Cố Chi Châu nói mình ở dưới lầu, muốn Đào Nhuyễn đi xuống.
Đào Nhuyễn chạy đến ban công nhìn, quả nhiên Cố Chi Châu đang đứng ở dưới.
Thiếu niên dáng người quá tốt, khuôn mặt xuất chúng, chỉ là tùy tiện đứng một chỗ đã lập tức thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý. Nhưng Cố Chi Châu dường như không quan tâm nhiều như vậy. Anh yên lặng cầm di động, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm mặt đất.
Anh nói: "Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn gặp em."
Trong nháy mắt, Đào Nhuyễn mềm lòng.
Cố Chi Châu thực sự rất đẹp trai. Hiện tại vị nam thần mà cả trường học đều công nhận dùng giọng nói ôn nhu bảo muốn gặp mình, cô sao có thể không mềm lòng?
(Xin lỗi cho editor cắt ngang ở đây chút nhưng chị thiếu nghị lực quá rồi Nhuyễn Nhuyễn ạ:>>>> Như tui là tui cầm chậu hoa ném cho ổng bể đầu luôn chứ ở đó mà cứ dấp diếm không chịu nhận:>>>>)
Nhưng nghĩ đến hành động của Cố Chi Châu, da đầu cô vẫn căng lại.
"Tôi không muốn gặp anh," Đào Nhuyễn rõ ràng vẫn còn tức giận, thời điểm nói chuyện ngữ khí còn có chút ai oán, "Hơn nữa anh cũng đừng gọi tôi là Nhuyễn Nhuyễn, tôi không phải chỉ là học muội của anh thôi sao? Gọi như vậy quá thân thiết rồi."
Đào Nhuyễn quá rõ ràng.
Cố Chi Châu không chịu thừa nhận, còn gọi cô là học muội, nói cô vì chơi đại mạo hiểm mà sinh khí. Cô không thể cứ như vậy cho qua được.
Người dưới lầu tựa hồ đã nhận ra cái gì, nâng mắt nhìn lên vị trí của Đào Nhuyễn. Thời điểm hai ánh mắt giao nhau, Đào Nhuyễn vẫn là nhịn không được trong lòng nhảy dựng.
Cô vội vàng trốn vào trong, cũng không cho Cố Chi Châu cơ hội giải thích liền nói: "Dù sao tôi vẫn không muốn gặp anh."
Sau đó liền treo điện thoại.
Cố Chi Châu không tiếp tục gọi điện, nhưng anh cũng không rời đi, cứ như vậy chờ Đào Nhuyễn ở dưới lầu, an an tĩnh tĩnh, cũng không quấy rầy ai.
"Còn ở sao?" Liêu Đào Đào nhỏ giọng hỏi.
Cố Tiếu thở dài: "Vẫn còn."
Cô không nghĩ tới Cố Chi Châu thế nhưng thật sự muốn theo đuổi Nhuyễn Nhuyễn của các cô. Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Sao cô hoàn toàn không biết gì cả?
Nếu có thể, Đào Nhuyễn thật lòng muốn tránh luôn ở phòng ngủ không ra ngoài, nhưng không được. Hơn mười giờ cô còn có lớp chuyên ngành, không thể không đi.
Vì thế Đào Nhuyễn cắn răng ra cửa.
Vừa nhìn thấy cô Cố Chi Châu liền cản lại: "Có thể cho anh một phút nói chuyện không?"
Đào Nhuyễn trừng mắt, không để ý tới anh đi lướt qua.
Cố Chi Châu cũng không ép buộc cô, cứ như vậy một đường đi theo tới tận phòng học của Đào Nhuyễn.
Vừa vào lớp ánh mắt mọi người liền tập trung trên người cô cùng Cố Chi Châu. Đào Nhuyễn không muốn bị chỉ trỏ, liền lôi kéo Cố Tiếu ngồi xuống vị trí gần sát tường, còn mình ngồi bên trong.
Nhưng ngay sau đó Cố Chi Châu liền theo lại đây, còn trực tiếp nói với Cố Tiếu: "Nhờ em tránh một chút được không?"
Đào Nhuyễn lôi kéo tay Cố Tiếu tay không cho cô đi. Cố Tiếu nhìn nhìn Đào Nhuyễn, lại nhìn nhìn Cố Chi Châu, cuối cùng vẫn quyết định chạy đi tìm Liêu Đào Đào lánh nạn.
Cố Chi Châu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn đem sách lấy ra làm bộ xem, như cũ không để ý tới Cố Chi Châu. Cố Chi Châu cũng không nóng nảy, ở một bên chống cánh tay nghiêng người nhìn cô.
Thiếu niên khí chất ôn nhuận, nhưng cố tình hơi thở lại tràn ngập cảm giác xâm lược. Bị anh nhìn như vậy, lại cảm thụ được kia cổ hơi thở mười phần xâm lược kia, Đào Nhuyễn chịu không nổi.
Cô thỏa hiệp, quay lại hỏi Cố Chi Châu: "Anh rốt cuộc muốn cái gì?"
Cố Chi Châu nhân cơ hội dùng bàn tay mình bao bọc lấy tay cô, nói: "Theo đuổi em."
Đào Nhuyễn muốn giãy ra, Cố Chi Châu lại đem ngón tay khẩy nhẹ một cái, trêu chọc lòng bàn tay cô.
Đào Nhuyễn nháy mắt hai chân kẹp chặt như lâm đại địch.
Mặt cô đỏ bừng.
Hô hấp cũng không chịu khống chế.
Cô không hiểu, vì cái gì chỉ một động tác đơn giản như vậy của anh, cả người cô lại giống như bị giật điện, tê tê dại dại không nói nên lời?
Bởi vì cảm giác kì lạ đó Đào Nhuyễn lại trừng mắt nhìn Cố Chi Châu một cái, nhưng Cố Chi Châu cũng không ngại, chỉ mang theo ý cười ôn hòa đáp lại.
Lúc vào học Cố Chi Châu buông tay Đào Nhuyễn ra, cả tiết cũng không có thêm hành động dư thừa nào, còn nghiêm túc cùng Đào Nhuyễn nghe giảng. Hết giờ Đào Nhuyễn có vấn đề không hiểu, Cố Chi Châu còn kiên nhẫn giảng giải cho cô một lần.
Đào Nhuyễn nghi hoặc: "Anh học khoa học tự nhiên mà cũng hiểu bài giảng của khoa xã hội sao?"
Cố Chi Châu xoa đầu cô, ý cười ôn nhu thanh thiển: "Anh còn hiểu rất nhiều thứ khác, em có muốn nghe không?"
Hai tai Đào Nhuyễn không thể hiểu được đỏ lên.
Có thể là bởi vì Cố Chi Châu quá ôn nhu, không ai có thể cự tuyệt được, thời điểm tan học Đào Nhuyễn lại mềm lòng.
"Cái kia..."
"Hửm?"
"Anh không phải muốn có một phút nói chuyện sao? Em... Anh hiện tại có thể nói."
Trong phòng học học sinh đã rời đi hơn phân nửa, chỉ còn lại rải rác vài người còn đang dọn đồ. Gió xuân ấm áp theo cửa sổ thổi vào, khiến Đào Nhuyễn có cảm giác lâng lâng như đang say.
Cố Chi Châu cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đào Nhuyễn lập tức liền đỏ bừng cả mặt, hoàn toàn không kịp trở tay.
"Đào Nhuyễn," Cố Chi Châu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu nhưng nghiêm túc.