đi qua, không biết qua bao lâu, Cố Chi Châu vẫn không hề có động tĩnh gì, thậm chí chung quanh an tĩnh đến mức không có bất kì âm thanh dư thừa nào ngoài tiếng thở của cô.
Đào Nhuyễn tự mình tháo bịt mắt xuống.
Không có Cố Chi Châu, cũng không có người.
Đào Nhuyễn vô pháp hình dung tâm trạng của bản thân khi đó là như thế nào. Cô đi lại đem màn cửa sổ kéo ra, để ánh sáng tràn vào phòng.
Không có.
Vẫn là không có.
Cô vào toilet xốc áo lên xem, thấy trên đầu nhũ của mình còn mang theo dấu răng. Nếu không có, Đào Nhuyễn thật sự muốn cho rằng vừa rồi bản thân chỉ là đang mơ một giấc mộng như những lần trước.
Cô ngơ ngẩn mà đỡ bồn rửa tay tới thất thần, xả nước rửa mặt. Ngay lúc này điện thoại của Cố Chi Châu gọi đến, nói trên đường có việc chậm trễ, hẹn tối nay gặp lại.
Đào Nhuyễn nghe Cố Chi Châu nói như vậy, phẫn uất trong lòng nháy mắt liền hóa thành lửa giận, cô nức nở hỏi Cố Chi Châu: "Anh hoặc trong vòng ba phút liền đến trước mặt em, bằng không thì vĩnh viễn cũng đừng mong gặp lại nữa!"
Cố Chi Châu thật sự vẫn ở trong vòng ba phút chạy tới, anh là chạy tới, khi đến đây còn có chút thở không ra hơi.
Đào Nhuyễn nhìn anh như vậy thoáng đau lòng, nhưng lại càng đau lòng chính mình. Cô trừng đôi mắt còn đỏ bừng nhìn Cố Chi Châu, nghẹn ngào hỏi: "Anh thật sự không có gì muốn nói với em sao?"
Cố Chi Châu đưa tay lau nước mắt của cô, thanh âm như cũ ôn nhu: "Em có đói bụng không?"
Đào Nhuyễn không chút nghĩ ngợi liền đem tay anh hất ra, nước mắt càng mãnh liệt tuôn trào, "Anh rõ ràng biết tôi nói không phải chuyện này, Cố Chi Châu, anh chơi tôi như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
Cố Chi Châu không trả lời.
Anh nhìn về phía Đào Nhuyễn, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc Đào Nhuyễn xem không hiểu, sau đó vẫn tiếp tục trầm mặc.
Đào Nhuyễn tự lau nước mắt, khóc lóc hỏi Cố Chi Châu: "Anh rốt cuộc nói hay không."
Cố Chi Châu vẫn là tiến lên một bước nhẹ nhàng xoa đầu coi, ôn hòa hỏi: "Làm sao vậy, là có người khi dễ em sao?"
Đào Nhuyễn tức giận chồng chất tới đỉnh điểm, dùng tất cả sức lực đẩy Cố Chi Châu ra.
Tại sao chứ?
Tại sao Cố Chi Châu đối xử với cô như vậy rồi lại không thừa nhận? Còn biểu hiện ra ngoài bộ dáng hoàn toàn như là không biết gì cả, chẳng lẽ cô thật sự nhận lầm sao? Tựa như Tiểu Long Nữ bị che mắt, cho rằng lần đó là Dương Quá, kết quả lại là một kẻ khác?
Đào Nhuyễn giận đến vô pháp tự hỏi, cô khóc không thành tiếng xoay người muốn chạy. Nhưng Cố Chi Châu lại từ phía sau đuổi theo, cầm lấy cổ tay Đào Nhuyễn.
"Anh buông tôi ra!"
Đào Nhuyễn bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực của Cố Chi Châu không phải là thứ cô có thể so được, trong giây lát đã bị đối phương kéo vào trong lòng ngực, còn đưa tay ôm chặt lấy cả người Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn dựa vào cần cổ của anh, thấy được vết son môi dính trên cổ áo.
Đó là màu son hôm nay của cô, ngay cả vị trí cũng là nơi vừa rồi cô cúi đầu hôn xuống.
Xúc giác và vị giác của cô vốn tốt hơn người bình thường. Cô có thể phân biệt ra được hơi thở trên người Cố Chi Châu, thậm chí cảm giác khi ôm cũng cùng với ban nãy giống nhau như đúc, thêm cả dấu son môi hiện tại, cô có thể khẳng định người đó chính là Cố Chi Châu.
Hơn nữa qua lần thân mật này, kẻ càn rỡ trong mơ kia Đào Nhuyễn cũng có thể trăm phần trăm xác nhận.
Chính là Cố Chi Châu, đều là Cố Chi Châu.
Nhưng vì cái gì Cố Chi Châu không chịu thừa nhận?
Vì cái gì?
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Từ từ còn có nhiều biến nữa! (>^<)
Nam chủ có bệnh, là thật sự có bệnh, bất quá sau này sẽ được Nhuyễn Nhuyễn chữa khỏi. Truyện tình yêu tôi viết ra chính là kiểu thần kỳ lại không nói đạo lý như vậy, còn có thể chữa bệnh, mọi người chắc là không nghĩ đến đi:vvvvv
- --------------
Tuần này Editor bận đi làm từ thiện nên không có thời gian lên chương, sợ các nàng nhịn lâu quá mới ráng lết 1c đăng tạm cho các nàng gặm nhấm đỡ này.