Thật Muốn Làm Em

Chương 46: Dỗ dành



Nơi đó sao lại có thể liếm?

Nơi đó như thế nào có thể liếm chứ?

Đào Nhuyễn xấu hổ muốn hỏng rồi, cô đẩy Cố Chi Châu ra che mông lại, cả gương mặt đều mang vẻ xấu hổ và giận dữ.

Nhưng cô không biết động tác như bưng kín mặt kia, lại đem ưu thế phía trước của mình tất cả đều lộ ra hết.

Cặp vú trắng nõn, đẫy đà hình giọt nước, vùng eo mảnh khảnh, cả cơ thể với đường cong lả lướt cực kỳ mê người.

Thế nên Đào Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Cố Chi Châu lại một lần nữa âm trầm xuống, anh cúi đầu cắn lên ngực cô.

"Ư ~ a ~"

Khoái cảm mãnh liệt khiến Đào Nhuyễn vô pháp cự tuyệt, Cố Chi Châu thậm chí còn đem ngón tay nhét vào tiểu huyệt của cô. Mà ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đùa giỡn của Cố Tiếu cùng Liêu Đào Đào.

Đào Nhuyễn ngây dại.

Cô không biết nếu Cố Tiếu cùng Liêu Đào Đào thấy được cảnh tượng như vậy thì sẽ sảy ra chuyện gì, chỉ biết chính mình hiện tại đầu ong lên, hoàn toàn rối loạn.

Còn may là Cố Chi Châu không tiếp tục làm loạn, anh nhân lúc Cố Tiếu và Liêu Đào Đào chưa kịp dùng chìa khóa mở cửa, ra tay trước chặn lại.

"Đừng hoảng, mặc quần áo lại cẩn thận." Cố Chi Châu thậm chí còn có thể bình tĩnh nhắc Đào Nhuyễn mặc quần áo.

Đào Nhuyễn ngốc một cái chớp mắt, rồi sau đó đỏ mặt mở tủ, luống cuống tay chân mà lấy quần áo.

Ngoài cửa Cố Tiếu đem chìa khóa cắm vào, nhưng lại không mở được cửa.

"Sao lại thế này? Chìa khóa của tớ hỏng hay là cửa hỏng mất rồi?"

Liêu Đào Đào nói: "Cậu tránh ra, để tớ thử xem."

Nhưng Liêu Đào Đào cũng không mở được.

Cố Tiếu gọi Đào Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn? Cậu đâu rồi? Còn thức không? Sao tụi tớ lại không mở cửa phòng được?"

Đào Nhuyễn ngập ngừng: "Cái đó... Các cậu chờ một chút đã!"

Cô đã thay xong quần áo, chỉ là Cố Chi Châu thì sao bây giờ? Để anh trốn lên giường mình? Hay trốn ra ngoài ban công?

Ở lúc Đào Nhuyễn còn đang không biết nên làm cái gì, Cố Chi Châu mở cửa ra.

Đào Nhuyễn ngốc tại chỗ.

Cố Tiếu cùng Liêu Đào Đào thì khiếp sợ tại chỗ.

"Tôi đến đây thăm Nhuyễn Nhuyễn, ngại quá, quấy rầy rồi." Cố Chi Châu mở miệng, khuôn mặt anh bình tĩnh không hề gợn sóng, bộ dáng cùng với người vừa rồi ánh mắt nóng rực liếm cả cơ thể Đào Nhuyễn hoàn toàn như hai người khác nhau.

Liêu Đào Đào lắp bắp: "Nhưng không phải kí túc xá nữ không cho nam sinh vào..."

Cố Tiếu vội vàng che miệng cô lại, đẩy người ra phía sau, nói với Đào Nhuyễn cùng Cố Chi Châu: "Hai người cứ ở đây, tớ với Đào Đào còn có chút việc đi trước, tạm biệt!"

Nói xong còn cẩn thận giúp Đào Nhuyễn đóng cửa lại.

Đào Nhuyễn rốt cuộc định thần lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Chi Châu.

Ánh mắt của cô vừa tức giận lại xấu hổ, Cố Chi Châu nhìn mà thèm, liền lại đem Đào Nhuyễn ôm vào trong lòng ngực.

Đào Nhuyễn nói: "Anh buông ra..."

Cố Chi Châu xoa đầu cô, thanh âm ôn nhu: "Không phải bảo muốn nói chuyện rõ ràng với anh sao? Chỗ này không tiện nói rõ, đến nhà anh trước được không?"

Đào Nhuyễn là muốn cự tuyệt.

Cố Chi Châu dám xông vào phòng ngủ nữ sinh làm những chuyện như vậy với cô, ai biết được nếu tới chung cư anh sẽ còn làm ra hành động gì?

Nhưng cô lại thật sự rất muốn biết Cố Chi Châu định nói gì.

"Anh sẽ không bắt nạt em, chỉ nói chuyện thôi, được không?"

Những lời này hoàn toàn đánh bại hàng phòng thủ của Đào Nhuyễn.

"Cái đó... Đây là anh tự nói..."

Cố Chi Châu hôn trán cô, ôn nhu nói: "Anh hứa mà."

Sau đó Cố Chi Châu đi xuống trước, chờ Đào Nhuyễn lại đổi quần áo xong anh đã chờ ở dưới lầu, trên tay còn mang theo bữa sáng.

Đào Nhuyễn lại ngồi trên xe, trước khi lái xe Cố Chi Châu còn giúp cô mở sữa bò.

Đào Nhuyễn phát hiện mình căn bản vô pháp cự tuyệt thái độ ôn nhu này của Cố Chi Châu.

Đến gara, Cố Chi Châu ngừng xe, nắm tay Đào Nhuyễn cùng nhau lên lầu. Cố Chi Châu không bức bách cô làm cái gì, cũng không vội vã dò hỏi, mà ngồi một chỗ nhìn cô ăn xong xuôi bữa sáng mới ôn nhu hỏi: "Vì sao lại muốn chia tay với anh?"

Đào Nhuyễn nghĩ đến chuyện diễn ra ngày hôm qua, hai mắt thoáng chốc đỏ bừng.

"Đừng khóc, anh có chỗ nào làm không tốt, em nói ra, anh đều có thể sửa..." Cố Chi Châu đưa tay xoa mặt cô.

Đào Nhuyễn nhìn Cố Chi Châu như vậy, lại mềm lòng.

Tuy rằng Cố Chi Châu trong mơ xác thật biến thái, nhưng anh ở hiện thực thật sự rất tốt. Cô bởi vì Cố Chi Châu trong mơ mà trách cứ Cố Chi Châu ngoài hiện thực, có phải hay không quá không công bằng?

Hơn nữa nhìn bộ dáng của anh, cũng không giống như biết được những việc xảy ra trong mơ.

Có phải anh bị bệnh rồi không, là nhân cách phân liệt sao?

Nếu thật sự như vậy, cô nên làm gì bây giờ?

"Em..." Đào Nhuyễn cắn môi châm chước một chút, mới đáp lại anh, "Em chính là cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu anh, còn có, anh có phải hay không có chuyện gì ở gạt em?"

Cố Chi Châu nắm tay cô nhìn trong chốc lát, rồi sau đó nói: "Em chờ anh một chút."

Đào Nhuyễn nói: "Được."

Chỉ một lúc sau Cố Chi Châu cầm theo một túi hồ sơ đi ra, trong đó có căn cước công dân của anh, có sổ hộ khẩu, bất động sản, các loại giấy khen và giấy chứng nhận thân phận, thậm chí còn có bằng sáng chế độc quyền cùng thẻ ngân hàng. (Tác giả buff hơi quá rồi:>>>>)

Anh là đang muốn làm gì?

"Anh chỉ giữ số này, thông tin gia đình, quá trình trưởng thành, số lượng tài sản, năng lực cá nhân, em có thắc mắc gì đều có thể hỏi anh."

Đào Nhuyễn: "Em..."

Thứ cô muốn biết hình như không phải cái này.

Nhưng Cố Chi Châu đã đem sổ hộ khẩu mở ra đưa tới trước mặt cô. Nhìn cái tên đầu tiên xuất hiện, Đào Nhuyễn liền kinh ngạc.

"Này... Đây là ba của anh?"

"Ừ."

"Đứng đầu chuỗi doanh nghiệp khổng lồ Cố tổng?"

"Ừ."

Đào Nhuyễn có chút cạn lời, "Cho nên anh hiện tại là đang khoe cho em thấy mình rất giàu?"

Cố Chi Châu xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Anh là muốn cho em hiểu thêm về anh."

Đào Nhuyễn mơ mơ màng màng lật thêm mấy trang, nhìn đến cái tên quen thuộc, lại lần nữa kinh sợ.

"Cố Tiếu.... Là em ruột của anh?"

"Đúng vậy."

Đào Nhuyễn cả người đều ngốc, bạn cùng phòng đột nhiên biến thành tiểu thư hào môn, mà bạn trai kỳ thật cũng là thiếu gia hào môn, hai người lại còn là anh em ruột, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Vì cái gì Cố Tiếu trước nay không nói chuyện này với cô? Đầu óc Đào Nhuyễn ngày càng loạn, Cố Chi Châu sao lại khó hiểu như vậy? Bằng không cô vẫn nên chia tay cho rồi.

————

Nhuyễn Nhuyễn: Thực xin lỗi, em vẫn muốn chia tay.