Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 112: Cảm giác của người anh



Phần 1:

Khi tôi đến trường cùng với Sylphy,

Tôi đã biết được tin Norn giam mình trong phòng.

Những người kể cho tôi biết là Rinia và Pursena.

Họ đã chờ tôi ở trước cổng trường vào buổi sáng.

Họ nói với tôi rằng kể từ ngày hôm qua, Norn đã ở nguyên trong phòng của mình ở ký túc xá và không chịu ra.

"...Em sẽ đi gặp em ấy!"

Khi cô ấy nghe thấy tin đó, Sylphy lập tức đi đến ký túc xá nữ.

Còn tôi, tôi không thể di chuyển.

Mặc dù tôi có thể đi cùng với Sylphy.

Chuyện 'Norn giam mình trong phòng' đã làm tôi mất trí.

Đối với tôi, trở thành một Hikikomori mang ý nghĩa rất nặng nề.

"Boss... cậu không đi cùng sao nya?"

"Cậu định để cô bé một mình sao nano?"

Tôi sững sờ.

Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?

Tôi không biết nữa.

Ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ ra khỏi phòng khi tôi là một Hikikomori.

Tại sao?

Bởi vì bên ngoài đầy kẻ thù.

Nếu tôi đi đến trường, tôi sẽ lại bị bắt nạt.

Phải rồi.

Chắc là bắt nạt rồi.

Kể cả nếu một Hikikomori ra ngoài, người đó sẽ chỉ chịu khổ.

Nếu thế, tôi cần phải giải quyết gốc rễ trước.

Thay vì đi gặp mặt Norn, tôi cần phải giải quyết nguyên do tại sao Norn lại giam mình trong phòng.

Tôi lập tức nghĩ ngợi kĩ càng.

Nguyên do.

Điều đầu tiên và quan trọng nhất là em ấy đang bị bắt nạt.

Ký ức của tôi về ngày hôm đó rõ ràng như ban ngày.

Nhà ăn ở cao học.

Đứng chờ trong hàng 5 phút và rồi, khi tôi nghĩ cuối cùng cũng đến lượt mình, một vài tên lưu manh đứng trước mặt tôi.

Tôi bảo chúng lui ra với ý thức về công lý ngu ngốc của mình.

Bọn lưu manh tỏ ra ngu ngơ, nói rằng [Hử, Trông tao có phải đang quan tâm không.]

Khi tôi cất tiếng nói lớn, để những người khác xung quanh có thể nghe thấy tôi, tôi nói hết ra những gì chúng đã làm.

Người ta sau đó nhìn hết về chỗ chúng tôi.

Tôi tự hào rằng công lý của tôi đã được thực thi.

Sau đó, tôi bị đánh đập cho ra bã.

Tôi bị đánh dến mức tôi không thể đứng dậy lên được nữa.

Sau vụ đó cuộc sống mỗi ngày của tôi như một cái địa ngục vậy.

Nếu Norn cũng đang trải qua địa ngục như thế đó, tôi sẽ giải cứu em ấy.

Tôi sẽ đánh tan xương nát thịt bọn đầu gấu đó và cho em ấy một nơi em ấy đáng để thuộc về.

Tôi sẽ đánh nhau để bảo vệ em ấy khỏi bọn đầu gấu.

Tôi đéo quan tâm nếu chúng là quý tộc hay hoàng tộc.

Tôi sẽ chiến đấu hết sức mình.

Tôi sẽ khiến chúng phải hối hận khi làm tôi phải nghiêm túc đánh chúng.

Kể cả cho dù hành động hay lời nói của Norn khởi đầu mọi chuyện trước.

Ở thế giới này có kẻ tốt có kẻ xấu.

Norn là em gái của tôi.

Kể cả em ấy có ghét tôi, kể cả em ấy có ghét Aisha, và kể cả em ấy không thể hiểu được lòng tốt của chúng tôi...

Em ấy vẫn là em gái của tôi.

Một người anh là người phải bảo vệ cho những người em của mình bất kể trai hay gái.

Một người anh phải không bao giờ bỏ rơi em của mình.

Phần 2:

Tôi mang theo Rinia và Pursena, và đi đến những lớp học của học sinh năm nhất.

Mặc dù tôi có thể đi một mình, nhưng tôi không có đủ tự tin với bề ngoài của mình.

Nếu tôi có Rinia và Pursena, không ai sẽ coi nhẹ tôi.

"Boss..."

"Rinia, yên lặng đi, cậu ấy đang nổi giận đó, đáng sợ quá."

Hai người họ đang thắc mắc trước hành động của tôi.

Không phải là tôi không biết.

Kể cả tôi nhận thức được rằng là những hành động này không phù hợp với tôi.

Không phải là tôi không biết cảm giác lo ngại của những người bên cạnh tôi.

Nhưng, bây giờ, tôi là bậc phụ huynh quái gở.

Tôi sẽ vứt bỏ hết sự hổ thẹn của mình.

Ở những phòng của năm nhất, tôi đi đến phòng mà Norn đã học.

Có vẻ như lớp học chính đã bắt đầu.

"Xin phép."

default.jpg

Tôi mở cửa và thẳng thừng bước vào bên trong.

"Ru, Rudeus... chúng tôi đang học mà."

"Tôi mong được mượn chút thời gian của cả lớp. Có được không?"

"Nhưng..."

"Như tôi đã nói, có được không?"

Tôi gạt vị giáo viên sang một bên, và đứng trước bục giảng.

Tôi nhìn xung quanh lớp học.

Mọi người đều đang tỏ ra ngơ ngác.

Chắc hẳn trong số họ có kẻ đã bắt nạt Norn.

Hắn đã đấm em ấy, hắn đã đá em ấy?

Cũng có thể chúng đã lăng mạ em ấy.

Tôi tới đây để xé xác kẻ làm tốn thương Norn ra thành từng mảnh.

"Mọi người, có lẽ mọi người đã biết rồi, có một người hôm qua đã không đến lớp học."

"..."

"Mọi người, dù mọi người đã biết rồi hay là chưa, cô bé đó là em gái của tôi.

Cả lớp học xì xầm với nhau.

"Hiện tại tôi vẫn chưa nghe được tình hình là như thế nào từ em ấy, theo như tôi biết thì không có quá nhiều lý do để em ấy phải bỏ học cả.

Giờ lại có một lý do để em ấy không đến trường học. Một người ở đây hẳn đã cho em ấy một lý do đó. Tôi tin là như vậy đó."

Tôi nhìn xung quanh lớp học khi tôi nói vậy.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, nhiều người trong số họ quay mặt đi.

Mặc dù chúng tôi đều đang mặc đồng phục, trông tôi có lẽ khá là đáng sợ.

Đáng nghi. Hẳn là cô ta.

Cô ta là đối tượng khả nghi đầu tiên.

Mặc dù tôi không thể nhớ được tên của cô ta.

Có lẽ nào..?

Không, vẫn còn quá sớm để mà khẳng định.

"Với những người có trách nhiệm, tôi sẽ không đòi hỏi nhiều.

Có lẽ là có sự hiểu lầm nào đó. Hoặc có lẽ em gái tôi là người sai ở đây."

Tôi tiếp tục quan sát lớp học.

Là ai, là kẻ nào đã làm điều tàn nhẫn với em ấy?

Là cô ta? Một quý tộc trông giống như bonbon?

Hay là cô ta? Quỷ tộc với một bộ mặt tà ác?

Không, cái nhóm con gái trông bình thường mới đáng khả nghi.

Những kẻ bắt nạt thường trông giống như những đứa trẻ bình thường mà.

"Nếu có thể, xin hãy nêu tên của mình. Tôi sẽ không nổi giận.

Tôi chỉ muốn biết tại sao em gái tôi lại bị tổn thương, và muốn người đó phải xin lỗi."

Một khi kẻ đó nêu tên của mình, tôi sẽ xé xác hắn.

Có ít người cùng tuổi với Norn ở đây.

Đa phần lớp này toàn những người hơn tuổi.

Có một vài người trên 15.

Chúng đang giả vờ như không biết gì sao? Hay chúng là những kẻ có tham gia vào vụ bắt nạt?

Với một đứa trẻ 10 tuổi?

"..."

Không ai nói gì cả.

Họ chỉ sửng sốt kinh ngạc và nhìn tôi.

"À, ừm..."

Một cô gái ngại ngùng giơ tay của mình.

Tôi theo phản xạ muốn bắn một viên Đạn Đá vào cô bé đó, nhưng tôi kiềm chế lại bản thân.

Một cô bé trông rất nhút nhát.

Cô bé có vẻ khoảng 13 tuổi. Tộc người thú hệ gấu mèo.

Có kiểu tóc Bob ngắn, có vẻ chậm chạp, và mũm mĩm.

Thực ra, cô bé trông giống như là một người sẽ bị người ta bắt nạt.

"L, lúc đó, em đã nói chuyện với Norn-chan..."

"Em đã vô ý nói điều gì đó không tốt sao?"

Nếu chỉ là cãi nhau, thì biết sao được, tuổi còn nhỏ với nhau mà.

"K, không ạ, ừm, em, em biết về Rudeus-san.

Nhưng, Norn-chan là một người bình thường. Vậy nên, khi em nói rằng cậu ấy khác hoàn toàn so với anh của cậu ấy, cậu ấy bỗng rất nổi giận..."

Tức giận?

Khi Norn bị người ta nói là em ấy khác biệt so với tôi?

Thế là thế nào vậy?

"À."

Bỗng nhiên, vị giáo viên bên cạnh tôi lên tiếng.

Tôi nhìn cô ấy.

Cô ấy là một cô trung niên.

Đừng nói với tôi là, cô ấy đã làm gì đó?

Bắt nạt không chỉ xảy ra giữa những đứa trẻ.

Có khả năng vị giáo viên này là người dẫn đầu bọn trẻ đó.

"Cô nhớ ra điều gì đó sao, cô giáo?"

"Ngày hôm trước, Norn-san được giao bài tập về nhà..."

"Cô đưa nhiều bài tập cho em ấy, và vì em ấy không thể hoàn thành được kịp cô đã bắt em ấy cởi trần đứng giữa phòng giáo viên phải không?"

"K, không, sao tôi dám! Chỉ là, điểm của em ấy có hơi kém, nên tôi nói với em ấy rằng cần phải chăm chỉ hơn như anh trai em ấy."

"..."

"Sau đó, trông em ấy như là muốn khóc, em ấy nói rằng là sẽ cố gắng hết sức."

Hử?

Em ấy muốn khóc?

"Cơ mà, em cũng..."

Sau khi vị giáo viên nói xong, những học sinh khác trong lớp bắt đầu lên tiếng.

Phần 3:

Chúng tôi rời khỏi lớp học và đi đến nhà ăn.

Vì các lớp đều đang học và nhà ăn trống không.

Tôi ngồi ở đâu đó và dúi đầu xuống bàn.

Tôi đã để mất tự chủ.

Tất cả là lỗi của tôi.

Norn đã bị so sánh với tôi và em ấy muốn khóc.

Những học sinh trong lớp nhận ra Norn và tôi là hai anh em.

Tất nhiên.

Không như Aisha, Norn và tôi đều có cùng bố và mẹ.

Khuôn mặt của chúng tôi cũng khá là giống nhau.

Và Norn ghét bị liên quan với tôi.

Tất nhiên em ấy cũng ghét bị so sánh với tôi trong khi tên của tôi được người ta khen ngợi.

À, tất nhiên, họ không phải là người sai.

Ít nhất, họ không phải là đi so sánh với ác ý nào đó.

Có những người đủ gần gũi với em ấy để nói về những chuyện này.

Rằng em ấy khác với tên trùm đầu gấu có tiếng đó.

Thế nhưng, tôi quá nổi tiếng trong ngôi trường này.

Và, nổi tiếng, người ta sẽ dễ dàng đi làm một phép so sánh.

Với Norn, những sự so sánh đó mang đến sự khổ đau.

Kể cả ở trường trước của mình, em ấy cũng luôn bị so sánh với Aisha.

Em ấy hẳn đã phải chịu đựng nhiều sự căng thẳng từ việc liên tục bị so sánh với em gái của mình.

Nhập học ở ngôi trường mới, sống trong ký túc xá.

Em ấy cuối cùng cũng có thể tách khỏi Aisha.

Có lẽ em ấy đã nghĩ vậy, nhưng giờ em ấy đang bị so sánh với tôi.

Cho dù em ấy có đi đâu, em ấy sẽ bị người ta nhìn như là người em kém cỏi.

Chắc em ấy phải đau đớn lắm.

Chưa kể vụ quần lót.

Không ai trong số những học sinh là nạn nhân bị ám ảnh bởi vụ đó.

Nhờ có Ariel giải quyết mà nó chỉ đơn thuần là một trò đùa vui.

Mặc dù có những tin đồn là họ bị cưỡng chế cởi quần lót, thực ra lại là một cảnh tượng vui vẻ của Rinia khi trao đổi với họ quần lót mới.

Đó là những gì Ariel đã thông báo với những người bên ngoài đang nghĩ rằng là có vụ tống tiền nào đó đang xảy ra.

Tôi để cho Ariel giải quyết.

Cô ấy có đủ khả năng mà.

Mặc dù vậy, Norn chắc đã nhận phải một cú sốc không thể tả nổi.

Một tến biến thái hơn cả em ấy.

"Ha~..."

Tôi đã làm gì vậy?

Tôi đã để mất tự chủ, đi vào trong lớp học của người ta.

Nói những lời đó.

Một bậc phụ huynh quái gở nào thế này?

Có phải tôi là một kẻ cực kì ngu ngốc?

"Cảm ơn, hai người. Xem ra tôi đúng là một tên ngốc."

Hiện giờ, tôi cảm ơn họ.

Họ đã theo sau một tên ngốc.

Tôi đã khiến họ làm những chuyện vô ích.

"Cậu không phải là một tên ngốc khi cậu hành động vì em gái của mình đâu nya."

"Nhưng mà ngạc nhiên thật đấy. Tôi có một phương án tốt hơn cho cậu đó nano."

Tôi tạo một cái cốc, và đổ nước vào nó.

Sau đó uống.

Chẳng có vị gì cả.

Nhưng, nó giúp tôi nhẹ lòng một tý.

"Ê, Boss. Cậu sẽ làm gì tiếp theo đây nya?"

"Tôi không thể làm gì được nữa cả. Lỗi tại tôi mà em ấy phải giam mình trong phòng."

Em ấy giam mình trong phòng.

Phải, em ấy giam mình.

Mặc dù mới chỉ một ngày.

Em ấy đã giam mình.

"Chúng ta phải bắt cô bé đến lớp học bằng vũ lực thôi nano."

"Phải đó nya."

"Nếu cô bé không ra ngoài thì cô bé sẽ trở thành một kẻ ngốc đó nano."

"Phải nya, phải nya."

"Cô bé sẽ trở nên ngốc như Rinia."

"Đúng như Pursena nói nya... Cái gì cơ!?"

Tôi không có thời gian cho vở kịch hài này.

Tôi hiểu khó khăn của một hikikomori.

Không phải ai cũng thích đi quyết định là họ không muốn rời khỏi phòng của họ.

Không muốn ra khỏi phòng, có nguyên do để họ không muốn ra phòng.

Kể cả ta có bắt họ phải ra, thì cũng chả giải quyết được gì cả.

Việc đó sẽ chỉ càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Kể cả vậy, thì cứ giam mình mãi trong phòng thì không ổn tý nào.

Em ấy nhất định sẽ hối tiếc sau này.

Sau một hay hai tháng, em ấy sẽ nhận ra thời gian đó đã vĩnh viễn biến mất.

Vì tôi là người đã từng trải, tôi không thể sai được.

Nhưng cho dù tôi có giải thích, em ấy sẽ không hiểu.

Sự hối tiếc vì thời gian không thể quay trở lại là điều ta chỉ có thể nhận thấy sau khi đã muộn.

Nếu em ấy trở thành một hikikomori trong 1, hoặc 10 năm, thì không còn sự hối tiếc nào nữa.

Và sau đó, kể cả khi em ấy bắt đầu thấy hối tiếc, thì đã quá muộn rồi.

Đó là lý do tại sao mà phụ huynh thường bắt con trẻ phải cố gắng hết sức mình.

Vì họ sẽ sẽ ít nhiều thấy con trẻ mình phải hối tiếc.

"Trong một gia đình có anh chị em có tài hơn cả mình, em ấy có thể làm gì khi người ngoài nói những điều như vậy?"

Khi tôi hỏi Rinia và Pursena, họ chỉ nhún vai.

"...Tôi không phải là kẻ ngốc nên tôi không thể hiểu được nya."

"Cứ bình thường thôi nano."

Nghĩ lại thì, mấy cô nàng này quá ngốc và không có khả năng lãnh đạo, nên họ đã bị gửi đến đây.

Mấy vị tộc trưởng có lẽ đã bảo họ phải học hành để trở thành một người lãnh đạo cả tộc.

Mặc dù họ đều là kẻ ngốc, nếu họ lạc quan như thế thì có lẽ đó cũng chả là vấn đề gì.

Thế nhưng, Norn rất ngây thơ.

Tôi sẽ gặp rắc rối nếu như đi gộp em ấy với họ.

'À, nhưng mà, có chuyện này nya."

Rinia tự mãn nêu cái tên đó.

"Cô Ghyslaine từng là một người bướng bỉnh không thể làm được gì, nhưng kể từ khi cô ấy bắt đầu học kiếm thuật, cô ấy trở thành một Kiếm Vương nya."

"À... ra vậy."

Ghyslaine thì hơi ngoại lệ chút.

Trong trường hợp của cô ấy là do người ta phát hiện được tài năng của mình.

Đầu tiên là không cần phải so sánh em ấy với Aisha phải làm cùng một thứ.

Nếu ta không muốn bị so sánh, hãy làm những thứ không thể bị đem đi so sánh.

Mặc dù tôi không nghĩ ra được có cái gì cho em ấy làm.

Thế nhưng, thế giới này rất rộng lớn.

Phép thuật, kiếm thuật, người ta có thể phát hiện ra bất kì một cái gì đó.

Hoặc có lẽ em ấy có thể tìm thấy một niềm đam mê vào việc gì đó mặc dù không có tài.

Như Zanoba chẳng hạn.

Mặc dù Zanoba không có tài chế tác tượng, cậu ấy vẫn vui vẻ với chúng mỗi ngày.

Tạo hình nhân, quan sát chúng, yêu chúng, và thậm chí đi mua chúng.

Thế là đủ để cậu ta sống hạnh phúc.

Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.

Thế nhưng nếu tôi nói vậy, em ấy sẽ không chấp nhận.

Kể cả tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận.

"Cho dù như vậy, thì tôi có thể nói gì?"

"Cậu không cần phải nghĩ quá nhiều đâu nya. Cứ nói thẳng ra thôi nya."

"Phải đó. Cứ nói với cô bé ra ngoài và đi học đi."

Hai người nói dễ dàng quá đi.

Nhưng, nếu làm như thế...

Có phải là tôi đang nghĩ quá về chuyện này không.

Norn mới chỉ 10 tuổi.

Có lẽ em ấy chỉ bực tức một thời gian ngắn.

Ngay từ đầu, kể cả khi em ấy giam mình trong phòng, cũng mới chỉ có một ngày, và bây giờ là ngày thứ hai.

Nếu chỉ thế, thay vì là nhốt mình mãi, em ấy chỉ đang muốn ở một mình trong phòng?

Ai cũng sẽ muốn ở một mình khi họ cảm thấy buồn bã.

Không phải là nói chuyện.

Không phải là hành động.

Nghĩ lại thì, đây không phải chỉ là chạy trốn tạm thời thôi sao?

Là một người anh tôi nên giúp đỡ em ấy và làm cho cuộc sống của em ấy trở nên thoải mái hết sức có thể.

Nếu đây là việc em ấy muốn, thì không phải thế này là ổn sao?

Người ta có một chút suy nghĩ buồn bã liệu không được sao?

Nhưng Norn vẫn chưa đủ tuổi để suy tính như thể em ấy là một học sinh trung học hay cao học, em ấy mới chỉ là học sinh tiểu học lớp 3.

"Được rồi, hãy đi gặp em ấy."

Trước khi tôi nhận ra, tôi đã quyết định rồi.

"Vậy tốt rồi nya."

"Một cú vả vào mặt là ổn thỏa nano."

Mặc dù tôi nói là tôi đi gặp, liệu em ấy sẽ nghe những gì tôi nói?

Tôi là nguyên do.

Tôi không thể nghĩ ra được gì để nói.

Không, hiện giờ tôi không cần nghĩ gì nhiều, nhưng tôi phải có gì đó để nói khi gặp mặt với em ấy.

"Gặp em ấy như thế nào đây?"

Norn vẫn đang ở ký túc xá nữ.

Kể cả nếu tôi có hỏi ngay trước ký túc xá, có lẽ họ sẽ không cho tôi vào.

"Chúng ta sẽ dùng vũ lực đi vào thôi nya."

"Chúng ta sẽ lẻn vào nano. Để chúng tôi dẫn đường cho cậu."

Rinia và Pursena vỗ bộ ngực bự của họ.

Phần 4:

Đột nhập.

Mặc dù, cũng không có gì quá là khó.

Tôi có rất nhiều đồng minh bên cạnh mình.

Sylphy và công chúa Ariel cũng đang ở đó nữa.

Khi tôi kể cho Ariel về tình hình hiện tại, cô ấy sẵn lòng trở thành một đồng mình.

Kể cả vậy, ngoài Goriade, đoàn tuần tra của ký túc xá nữ không thông cảm cho tôi, nên chúng tôi phải đột nhập vào.

Gián điệp gồm có Rinia, Pursena, và Sylphy.

Sylphy nản chí.

"Xin lỗi, mặc dù em đã nói rằng hãy để em với Norn-chan trong ký túc xá.. em vẫn chưa hỏi được em ấy gì cả..."

"Không, không phải lỗi của em đâu Sylphy, anh mới là người có lỗi."

Tôi giải thích cho Sylphy những gì đã xảy ra.

Rằng lỗi của tôi mà Norn đã giam mình trong phòng.

Sắc mặt của Sylphy trở trên u ám, sau đó lắc đầu mình.

"Không phải là lỗi của Rudi đâu."

"Nhưng, anh..."

Tôi đã...

Không, tôi đã không làm gì cả.

Tôi phải làm gì đây, tôi không biết nữa.

Nhưng, tôi phải làm điều gì đó.

Phần 5:

Ban đêm.

Tôi đến ký túc xá nữ trong thời gian ăn tối.

Hiện tại, đa số các nữ sinh đang ở trong nhà ăn.

Ariel đang có lời phát biểu ở đó.

Để nghe cô ấy nói, người ta phải tụ tập lại gần để lắng nghe.

Thế nhưng, không phải tất cả mọi người.

Vì nhà ăn không thể chứa được nhiều người như thế.

Cho dù vậy, với kế hoạch lôi kéo đoàn tuần tra nhiều người hết sức có thể, như thế đã là một thành công.

Tôi di chuyển lại gần hết sức có thể đến điểm mà chúng tôi đã chỉ định.

Khung cửa sổ được trang trí với một bông hoa.

Tôi đi đến cái cửa sổ đó, sau đó ném một viên sỏi từ bên dưới.

Khi viên sỏi va vào khung cửa sổ, cửa sổ mở ra lập tức.

Tôi sử dụng phép thuật hệ đất <Thổ Thương>, đưa người lên trên đó, và nhanh chóng đi vào.

Cùng lúc đó, tôi giải Thổ Thương, và nó trở về với mặt đất.

Ngay khi tôi bước vào phòng, mũi của tôi sặc mùi của động vật.

Mặc dù ngửi thấy chúng, nhưng cũng không phải là mùi hôi gì.

Nói ra thì, đó là mùi của những cô gái người thú đang đến tuổi dậy thì.

Với những sinh vật sống, mùi của người khác giới có thể chấp nhận được.

"Tốt lắm."

"Xin chào nya."

Rinia chào tôi.

Đôi mắt cô ấy đang lấp lánh trong bóng tôi.

Chúng là mắt mèo.

Tôi quan sát môi trường xung quanh mình.

Về cơ bản, căn phòng này như bao căn phòn khác.

Giường hai tầng, một chiếc bàn và một cái ghế. một cái tủ.

Mặc dù ở đây tối, tôi có thể thấy những vật nằm rải rác xung quanh.

"Đừng nhìn chằm chằm như vậy nya, xấu hổ lắm."

"Xin thứ lỗi."

Trong bóng tôi, tôi dò dẫm xung quanh để tìm được ra.

Tay tôi cảm nhận được cái gì đó.

Chất liệu khá là mềm.

"A, đó là áo lót của Pursena."

"..."

Pursena mặc cỡ này sao.

To quá.

"Hừm, cậu có thể mang theo được đó."

"Không cần."

Tôi ném cái áo ngực của Pursena đi.

Bình thường tôi sẽ nhân cơ hội này để ngửi nó, nhưng hiện giờ tôi không có thời gian.

Rinia gõ cửa phòng của mình từ bên trong.

Một tiếng gõ khác đáp lại.

"Bên ngoài ổn cả."

Cùng thời điểm cô ấy nói vậy, cô ấy mở cửa và tôi chui vào trong xe chở đồ đã được chuẩn bị cho tôi.

Một chiếc xe chở đồ đựng đồ cần giặt.

Tôi dùng khăn trải giường che mình.

Tôi hiểu ngay khi ngửi qua mùi.

Chúng là khăn trải giường mà Sylphy sử dụng.

Để che giấu tôi hoàn toàn kín mít, chiếc xe có đầy chăn, áo, và quần lót.

Tất cả chúng đều thuộc về Sylphy.

Tuy nhiên, vì vài lý do bí ẩn, tôi không cảm thấy kích thích tý nào.

Hiện giờ tôi đang lo chuyện của Norn mà.

Chắc Norn đang cảm thấy buồn lắm.

Trở thành một Hikikomori, giam mình trong phòng, cô đơn.

Tôi phải cứu em ấy.

Là một người anh cả, tôi phải cứu lấy em ấy.

"Được rồi, đi nào nya."

Chiếc xe bắt đầu di chuyển.

Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ về Norn.

Có lẽ chỉ là một cơn nóng giận nhất thời của một đứa trẻ thôi.

Nhưng mà, nếu nó cắm rễ sâu vào mặt đất thì....

Liệu tôi có thể làm gì đây.

Ít nhất, trước khi anh em của tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi chưa bao giờ ra khỏi nhà.

Giờ, với vị trí của một người anh cả hay là bậc phụ huynh, tôi chưa thể nghĩ ra được cách nào để làm em ấy ra khỏi phòng.

"Chúng ta đã đến rồi nya."

Trước khi tôi có thể sắp xếp dòng suy nghĩ của mình,

chiếc xe đã đến điểm đến của nó.

Là phòng của Norn.

Phần 6:

Tôi đi vào bên trong.

Tối quá.

Đèn không được thắp sáng.

Tôi thắp một cây nến ở trong góc của căn phòng.

Ánh sáng mập mờ chiếu sáng cả phòng, và tôi thấy có một cô gái đang ngồi trên gường ôm lấy cả hai chân.

Bên trong bóng tối, một cặp mắt đã được nhìn thấy.

Norn chỉ ngồi đó, và nhìn chằm chằm vào tôi.

"..."

Tôi đi cẩn thận, và ngồi trên cái ghế.

Trong những lúc như thế này, tôi phải nói gì đây?

Tôi có thể nói gì để làm em ấy lắng nghe?

Tôi không biết nữa.

Những gì tôi đã nghĩ và muốn nói đều đã bay đi đâu hết rồi.

Điều duy nhất mà tôi có thể nhớ là những lời mà em ấy sẽ ghét nếu như tôi nói ra.

Tôi không thể nói chúng ra một cách dễ dàng đơn giản được.

Ít nhất, chúng bị cấm nói ra trước khi nghe em ấy nói suy nghĩ của mình.

<Đi học đi.>

<Em nghĩ ai trả tiền cho em hả?>

<Đừng có gây rắc rối cho những người khác.>

Những lời đó chỉ mang tính phản tác dụng thôi.

Như Rinia và Pursena từng nói, có lẽ tát em ấy một lần là giải pháp tốt.

Norn mới chỉ 10 tuổi, có thể em ấy sẽ chịu nghe tôi.

Thế nhưng, việc đó không giải quyết được gì cả.

Có lẽ, trong tương lai gần, chuyện như thế này sẽ lại xảy ra một lần nữa.

Và đến lúc đó Norn sẽ càng trở nên bướng bỉnh hơn.

Ngay từ đầu, nguyên do em ấy giam mình trong phòng là bởi tại tôi.

Tôi có thể làm mặt gì khi tôi nói vậy với em ấy?

Tôi có nên đấm vào khuôn mặt ngạo mạn của mình khi tôi nói vậy?

Vậy, tôi có nên xin lỗi trước không?

Nhưng nếu tôi xin lỗi, liệu việc đó sẽ giải quyết điều gì?

Tin đồn về tôi sẽ không bao giờ biến mất, và Norn sẽ vẫn bị so sánh với tôi.

"Norn."

"Nii-san."

Lời nói của chúng tôi đụng vào nhau.

Tôi muốn nghe Norn nói trước, và ngậm chặt miệng giữ im lặng.

Norn cũng vậy, cũng đang ngậm miệng của mình.

Cảm giác như cơ hội một lần trong đời đã bị tuột khỏi tầm tay.

Tôi quyết định mở miệng nói trước.

default.jpg

"Norn. Anh xin lỗi. Kể từ khi em tới đây em đã phải chịu đựng nhiều rồi phải không?"

Norn không nói gì cả.

"Kể cả khi em mới vừa nhập học ở một ngôi trường mới, nhưng bởi vì anh, tất cả những chuyện này xảy ra. Anh không biết phải nói gì nữa..."

Norn không nói gì cả.

"Anh, đã không biết em đã phải trải qua những gì..."

Norn không nói gì cả.

Tôi không biết nên nói gì nữa.

Mặc dù tôi đã nghĩ ra được nhiều điều để nói trước khi tôi đến đây.

Ngay từ đầu, tôi đã không biết một tý gì về Norn.

Bị cô lập, bị hờ hững, tôi thậm chí còn không cố hỏi để biết về em ấy.

"...Mặc dù mọi chuyện đã trở nên như thế này, anh không biết phải nói gì nữa."

Norn tiếp tục giữ im lặng.

Tôi không biết em ấy đang nghĩ gì nữa.

Cũng như không biết liệu em ấy có đang lắng nghe những gì tôi đang nói không.

Vậy là không được à?

Tôi có nên để em ấy ở đây cho đến khi Paul trở về?

Phải rồi.

Đúng vậy.

Tôi nên rút lui bây giờ và bàn bạc với những người khác.

Nếu tôi hỏi Nanahoshi quan điểm của cô ấy, vì cô ấy cũng giống như Norn, tôi có thể biết được gì đó.

Nếu tôi hỏi Elinalize, thì cô ấy có thể có khả năng để đưa Norn ra.

Đâu phải là tôi cần phải gánh hết mọi chuyện tự mình giải quyết chứ.

"...A."

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại quá khứ của mình.

Khi tôi còn là hikikomori, tôi nhớ khi anh trai của tôi bước vào phòng.

Lúc đó, anh ấy đối mặt với tôi và giải thích theo logic này nọ.

Tôi đã khạc nổ khinh thường trong lòng của mình.

Kể cả vậy, anh trai tôi vẫn ở với tôi một thời gian.

Nhìn tôi, với đôi mắt như muốn truyền đạt điều gì đó.

Nghĩ rằng anh ấy không thể hiểu cảm giác của tôi, tôi đã chối bỏ anh ấy.

...Ra đây là cảm giác của anh trai tôi ư.

Tôi, không phản ứng gì cả, và anh trai của tôi chỉ giữ im lặng.

Tôi không biết anh ấy đã ở được bao nhiêu giờ cho đến khi anh ấy bỏ đi.

Từ đó trở đi anh trai tôi không bao giờ liên lạc với tôi nữa.

Kể từ đó, tôi cũng không biết anh trai tôi đã nghĩ gì nữa.

Thế nhưng, mặc dù anh ấy không còn đến, vẫn còn những người khác.

Có lẽ đó là cách để anh ấy giúp tôi.

Rốt cục, tôi thậm chí còn không vảnh tai lên nghe những gì họ đang nói.

...Có lẽ.

Nếu tôi bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.

Norn sẽ mãi là một Hikikomori.

Tôi tuyệt đối không thể rời khỏi đây.

Với ánh sáng mập mờ trong căn phòng, tôi tiếp tục chờ đợi em ấy.